Dịch giả: Thanh Tà
"Tốt!"
Đại ca Lôi Uy lúc này bật người đứng dậy, thần sắc vô cùng kích động.
Thật sự mà nói thì hắn cũng không có cảm xúc gì quá lớn, bởi vì hắn vẫn luôn luôn ở bên ngoài lo liệu việc sinh ý của Lôi gia cho nên dù biết Lôi Đạo bị bệnh nan y, thì hắn cũng chưa từng trực quan trải nghiệm lần nào.
Ngược lại là trong ký ức của hắn, lão nhị Lôi Võ chính là một kỳ tài luyện võ.
Nếu không thì cho dù có tài năng chiến sự đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ không được Đại tướng quân coi trọng, liên tiếp đề bạt, thậm chí còn được thống lĩnh một quân.
Huống chi phụ thân Lôi Hoành cũng là một tay luyện võ hảo thủ, trước kia đã đánh nên một uy danh hiển hách Lôi Báo tử!
Điều này khiến cho Lôi Uy không hề nghi ngờ, hắn cho rằng người Lôi gia hoàn toàn chính xác là có thiên phú luyện võ. Chỉ là trước kia thiên phú này của Lôi Đạo bởi vì bệnh tật mà chậm trễ chưa có bộc lộ thôi.
"Lão Tam, con thật luyện võ có thành tựu!"
Trong lòng phụ thân Lôi Hoành lúc này cực kỳ kích động.
Đối với tình huống của Lôi Đạo thì hắn rất rõ ràng, bởi vì Khánh Nguyên lão đạo luôn thường xuyên nhắc nhở trước mặt hắn, Lôi Đạo nhiều nhất chỉ có hơn một năm để sống, hãy mau mau phái người tìm kiếm ngàn năm tuyết liên.
Một bệnh nhân nan y đang trong giai đoạn nguy kịch, mạng sống đang ở bờ vực thảm thì làm sao có thể luyện võ? Mà còn luyện võ có thành tựu, thậm chí ngay cả Trương Thanh Long đều có thể đánh bại!
Chỉ có mẫu thân tựa hồ như không có để ý chuyện này mà mau chóng chạy tới xem xét Lôi Đạo, phát hiện toàn thân Lôi Đạo chính xác không có chuyện gì thì mới buông lỏng một hơi, nhưng vẫn như cũ rơi lệ nói: "Con ta, làm gì lại chịu khổ luyện võ vất vả cơ chứ? Nhìn con có thể đánh bại Trương thúc, khẳng định thời gian qua đã chịu đựng không ít đau khổ a, thật sự là đáng thương con ta."
Trương Thanh Long nghe vậy thì khóe miệng không khỏi giật một cái.
Như này mà còn vất vả? Trước sau nhiều lắm thì cũng luyện võ hơn một tháng, cũng coi như là có chút cực khổ đi, mà phu nhân lại bảo vất vả?
Vậy bọn hắn thành thành thật thật rèn luyện mấy chục năm khí lực chẳng lẽ đều là phế vật à?
Trong lòng Lôi Đạo run lên, người khác không rõ ràng nhưng trong lòng hắn hiểu rõ việc mình luyện võ có thành tựu, ngoại trừ chính hắn cố gắng ra thì còn đa phần nhờ sự trợ giúp của dị năng thần kỳ.
Bí mật trên người hắn, tuyệt đối không thể bại lộ!
Hơn nữa, những tiếng nghị luận của đông đảo hộ viện kia, hắn cũng đã nghe rõ ràng. Thế là hắn liền dứt khoát nói ra: "Mẫu thân, nhi tử là kỳ tài luyện võ nha, mặc dù hơi cực khổ chút ít, nhưng kỳ thật cũng không ăn quá nhiều vị đắng."
Mẫu thân nghe vậy thì mới hơi yên tâm một chút.
"Tốt lắm lão Tam, con đã đánh bại Trương Thanh Long, vậy thì liền y theo ước định trước đó. Ngày mai hãy mang theo người của Lôi phủ, nhất cử tiêu diệt Phi Thiên Thử!"
Lôi Hoành rốt cục lên tiếng.
"Vâng, nhi tử nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của phụ thân!"
Đáy lòng Lôi Đạo tràn đầy vui vẻ, rốt cuộc thì cũng có thể rời đi Lôi phủ để quan sát tình hình bên ngoài rồi. Mặc dù tiêu diệt sơn tặc có lẽ sẽ có tính nguy hiểm nhất định, nhưng thực lực của Lôi phủ cũng không yếu lắm nên hắn cũng không quá lo lắng.
Chờ đến sau khi mọi người rời khỏi diễn võ trường, lúc này Lôi Đạo mới nghiệm mặt lại, hai tay chắp lại hành lễ với Trương Thanh Long: "Đa tạ Trương thúc hạ thủ lưu tình!"
Trong lòng Trương Thanh Long nao nao rồi lại lắc đầu nói: "Ta đã toàn lực đánh ra mà vẫn không địch lại Đạo Tam gia, không phải hạ thủ lưu tình."
Nhưng Lôi Đạo lại lắc đầu: "Không, kỳ thật chưởng thứ hai vừa rồi của ta, Trương thúc hoàn toàn có thể không dùng tay đón đỡ, cho dù là ta có đánh trúng cánh tay của Trương thúc thì cũng chỉ là phế bỏ cánh tay của Trương thúc mà thôi, nhưng Trương thúc lại có thể lợi dụng khoảnh khắc này để đánh ta chết."
Đúng vậy, hiện tại Lôi Đạo đã nghĩ thông suốt một chưởng kia. Nếu quả thật đây là một cuộc đối chiến sinh tử thì với kinh nghiệm chém giết của Trương thúc, sao hắn lại không dùng thương đổi mệnh cơ chứ?
Nghe được câu nói này của Lôi Đạo, Trương Thanh Long lộ ra rất vui mừng, gật đầu nói: "Không nghĩ tới ngộ tính của Đạo Tam gia cũng không tồi. Tuy nhiên đây chỉ là do kinh nghiệm của Đạo Tam gia vẫn còn non nớt mà thôi, nếu mà kinh nghiệm người phong phú một chút thì ta liền không có bất cứ một cơ hội xoay sở nào rồi. Hơn nữa Đạo Tam gia phải cẩn thận, những tên sơn tặc kia sẽ không hạ thủ lưu tình cho nên dù Đạo Tam gia có thực lực vô cùng cường đại, thì đôi khi trong lúc chém giết cũng có thể mất mạng. Thực lực cũng không phải là trọng yếu nhất, cường giả chân chính, luôn luôn là những người sống sót sau cùng!"
"Ta nhớ kỹ!"
Lôi Đạo rất dụng tâm ghi nhớ những lời này của Trương Thanh Long. Dù sao thì đây cũng là kim chỉ nam cho những năm xông xáo giang hồ trước kia của hắn, có thể nói là dùng máu để tập kết lại!