“Tại hạ tên thật là Trương Nguyên Lâm, Thanh Nguyên Tông đương nhiệm chưởng môn.” Trương Nguyên Lâm nói với Lãnh Ngọc Kỳ.
Như để chứng minh cho lời nói của mình, Trương Nguyên Lâm từ trong chưởng môn giới chỉ lấy ra một cái lệnh bài màu nâu, mặt trước của chiếc lệnh bài có ghi ba chữ “Chưởng Môn Lệnh” còn mặt sau ghi ba chữ “Thanh Nguyên Tông”. Hắn đưa chiếc lệnh bài cho Lãnh Ngọc Kỳ: “Đây chính là chưởng môn lệnh của Thanh Nguyên Tông. Là lệnh bài truyền từ đời này sang đời khác của Thanh Nguyên Tông, tông chủ sẽ truyền cho tân tông chủ sau khi tân tông chủ tuyên thệ nhận chức, cái lệnh bài này cho phép tông chủ ra vào các cấm địa của môn phái một cách dễ dàng.”
Lãnh Ngọc Kỳ nhận lấy lệnh bài màu nâu từ tay của Trương Nguyên Lâm, kiểm tra một lúc rồi trả chiếc lệnh bài này cho vị nam thiếu niên ở trước mặt mình này. Không lâu sau, Lãnh Ngọc Kỳ nhìn thiếu niên nói: “Tiểu nữ rốt cuộc đã biết vì sao mà công tử cứu tiểu nữ, có phải là do tiểu nữ sở hữu hàn băng đạo thể không? Ơn cứu mạng này của công tử, tiểu nữ xin nguyện đi theo công tử để trả ơn.”
Trương Nguyên Lâm nghe xong Lãnh Ngọc Kỳ nói, hắn không có lên tiếng, mà nhìn chằm chằm vào Lãnh Ngọc Kỳ. Lãnh Ngọc Kỳ thấy Trương Nguyên Lâm nhìn chằm chằm vào cơ thể của nàng, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ lên, thẹn thùng mà quay mặt sang hướng khác, không dám nhìn thẳng vào ân nhân đã cứu mình; vẻ mặt thẹn thùng đó của nàng rất tiếc đã bị nhìn thấy, hắn thấy rằng vị bạch y nữ tu này rất đáng yêu.
Lúc này không khí bên trong sơn động này rất ngột ngạt, hai người ngồi ở trong sơn động không có nói gì.
Để chữa cháy cho tình trạng này, Trương Nguyên Lâm quyết định đi ra bên ngoài sơn động. Trước khi rời đi thì hắn nói với Lãnh Ngọc Kỳ một câu: “Trong người của nàng vẫn chưa được khỏe, nàng cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi. Ta ra thám thính bên ngoài một lúc, chắc chắn trở về. Sau khi ra ngoài thì ta kích hoạt một cái trận pháp để bảo vệ cho nàng, trận pháp cũng không cao thâm gì, nhưng nàng chỉ cần vận chuyển Thanh Nguyên Tông trấn tông công pháp là có thể ra được bên ngoài trận pháp bảo vệ.”
Trương Nguyên Lâm nói xong, liền từng trong chưởng môn giới chỉ lấy ra một bản sao chép của Thanh Nguyên Tông trấn tông công pháp “Hỗn Nguyên Đạo Chân Linh Quyết”, Hàn Băng Đạo Quyết cùng với bộ kiếm quyết kia, tất cả đưa cho Lãnh Ngọc Kỳ rồi dặn dò Lãnh Ngọc Kỳ một vài câu; sau đó hắn bắt đầu tạo ra một cái trận pháp bảo vệ, nửa canh giờ sau hắn cuối cùng hoàn thành việc tạo trận pháp bảo vệ, sau đó hắn dùng “Hỗn Nguyên Đạo Chân Linh Quyết” khai mở trận pháp, lại dùng nó đóng lại trận pháp sau đó hắn mới yên tâm mà đi vào sâu bên trong sơn cốc này.
…
Càng tiến vào vòng trong của sơn cốc, Trương Nguyên Lâm phát hiện sương mù tràn ngập, vì vậy hắn phóng tinh thần lực ra, đề phòng bị yêu thú đánh lén.
Trương Nguyên Lâm cẩn thận hướng về phía trong sơn cốc mà đi tới. Khoảng nửa canh giờ di chuyển thì hắn đột nhiên dừng lại; đang đi mà đột nhiên dừng lại, chính là do hắn ngửi thấy mùi hương kỳ dị phát ra từ một chỗ nào đó của phía bắc sơn cốc này, cách chỗ hắn đang đứng tương đối xa.
Sau khi hắn ngửi thấy mùi hương kỳ dị này, trong lòng tò mò muốn biết đó là mùi hương thành thục của một loại đan dược gì, rất nhanh hắn quyết định, chuyển hướng đi đến vị trí của loài linh dược thành thục đã phát ra mùi hương.
Nhưng hắn đi chưa được bao lâu, thì bản thân hắn bị chặn đường. Kẻ chặn đường hắn không phải là tu sĩ, mà là một chỉ yêu thú.
Chỉ yêu thú này là một chỉ yêu thú có ngoại hình giống như một con lang, nó được bao phủ bởi một bộ lông màu đỏ chót, chiếc đuôi dài của nó ngoài màu lông đỏ chủ yếu ra còn có vài kẻ sọc màu tím nằm xen kẽ.
Khí tức của chỉ yêu thú này khá mạnh, yêu khí của con yêu thú này tương đương với một tu sĩ Chân Cơ kỳ hậu kỳ. Loài yêu thú này có tên là Huyền Phệ Diễm Lang-loài yêu lang sinh sống ở những khu vực gần với hỏa sơn, những nơi tụ tập nhiều hỏa hệ linh khí, lâu dần hấp thu hỏa linh khí dẫn tới nó trở nên nóng nảy.
Trương Nguyên Lâm rất nhanh liền nhìn thấy một vết thương khá nặng ở chân phải của nó, thuộc hai chi trước của nó. Huyền Phệ Diễm Lang nhìn vết thương ở chân phải của hai chị trước, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm Trương Nguyên Lâm, theo dõi từng cử động của vị nhân tộc tu sĩ ở trước mặt của hắn.
Trương Nguyên Lâm thấy tam giai Huyền Phệ Diễm Lang nhìn chằm chằm vào mình, dù hơi sợ nhưng rất vẫn kiên cường đối kháng lại khí tức mạnh mẽ phát ra từ trên người của nó.
“Chỉ yêu thú Huyền Phệ Diễm Lang này đang bị thương nặng, nên tốc độ di chuyển nó hiện giờ tương đối chậm. Chắc hẳn hiện giờ nó cảm thấy đau đớn từ vết thương khá to ở cẳng chân phải thuộc hai chị trước của nó, nhân cơ hội này mình chữa khỏi cho nó, chắc chắc nó sẽ biết ơn mình nếu mình chữa khỏi chân cho nó.” Trương Nguyên Lâm nhanh chóng thầm nghĩ.
Thầm nghĩ xong, Trương Nguyên Lâm lập tức mở miệng nói với chỉ yêu thú Huyền Phệ Diễm Lang này: “Huyền Phệ Diễm Lang, ta biết ngươi hiện giờ rất đau đớn khi cẳng chân phải của hai chi trước bị thương khá nặng, nếu không sớm chữa trị thì chắc chắn ngươi sẽ bị nhiễm trùng từ đó dẫn tới vết thương bị hoại tử. Ở trong túi trữ vật hiện tại của ta có chữa thương đan dược, chữa thương dạng bột; nếu ngươi tin tưởng ta thì ta bắt tay vào việc chữa trị vết thương ở cẳng chân phải của hai chi trước của ngươi, ngoài ra ta còn cho ngươi dùng đan dược Thú Nguyên Đan. Ta biết ngươi hiểu lời nói của nhân tộc tu sĩ.”