Chương 12: Rời Hà Nguyên phường thị

Trương Nguyên Lâm ngồi ở cái bàn bên cạnh cửa sổ, đằng trước chiếc bàn của một vị nữ tử. Hắn có thể nhìn xuống đường cái của Hà Nguyên phường thị, ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài Tụ Hiên Lâu, trên tuyến đường đi qua Tụ Hiên Lâu vẫn tấp nập người dù cho bây giờ đã là buổi trưa.

Hắn nhìn khoảng một khắc thì đồ ăn bữa trưa của hắn đã được một vị tiểu nhị mang tới. Nhìn trên bàn mấy món ăn, hắn chỉ có biết canh linh nguyên, thịt kho và linh cốc ra thì hắn không biết các món ăn còn lại.

Trương Nguyên Lâm thấy vị tiểu nhị này vẫn còn đứng ở bên cạnh, liền quay sang hỏi vị tiểu nhị này: “Tiểu nhị, ngươi có thể giới thiệu cho ta các món ở trên bàn không?”

“Được ạ.” Tiểu nhị gật đầu nói một tiếng, sau đó hắn nhìn lướt qua trên bàn ăn một lượt rồi cất tiếng nói: “Gồm bốn món, đó là canh linh ngư được làm từ nhị giai linh ngư hồi linh ngư; canh linh nguyên được chế tạo từ nhị giai linh quả linh nguyên quả, còn có bổ nguyên thảo và thanh linh diệp; thịt hấp từ nhị giai linh thú liệt diễn hùng, hấp trong vòng ba canh giờ; cuối cùng là linh cốc. Chúc quý khách ăn ngon.”

Trương Nguyên Lâm nghe xong tiểu nhị nói, lập tức hỏi giá: “Tổng cộng bữa ăn trưa này hết bao nhiêu hạ phẩm linh thạch?”

“Một trăm tám mươi lăm viên hạ phẩm linh thạch.” Tiểu nhị nói.

“Vậy giá thuê trọ một ngày ở đây là bao nhiêu?” Hắn sau đó lại hỏi tiếp, lần này là hỏi về giá thuê trọ ở Tụ Hiên Lâu.

“Một ngày trọ ở đây hết năm khối hạ phẩm linh thạch.” Tiểu nhị một lần nữa nói.

“Ngươi đi chuẩn bị cho ta một căn phòng, ta muốn thuê trọ một ngày. Khoảng nửa canh giờ sau ngươi quay lại dẫn ta về phòng, lúc đấy ta trả tiền ăn cùng với tiền thuê phòng một ngày sau.” Hắn sau khi biết được giá cả của một ngày thuê trọ ở Tụ Hiên Lâu, liền cất tiếng nói với tiểu nhị đang đứng ở bên cạnh hắn.

Tiểu nhị nghe xong Trương Nguyên Lâm nói liền lập tức rời đi. Bữa ăn trưa của Trương Nguyên Lâm diễn ra ngay sau đó, kéo dài bốn mươi lăm phút, ăn xong hắn liền ngồi tại chỗ nghỉ ngơi chờ đợi tiểu nhị vừa rồi dẫn hắn trở về phòng.

Hắn đợi vị tiểu nhị đó chừng một khắc thì vị tiểu nhị này xuất hiện ở bên cạnh chiếc bàn của hắn, sau đó hắn theo vị tiểu nhị này trở về phòng.

Một lúc sau hắn xuất hiện ở bên ngoài một căn phòng trên tầng 3 của Tụ Hiên Lâu, lấy ra một trăm chín mươi viên hạ phẩm linh thạch đưa cho vị tiểu nhị đó rồi đi vào bên trong căn phòng. Lúc hắn ngồi ở trên chiếc giường thì cũng là lúc vị tiểu nhị đó về tới tầng một, sau đó đưa linh thạch mà khách đưa cho chủ quán rồi nhận lại năm mươi khối hạ phẩm linh thạch, về phòng mình nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục công việc tu luyện phục vụ khách vào buổi chiều.

Một ngày sau

Trải qua một ngày ngồi ở bên trong phòng tu luyện và luyện chế đan dược, thì thực lực của hắn đạt tới Thanh Sơ cảnh bát trọng. Riêng phần luyện chế đan dược thì hắn luyện chế ra được bốn lọ Dung Nguyên Đan, ba lọ Tụ Linh Đan, năm lọ Hồi Linh Đan và một lọ Giải Độc Đan.

“Chúc mừng ký chủ đạt được năm nghìn điểm tích lũy, một gói quà bùa chú, cùng với một vạn hạ phẩm linh thạch, bẩy ngàn viên trung phẩm linh thạch, sáu ngàn viên thượng phẩm linh thạch, ba viên trắc linh căn cùng với thiên cấp linh kỹ Trảm Kiếm Nhất Kích.” Hệ thống thanh âm đột nhiên vang lên ở trong đầu của Trương Nguyên Lâm.

Nghe được thanh âm này của hệ thống, Trương Nguyên Lâm tiếp tục đi xuống tầng một của Tụ Hiên Lâu sau khi hắn rời khỏi căn phòng mà hắn thuê. Đồng thời hắn giao tiếp với hệ thống, tìm hiểu nguyên nhân vì sao mà hắn được hệ thống khen thưởng.

Rất nhanh hắn biết được câu trả lời, hoá ra là hắn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn là ở “Hà Nguyên phường thị luyện chế một loại đan dược bất kỳ”. Sau khi biết được câu trả lời thì hắn tiếp tục đi xuống tầng một, không lâu sau hắn xuất hiện ở tầng một của Tụ Hiên Lâu, một lúc sau thì hắn đã rời khỏi Tụ Hiên Lâu.

Hắn trước khi rời Hà Nguyên phường thị thì hắn đã đi tới Đa Bảo Các mua một số đồ vật, rời khỏi Đa Bảo Các sau một canh giờ mua sắm vật phẩm ở Đa Bảo Các. Hắn đã tranh thủ lĩnh ngộ thiên cấp linh kỹ Trảm Kiếm Nhất Kích, khoảng nửa tiếng đồng hồ thì hắn mới lĩnh ngộ hoàn tất bộ linh kỹ này mà sau khi lĩnh ngộ thành công bộ linh kỹ hắn hoàn toàn có thể thi triển linh kỹ “Trảm Kiếm Nhất Kích”, sau đó hắn mới rời khỏi Hà Nguyên phường thị.

Trương Nguyên Lâm sau khi xuất hiện ở bên ngoài Đa Bảo Các, liền di chuyển về phía lối ra vào của Hà Nguyên phường thị. Hắn không biết là bản thân mình bị nhắm, trở thành con mồi của hai vị tu sĩ.

Mấy canh giờ sau, bên ngoài một cái sơn cốc xuất hiện thân hình của một vị nam thiếu niên, vị nam thiếu niên này sau đó thi triển “Ngự Phong Thuật” tiến vào bên trong Hà Nguyên sơn lâm.

Ngự Phong Thuật là một món pháp thuật bình thường, phòng thuộc tính pháp thuật, ở bất kỳ cửa hàng trên khắp thế giới buôn bán công pháp cùng phát thuật đều có bán loại phổ thông pháp thuật này. Do là một món phổ thông pháp thuật nên giá của loại pháp thuật này ở trên thị trường là không cao, mười khối hạ phẩm linh thạch cho một quyển pháp thuật “Ngự Phong Thuật”.

Lúc này Trương Nguyên Lâm đang thi triển “Ngự Phong Thuật” tiến về phía trong Hà Nguyên sơn lâm, chạy trốn khỏi sự truy đuổi của hai tên tu sĩ có ý nghĩ không tốt với hắn.

Hắn thi triển “Ngự Phong Quyết” trong khoảng hai canh giờ nữa thì hắn dừng việc thi triển “Ngự Phong Quyết” lại do linh lực bên trong cơ thể hắn không còn nhiều, đành phải tìm một nơi thích hợp khôi phục linh lực bị tiêu hao trong quá trình thi triển “Ngự Phong Quyết”. Cuối cùng hắn dừng lại ở bên cạnh một cái cây cổ, từ trong túi trữ vật lấy ra một viên Hồi Linh Đan rồi dùng viên đan dược này, sau đó dùng “Thái Cực Huyền Đạo Quyết” hấp thu dược lực chuyển hoá thành linh lực.

Chừng một khắc sau, hắn đã luyện hoá toàn bộ dược lực bên trong của viên đan dược nhất giai thượng phẩm Hồi Linh Đan, hiện giờ linh lực trong đan điền của hắn đã khôi phục đến sáu thành. Hắn lại tiếp tục khôi phục linh lực, vì hắn muốn có đủ linh lực để chiến đấu với hai tên tu sĩ có ý nghĩ bất thiện; lần thứ hai hắn khôi phục linh lực thì lần này kéo dài khoảng năm phút đồng hồ, sau khi dừng việc khôi phục linh lực lại thì hắn lập tức đứng dậy, di chuyển vào bên trong một cái bụi rậm ở phía đối diện với vị trí mà hai vị tu sĩ đó đang ẩn nấp.

Trương Nguyên Lâm đương nhiên phải dành quyền chủ động, hắn thực sự không muốn bản thân mình bị động trong cuộc đối đầu với hai tên tu sĩ kia muốn giết người đoạt bảo. Vì vậy sau khi xuất hiện ở bên trong bụi rậm, thì hắn lập tức thi triển “Hộ Thân Quyết”, rất nhanh cơ thể hắn được bao bọc bởi một vòng tròn màu lam năng lượng-vòng tròn màu lam năng lượng này hơi dày, chịu đựng được năm đòn công kích của tu sĩ có thực lực từ Chân Cơ kỳ đại viên mãn trở xuống.

Kế tiếp, hắn lấy ra Lưu Tinh Kiếm, cầm chắc ở lòng bàn tay phải của mình, ánh mắt nhìn về phía vị trí ẩn nấp của hai tên tu sĩ kia. Trong nháy mắt hắn quyết định tấn công trước, liên tục thi triển hỏa hệ linh kỹ “Đại Viêm Tấn Hỏa Thuật”, ném nhiều viên đại hỏa cầu về phía vị trí của hai vị tu sĩ đó.

“Chết tiệt, tên kia tấn công chúng ta trước. Nhanh dùng thủy nguyên cầu đáp trả.” Một vị đại hán nhìn nhiều viên cỡ lớn hỏa cầu bay về phía hai người, lập tức nói với người bên cạnh.

Hắn vừa dứt lời, không đợi tu sĩ bên cạnh mình lên tiếng, trực tiếp thi triển thủy nguyên linh cầu, dùng thủy nguyên cầu đáp trả lại đòn tập kích của con mồi.

Không lâu sau, hai đòn năng lượng khác hệ va chạm vào nhau, nhanh chóng triệt tiêu lẫn nhau. Nhưng do thủy nguyên cầu là kỹ năng thủy thuộc tính, cho nên đã đánh bại đòn tập kích bằng nhiều viên cỡ lớn hỏa cầu của đối thủ, phần thắng tạm thời nghiêng về hai tên tu sĩ muốn giết Trương Nguyên Lâm.

Trương Nguyên Lâm thấy bên kia ngăn chặn được đòn tấn công của hắn, nhanh chóng vận dụng tinh thần lực, rất nhanh liền xác định được vị trí chính xác của hai tên đó; sau đó hắn nhanh chóng bắn liên tiếp mấy cái mũi tên nước về phía hai tên đó, lát sau hắn rời khỏi vị trí nấp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai tên tu sĩ đó.

“Ngươi mau lôi toàn bộ linh thạch, lẫn đồ vật của ngươi ra đây. Bọn ta tha chết cho ngươi nếu ngươi lôi bảo vật ra, không làm theo lệnh bọn ta thì ngươi đừng trách bọn ta ra tay độc ác với ngươi.” Một vị nam tu sĩ có vết sẹo ở một bên má, trên người khoác lấy một cái y phục màu đen tuyền, nhìn Trương Nguyên Lâm một lúc đặc biệt là nhìn vào thanh trường kiếm màu tím ở lòng bàn tay phải của Trương Nguyên Lâm, sau đó hắn no một nụ cười lạnh rồi cất tiếng nói.

Nghe xong lời nói của vị hắc y tu sĩ có sẹo này, Trương Nguyên Lâm lập tức lên tiếng đáp trả: “Hai người các ngươi, chuyên đi làm hành vi giết người đoạt bảo, không biết có bao nhiêu tu sĩ vô tội chết ở trong tay các ngươi. Lần này các ngươi dám đánh chủ ý lên người của ta, muốn thực hiện hành vi giết người đoạt bảo lên bản thân ta. Vậy ta muốn xem mạng của ta cao, hay là mạng của các ngươi cao; bên nào sẽ dành chiến thắng đây.”

“Nếu ngươi muốn chết như vậy, vậy bọn ta chấp nhận để ngươi ra đi ở trên tay của bọn ta.” Nâu y tu sĩ nghe xong, lớn giọng nói.

“Huyết Linh Chú, lên.” Vị tu sĩ đó ngay sau đó lên tiếng.

Nói xong, vị đại hán tu sĩ này niệm khẩu quyết của “Huyết Linh Chú”, rất nhanh vô số huyết cầu xuất hiện và lao về phía Trương Nguyên Lâm.

“Phật Quang Trấn Áp Chưởng” Trương Nguyên Lâm đành phải thi triển một bộ phật đạo linh kỹ mà hắn đã học khi mấy năm trước đi vào trong truyền thừa điện của Thanh Nguyên Tông.

Một hư ảnh phật rất nhanh xuất hiện ở đằng sau lưng của Trương Nguyên Lâm. Hai bàn tay to đùng của hư ảnh phật đó, nhanh chóng đánh bật vô số huyết cầu của vị tu sĩ cao to đó. Không lâu sau hư ảnh phật đã trấn áp được vô số huyết cầu.