Chương 57: Chương 57

"Ngài... sao ngài lại ở đây, quỷ sai kia do ngài phái tới sao?"

Qua hồi lâu.

Cổ Tiểu Ma vô lực huơ huơ tay trước mắt người đối diện.

Đôi mắt tím kia khẽ chuyển, lúc này Tử Vi mới nhìn về phía nàng, trầm giọng hỏi: "Nàng nói gì?"

...

"Ta ở đây chờ nàng." Tử Vi thản nhiên nói: "Nàng vừa mở miệng thì ta đã phát hiện ra khí của nàng, vì vậy mới tạo ra một quỷ sai giúp nàng qua khỏi Đài Nghiệt Kính.

"Thì ra là thế." Cổ Tiểu Ma vỡ lẽ, không khỏi cảm thấy vô cùng may mắn: "Đa tạ ngài."

Nàng lại không khỏi lo lắng cho Úc Lưu, lặng người trầm tư một lúc, vừa ngẩng đầu đã thấy Tử Vi còn đang nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, tử nhãn ngập tràn vẻ mê man.

Cổ Tiểu Ma chợt thấy có chút lúng túng, từ lần từ biệt trước, đến lúc gặp nhau, cả hai vẫn luôn ở vị trí đối địch.

Thậm chí, cũng bao gồm cả lúc này.

Đương nhiên nàng không ngốc đến mức chủ động nhắc tới vấn đề về lập trường, chỉ gãi đầu nói: "Sao ngài biết ta ở đây?"

Tử Vi hơi ngẩn ra, rũ mắt, trầm mặc hồi lâu. Đang lúc Cổ Tiểu Ma cho rằng hắn không nghe thấy, đột nhiên hắn nhích gần tới nàng hơn một chút, nói khẽ: "Ta vẫn... theo dõi nàng."

Biểu cảm thẫn thờ của hắn lại không hợp hoàn cảnh rồi.

Nhưng Cổ Tiểu Ma hoàn toàn không phát hiện, chỉ cảm thấy lời này do một kẻ nghiêm túc như hắn nói ra, hiệu quả vô cùng đáng sợ. Cả người nàng run lên, lui về sau một bước: "Ngài ngài ngài ngài vẫn theo dõi ta..."

"Lúc Thanh Long bắt nàng, cả lúc trên đảo Thanh Nguyên, ta vẫn luôn theo dõi nàng." Tử Vi lẳng lặng nói, có lẽ là do vẻ mặt của hắn quá thần thánh, khiến Cổ Tiểu Ma quên mất sự hoảng sợ lúc mới vừa rồi, vò đầu: "Vậy à... nếu vẫn luôn theo dõi thì sao lại không ra gặp ta? Ta rất nhớ ngài đấy, ha ha ha ha."

Nửa câu sau tuyệt đối là nịnh hót. Cổ Tiểu Ma đã sớm quên sạch về Tử Vi không còn một mống nào, hôm nay nhớ tới, cũng chỉ là lúc nàng quen Thiên Nghiêu, còn có cả đoạn ký ức lúc còn ở trên Thiên giới.

Tử Vi không trả lời, chỉ nhìn nàng, Cổ Tiểu Ma có chút chột dạ, liền nói tiếp: "Ta tới tìm lục sư huynh của mình, ngài có thể... có thể giúp ta chút không?"

Hắn gật đầu, Cổ Tiểu Ma mừng thầm, nhưng không ngờ hắn lại nói: "Ta tới tìm Long thần chuyển thế."

Tới bắt Úc Lưu?

"A ha ha, ai thế..." Nàng giả vờ ngây thơ vô hại.

...

Dường như nàng đã quên, Tử Vi vẫn luôn "theo dõi" nàng.

Hắn như không phát hiện ra sự lúng túng của nàng, bình tĩnh hỏi: "Nàng có thể giúp ta chứ?"

"Thiên giới... nhất định phải bắt chàng sao?" Nàng không hỏi vì sao, chỉ hơi cúi đầu, khó khăn nói: "Úc Lưu đã không muốn báo thù, cũng sẽ không đảo loạn lục giới, ngay cả như vậy... cũng không được sao?"

Nàng rũ mắt, vẻ mặt bi thương đến thế, hệt như bạch y nữ tử của nhiều năm trước. Một câu nói "ta thích chàng" đầy ngượng ngùng kia vẫn còn ở bên tai, nhưng hắn chỉ mang vẻ mặt ngờ nghệch đó, chẳng hiểu gì.

Cái gì cũng không hiểu!

"... Ta không biết." Hắn vờ như không thấy được dáng vẻ này của nàng, lời nói có hơi nhanh: "Ngọc Đế hạ lệnh, nhất định phải bắt được nàng và hắn... Ta vẫn gạt Ngọc Đế, trừ tọa thần tứ phương, không ai biết nàng là "nàng ấy"..."

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, Tử Vi lại tiếp lời: "Nếu như nàng có thể giúp ta bắt Long thần chuyển thế, đến lúc đó ta sẽ cầu xin Ngọc Đế, chắc chắn ngài sẽ nể tình mà tha cho... Điệp An..."

Cả người nàng chấn động, như thần hồn vừa quay về thể xác.

"Mãi đến hôm nay, ngài mới phát hiện... Nàng đã bước vào lòng ngài từ lâu rồi sao?" Cổ Tiểu Ma lặng lẽ che trái tim nhói lên của mình, trên khuôn mặt tái nhợt lại có chút vẻ vui mừng, nói đến cùng, Điệp An cũng chỉ là một nữ tử si tình đáng thương mà thôi.

Tử Vi đỡ nàng, khẽ hỏi: "Nàng thấy không khỏe ở đâu sao?"

"Nếu ta nói..." Nàng không đáp lời hắn, chỉ nói: "Ta không phải Điệp An, ngài còn có thể che chở cho ta như thế không?"

Tử Vi hoảng hốt, nhìn nét mặt bỗng trở nên quật cường của nàng.

"Điệp An mà ngài muốn tìm, có thể đang ở trong cơ thể của ta... Nhưng ít nhất hiện tại, ta không phải nàng ấy..." Nàng kiên định nói: "Cho dù bây giờ nói ra điều này thì có lẽ ngài sẽ bắt ta, nhưng ta vẫn muốn nói lại một lần nữa, ta tên là Cổ Tiểu Ma, ngài hãy nhớ kĩ."

Dứt lời đã không đợi hắn nói thêm, Cổ Tiểu Ma đi về phía trước mấy bước, vội nói lớn: "Ta muốn tới chỗ Diêm La Thiên Tử, nếu không sẽ không đến được điện thứ mười mất."

Tử Vi đứng tại chỗ, trong bóng tối chỉ có mái tóc bạch kim của hắn đang tản ra ánh sáng nhu hòa.

Lòng vô cùng buồn bực, qua chừng ấy nãm, cuối cùng hắn mới hiểu được.

Vất vả lắm mới tìm được nàng, nhưng cũng không phải nàng.

Nhưng nếu nàng không phải là nàng, trông nàng đau đớn, vì sao hắn lại khó chịu như vậy?

"Nếu giờ nàng ra ngoài sẽ bị quỷ sai bắt được." Đột nhiên Tử Vi nói: "Nàng đã mở miệng nói chuyện trong điện đầu tiên, để lộ dương khí, nếu không có kết giới của ta, rất nhanh thôi nàng sẽ bị phát hiện."

Cổ Tiểu Ma sững người, vội la lên: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Lúc này, nàng rất muốn ta thả hắn đi sao?"

Thân thể nàng cứng đờ, lại vò đầu mà cười: "Ha ha ha ha, nói bậy rồi, ta muốn đến điện thứ mười trước..."

"Nàng thật lòng với hắn, hắn cũng thật lòng với nàng sao?" Tử Vi thản nhiên nói.

"Đương nhiên rồi." Nàng không chút nghĩ ngợi: "Ta và Úc Lưu..."

"Hắn thật sự... không lừa nàng sao?"

Cổ Tiểu Ma ngẩn ngơ, trí nhớ như đang sắp xếp lại, nhanh chóng quay về. Nàng chạy lên cầu thang, chạy băng qua hàng lang dài, đẩy cửa phòng. Úc Lưu đứng ở nơi áng sáng rực rỡ nhất, lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt như có chút bi thương.

Hắn không lừa nàng đâu phải không?

"Đương nhiên là không." Cổ Tiểu Ma khẳng định: "Chắc chắn chàng sẽ không gạt ta."

Tử Vi không nói thêm gì nữa, chỉ than nhẹ một tiếng, mở miệng: "Ta giúp nàng đến điện thứ mười."

Thần Đế đến âm phủ, đây là một chuyện lớn nghìn năm khó gặp. Diêm La Thiên Tử tự mình khom người nghênh đón, nếu không phải quỷ sai sau lưng nhắc nhở, có lẽ ông cũng chẳng thấy được Cổ Tiểu Ma đang méo miệng quắp cổ ở phía sau.

Khiêm tốn! Nàng rơi lệ, sao nàng không thể khiêm tốn một chút...

Diêm La Thiên Tử đang đánh giá nàng, hoặc là nói một cách tình cảm thuận miệng hơn một chút, Thần Đế dắt một nữ quỷ tới chơi, đúng là chuyện lạ. Cổ Tiểu Ma sờ ngọc dẫn hồn bên người, lại liếc mắt nhìn thấy kết giới vô hình kia, miệng ngậm chặt, chỉ sợ vừa mở miệng đã khiến Diêm La Thiên Tử ngửi được dương khí, thế thì xong chuyện.

Các loại quỷ từ lớn đến nhỏ bao gồm cả Đầu Trâu Mặt Ngựa đều đang quỳ trên đất, sau khi Diêm La Thiên Tử nhã nhặn khom người, Tử Vi sửng sốt được một nén hương, vô cùng thẳng thắn nói: "Ta muốn đến điện thứ mười."

... Có thể khiêm tốn hơn được không? Cổ Tiểu Ma tiếp tục rơi lệ, đừng có để lộ ý đồ rõ ràng đến thế được không...

Dù Diêm La đại nhân đã nhiều lần bày tỏ thành ý muốn đích thân dẫn đường, nhưng cuối cùng phát hiện Tử Vi quá cố chấp nên chỉ cần một Đầu Trâu dẫn đường là được. Vì Cổ Tiểu Ma vẫn cúi đầu nên không hề thấy được dáng vẻ của Diêm La Thiên Tử ưu nhã đến đâu, chỉ xoay người bám theo, mới vừa bước vào cửa lớn của điện thứ sáu, lại nghe Đầu Trâu bên cạnh nịnh hót một tiếng "Tử Vi Đại Đế", nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, đúng lúc này Đầu Trâu cũng đang ghé mắt nhìn nàng, hai người đều sửng sốt.

Chẳng phải là Đầu Trâu vừa rồi còn vung roi quất nàng đó sao? Đúng là oan gia ngõ hẹp. Cổ Tiểu Ma có chỗ dựa sau lưng, liền không chút kiêng kị mà nhìn vào mũi của hắn, chỉ cảm thấy cơn đói trong bụng đang bắt đầu trào dâng. Khuôn mặt của nàng vừa có phần tái nhợt, lại vừa có vẻ âm trầm, không khác những nữ quỷ khác là mấy. Tuy Đầu Trâu đã gặp nhiều loại quỷ, nhưng vẫn bị ánh mắt trắng trợn này của Cổ Tiểu Ma làm nổi da gà.

Qua điện thứ sáu do Biện Thành Vương cai quản địa ngục Đại Khiếu Hoán, lại qua điện thứ bảy do Thái Sơn Vương cai quản địa ngục Nhiệt Não, điện thứ tám do Đô Thị Vương cai quản địa ngục Đại Nhiệt Não, điện thứ chín do Bình Đẳng Vương cai quản địa ngục Đại A Tỵ. Những tầng ngục nằm dưới tầng đá ngầm dưới biển này đều được chia thành mười sáu địa ngục nhỏ, bắt đầu từ điện thứ sáu, Cổ Tiểu Ma mới phát hiện hình phạt ở mấy điện trước chỉ đều là trò trẻ con! Đập xương, rút gân, quạ mổ tim gan, chó ăn tràng phổi, ném người vào dầu sôi, rút lưỡi nhổ răng, lấy óc trét vào mình nhím, chưng đầu cạo não... Khiến Cổ Tiểu Ma cảm thấy mấy địa ngục này rất giống một phòng bếp khiến người ta phải ghê tởm...

Tử Vi lại nhìn thẳng, mặt chẳng có biểu tình gì lạ với những cảnh tượng khiến người khác sợ hết hồn hết vía kia. Hắn dắt theo Cổ Tiểu Ma, vì thế nên tốc độ của nàng cũng nhanh hơn, đi qua mấy điện sau này cũng không phải mất nhiều thời gian.

Cổ Tiểu Ma liếc mắt sang, mắt tím như thường, không có gì khác biệt. Nàng cảm thấy bị hắn nắm tay kéo đi thì có chút không được tự nhiên, nhưng lại không dám vùng ra, cả người đều vô cùng khó chịu. Lòng vô cùng mâu thuẫn, vừa mong Úc Lưu mau tới gặp nàng, lại vừa mong Úc Lưu chạy thật xa vĩnh viễn không được hiện thân.

Cuối cùng, cửa lớn điện thứ mười như ẩn như hiện trước mắt.

Một điện đặc biệt nhất ở âm phủ, do Chuyển Luân Vương trông coi, ở dưới tầng đá ngầm của cõi u minh, nằm hướng chính Đông, đối diện trực tiếp với ngũ giới vẩn đục.

Đầu Trâu giới thiệu một chút, sau đó mới mở cánh cửa nặng chịch của điện thứ mười. Cổ Tiểu Ma trợn mắt nhìn một làn khí vẩn đục bao phủ mình. Chờ đến khi trọc khí tan hết, đập vào mắt chính là sáu cây cầu, chia ra làm vàng, bạc, ngọc, đá, gỗ và Nại Hà.

Căn cứ theo luật cõi âm, chia thành các đường thai noãn thấp hóa sanh*, khiếm khuyết, hai chân, bốn chân, nhiều chân, các loại... Các loại sinh linh sau khi chết hóa quỷ, cộng thêm công đức lớn nhỏ thì lần lượt theo thứ tự đi đến cầu tương ứng để đầu thai

(*Tứ sanh trong sáu nẻo luân hồi: Thai-sanh là chúng-hữu-tình từ nơi thai tạng mà sanh ra, như loài: voi, ngựa, trâu, dê, heo, lừa... Noãn-sanh là chúng-hữu- tình từ nơi trứng mà sanh ra, như loài ngỗng, công, se sẻ, anh võ, nhạn... Thấp-sanh là chúng-hữu-tình từ nơi chỗ ướt mà sanh ra, như loài trùng, muỗi, đỉa... Hóa-sanh là chúng-hữu-tình chẳng nương nơi nào, từ nơi không mà bỗng hiện ra đủ thân mình và chi phận, như chư thiên, loài ở Địa ngục...)

Cây cầu bằng vàng kia vô cùng chói mắt, quỷ hồn được đi trên đó cũng rất ít. Cổ Tiểu Ma thấy không có nhiều người trông chừng xung quanh, liền âm thầm quyết định, đợi đến lúc nàng tới đây, nhất định phải chuồn êm lên cây cầu kia.

"Năm cây cầu vàng bạc ngọc đá gỗ này căn cứ vào công đức mỗi người, tương ứng từ cao tới thấp." Đầu Trâu thấy Tử Vi dừng lại nghỉ chân, có ý lấy lòng nên mới giải thích cặn kẽ: "Nhưng ngoài năm cầu này còn một cây cầu khác để làm gì? Cây cầu cuối kia vô cùng hỗn tạp, người đi qua cây cầu này, kiếp sau có thể không phú thì qúy, cũng có thể chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé, tất cả đều nhờ vào tạo hóa của bản thân."

Cổ Tiểu Ma hiểu ra, không thể trách vì sao thế nhân lại có nhiều người đi qua cầu Nại Hà đến thế, nói vậy, tội nhân của các giới rất nhiều, nhưng không ai lại chịu đi trên cây cầu đá và gỗ kia, chỉ muốn đánh cược trên cầu Nại Hà một lần.

Ở cây cầu cuối cùng, có một nữ tử trẻ tuổi, mặc y phục bằng vải thô, dung mạo thuộc hàng tuyệt thế đang coi chừng một nồi canh lớn, không ngừng khuấy. Mỗi người qua cầu đều uống một chén canh của nàng, sau khi uống cạn, vẻ mặt dần trở nên mê man, thẫn thờ tiến vào cửa luân hồi.

"Đó là Tôn Thần Mạnh Bà." Đầu Trâu nói với vẻ mặt đầy hâm mộ.

Thì ra Mạnh Bà không phải là một lão thái thái, đầu Cổ Tiểu Ma đầy vạch đen, nói vậy thì có lẽ nàng kia cũng không phải họ Mạnh đâu...

Nàng đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên có mấy tiếng ồn truyền tới từ sau lưng, chỉ thấy một đám sương mù bay qua trước mặt, trực tiếp bay tới trên đài ngũ giới. Cổ Tiểu Ma không hề để ý tới cái đài trôi nổi trên không trung kia, lần này vừa nhìn, chỉ thấy bên trên có một người mang dáng vẻ kì quái đang ngồi, một thân hắc y viền vàng vô cùng hoa lệ, có điều lại có hai cái đầu, một mặt to một mặt nhỏ, vừa xanh xao vừa xám xịt, vừa kinh khủng lại vừa buồn cười, Cổ Tiểu Ma phì cười một tiếng, vất vả kìm nén bản thân.

Nói vậy đây chính là Chuyển Luân Vương rồi. Vốn ông ta còn đang nghe bẩm báo, đang muốn nói chuyện với Tử Vi Đại Đế, nhưng lại nhìn thấy hành động vừa rồi của Cổ Tiểu Ma, nhất thời xụ mặt.

Tương truyền trời sinh Chuyển Lân Vương tính tình vô cùng kiêu ngạo, ghét nhất là có người bàn tán về vẻ bề ngoài của ông ta. Theo ông, trong lục giới, cho dù ngươi là vua hay ma sát yêu linh, một ngày nào đó đều phải tới nơi này báo cáo, giờ lại thấy Cổ Tiểu Ma không vừa mắt, ngay cả Tử Vi trước mặt nàng ông ta cũng không màng tới, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ qua.

"Có người tự tiện xông vào âm phủ." Qủy sai bên người nghị luận: "Không biết là ai mà có gan lớn đến thế, Diêm La đại nhân còn phải triệu kiến cả Chuyển Luân Vương, hẳn người này không hề đơn giản."

Là... lục sư huynh sao? Cổ Tiểu Ma thầm vui mừng.