Chương 8: Đao thương kiếm kích (2)

Nhưng lần này coi như là duy trì thiết lập nhân vật kiếp trước, sau này tuyệt đối không thể như vậy.

Phương Thanh Vân trở về đại viện Phương gia, đi thẳng đến thư phòng của cha.

"A Sách thế nào rồi?"

Phương Chính Hàng hỏi nhi tử.

"Xem ra hồi phục không tệ, mắng ta khí thế lắm."

"Hầy..."

Phương Chính Hàng lộ vẻ bất lực: "Vẫn vậy sao?"

"Miệng lưỡi hình như còn độc hơn trước."

Phương Chính Hàng thở dài từ tận đáy lòng, râu dưới cằm cũng rung rung, nói: "Ngày mai ngươi trở về Võ Viện đi, đợi cô mẫu ngươi về, ta sẽ giải thích với nàng ấy."

"Được."

Phương Thanh Vân rõ ràng tức giận không nhẹ, vẫn không nhịn được nói: "Phụ thân, nếu là đệ đệ nói năng như vậy, ta đã sớm..."

"Ngươi đã sớm thế nào?"

Phương Chính Hàng liếc nhi tử một cái, trầm giọng nói: "Là người thừa kế Phương gia, lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Ngay cả một đứa trẻ mười mấy tuổi cũng không dung thứ được? Hắn nói lại ngươi mấy câu thì sao? Hắn còn nhỏ! Hơn nữa, vì vấn đề thân thế nên hắn vốn đã có chút tự ti, nếu ngay cả biểu ca mình cũng không nhường nhịn thì hắn còn có ngày ngẩng đầu lên được nữa?!"

"Đúng! Phụ thân nói đúng."

"Huống hồ còn phải nể mặt cô mẫu ngươi nữa. Không vì Phương Triệt, cũng phải vì cô mẫu ngươi."

"Ta biết rồi."

Trên khuôn mặt nho nhã của Phương Chính Hàng lộ ra vẻ nặng nề, nói: "Thanh Vân, đó là biểu đệ con! Đứa trẻ từ nhỏ đã lớn lên ở nhà ta, Phương gia chúng ta, lẽ nào lại dạy không tốt một đứa trẻ? Huống hồ, vì cô mẫu ngươi, nhẫn nhịn một chút thì có sao?"

Phương Thanh Vânhắn nụ cười: "Ta biết, cho nên trước khi đi đã để lại cho hắn hai lọ Khí huyết đan mà Võ Viện thưởng."

Lần này đến lượt Phương Chính Hàng đau lòng.

"Cái này... cái này là đan dược bổ khí huyết của Võ Viện, chính phẩm... ngươi, ngươi đã tích cóp lâu như vậy mới được chút ít, thế mà lại cho hắn hai lọ một lúc?!"

Trên thị trường tuy cũng có đan dược bổ khí huyết nhưng chính phẩm nhất thì đương nhiên là của Võ Viện và môn phái. Đan dược của môn phái tuy hiệu quả cao hơn nhưng lại chỉ dành riêng cho công pháp của môn phái đó; người tu luyện công pháp của môn phái khác mà dùng đan dược bổ khí huyết của môn phái khác thì hiệu quả cũng chỉ ở mức bình thường.

Chỉ có đan dược của Võ Viện là người tập võ trên đời đều có thể dùng!

Chính phẩm nhất, tác dụng phụ ít nhất, tạp chất trong đan dược ít nhất!

Hơn nữa, chỉ được dùng làm phần thưởng trong nội bộ Võ Viện, tuyệt đối không cung cấp ra bên ngoài.

Có thể thấy được nó quý giá như thế nào.

Phương Thanh Vân ôn hòa cười nói: "Phụ thân đã nói, đó là biểu đệ ta, cho dù chỉ để cô mẫu vui vẻ trong chốc lát thì hai lọ đan dược này cũng đáng."

Phương Chính Hàng vui mừng cười cười, đứng dậy vỗ vai nhi tử, định nói gì đó nhưng lại phát hiện vai nhi tử rộng, lưng dày, dáng người cao ráo, đã cao hơn mình.

Giơ tay lên vỗ vai mà thấy hơi khó khăn.

"... Ngươi đã cao hơn cả ta rồi."

Phương Chính Hàng nuốt những lời định nói xuống, đổi thành một câu cảm thán.

"Gần đây ở Võ Viện thế nào?"

Phương Thanh Vân lộ vẻ khó xử, nói: "Ta hổ thẹn, đại tỷ thí năm nay vẫn nằm trong số hàng trăm người cuối cùng. So với lần trước, chỉ tiến lên được hai bậc. Bảy nghìn năm trăm người, ta xếp thứ bảy nghìn bốn trăm bảy mươi sáu..."

Phương Chính Hàng mỉm cười nói: "Nếu như trước hôm nay, ta sẽ nói ngươi vài câu nhưng hôm nay ngươi nói như vậy, khiến ta rất hài lòng.

Yên tâm đi, cứ bình tĩnh tu luyện là được. Xếp hạng bao nhiêu thì xếp hạng bấy nhiêu, đừng có áp lực. Con có thể nói năng như ngày hôm nay, đủ thấy tâm tính của ngươi. Ngươi có thể nói ra những lời này, thừa sức nắm giữ Phương gia. Võ đạo tu vi ngược lại là thứ yếu."

Ông mỉm cười: "Cha rất hài lòng!"

Phương Thanh Vân mặt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng: "Vậy vậy vậy... ta về dọn dẹp."

"Ừ, đi đi."

Nhi tử vừa định ra cửa, Phương Chính Hàng lại gọi hắn lại:

"Lòng tốt cũng được nhưng đó là đối với thân nhân, nếu đối với kẻ thù..."

Phương Thanh Vân cắt ngang: "Tất nhiên là diệt cỏ tận gốc, không nương tay!"

"Chính là như vậy!"

Phụ tử nhìn nhau cười.

"Nói đến kẻ thù, ta vẫn không hiểu, chuyện năm đó..."

"Khụ!"

Phương Chính Hàng nói: "Ngươi về tu luyện cho tốt!"

Trực tiếp cắt ngang chuyện này.

"Được."

"Phương gia chúng ta sắp phải xuống hạng, mọi người đều đang liều mạng, hy vọng ngươi chống đỡ được."

Nhìn nhi tử đi xa, Phương Chính Hàng chán nản ngồi xuống ghế.

Mặt mày xám xịt.

Dường như mất hết tinh thần.

"Chuyện năm đó... tuy không có chứng cứ nhưng rất rõ ràng là ai đang âm thầm sắp đặt nhưng... không có chứng cứ, đối phương hiện giờ đã lên cao như diều gặp gió, thực lực hùng hậu, không vạch trần thì thôi, vạch trần chính là họa diệt vong..."

"Ai..."

Phương Chính Hàng thở dài một tiếng: "Cả gia tộc, truyền thừa năm trăm năm, hơn bốn trăm mạng người... sao có thể dung thứ cho hai chữ bốc đồng được?!"

...

Phương Triệt chuyên tâm bắt đầu luyện công.

Lúc đầu, hình như mình bị giết, hồn phi phách tán.

Sau đó là một luồng ánh sáng trắng lóe lên, linh hồn vỡ vụn của mình bị cuốn vào cơ thể này.

Bây giờ luồng ánh sáng trắng đó nằm trong đầu mình, hóa thành một lệnh bài.

Trong lệnh bài có một viên ngọc truyền thừa.

Ngoài ra, không nhìn thấy gì nữa.

Về việc thứ này cuối cùng từ đâu tới, Phương Triệt căn bản không có tâm tư nghiên cứu.

Cơ duyên chính là cơ duyên.

Sẽ có một ngày biết được.

Trước đó mất tới ba ngày mới tiêu hóa được truyền thừa trong viên ngọc này thành của mình, Phương Sách cảm thấy mình trúng lớn.

Một bộ công pháp, bốn phổ binh khí.

Đao thương kiếm kích.

"Bốn loại binh khí này chọn thật chuẩn!"

Phương Sách thốt lên lời khen ngợi chân thành.

Bởi vì, đây cũng là bốn loại binh khí đứng đầu trong Binh khí bảng Vân Đỉnh của toàn bộ đại lục!

Lưu danh năm nghìn năm.

Ở kiếp trước của Phương Triệt, trước khi bước vào võ đạo đã chấn động thiên hạ.

Đoạn Tình Đao.

Tàn Mộng Thương.

Ngưng Tuyết Kiếm.

Cuồng Nhân Kích.

Phương Triệt không khỏi mơ màng.

Bởi vì đó là truyền kỳ chân chính, truyền thuyết của Vân Đỉnh!

Binh khí bảng Vân Đỉnh, Đoạn Tình Đao đứng đầu.

Mộng lý hồng trần mộng ngoại đao, đoạn tình đoạn ý bất tiêu dao; phong trung hữu lệ thùy nhân khổ, vân đỉnh vô tâm tuyết phủ tiêu. —— Đoạn Tình Đao, Tuyết Phủ Tiêu.

Đây là người mà Phương Triệt kiếp trước kính trọng nhất, cũng là người mà hắn mơ ước nhất, ngưỡng mộ nhất. Cao thủ đứng đầu Hộ vệ giả!

Binh khí bảng Vân Đỉnh, Bạch Cốt Tàn Mộng Thương xếp thứ hai!

Huyết hải cô chu bạch cốt thương, thê phong khổ vũ đoạn tàn dương; thứa phá hồng trần vạn thiên mộng, toái tác thương tiêm nhất phiến hương. —— Toái Mộng Thương, Đoạn Tịch Dương.

Đây là người mà Phương Triệt hận nhất, cũng là người mà hắn sợ nhất khi gặp.

Bởi vì gặp người này, có chết không thương, trong nháy mắt hồng trần mộng vỡ, nhân sinh vô thường.

Dưới uy danh của Bạch Cốt Toái Mộng Thương, khi huyết linh chu của Đoạn Tịch Dương xuất hiện, thậm chí không ai dám dùng thương.

Bởi vì một khi bị Đoạn Tịch Dương nhìn thấy, chắc chắn sẽ chết!

Mà kiếp trước của hắn chết dưới mũi thương này.

"Tổng có một ngày, lão tử sẽ trả choi Đoạn Tịch Dương ngươi một thương này!"