Chương 5: Phương Triệt (2)

Cách xa hàng ngàn dặm.

Có một người mặc áo trắng đang tiến về phía này.

"Ba trăm con Ngũ Linh Cổ, vậy mà đều chết hết rồi sao? Chỉ còn một con sống? Chỉ có con này, còn sống rất khỏe mạnh?

Đây là con nào nhỉ? Hướng này... Bích Ba thành?"

"Tiên tay bố trí, không ngờ còn có niềm vui bất ngờ."

Hắn vui mừng cười, không nhịn được bước nhanh hơn.

Xem ra lần này, không chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ trong giáo phái, thậm chí còn có thể nhận một đệ tử truyền thừa?

... …

Phương Triệt sắp xếp ra một rổ nghi vấn.

Không cần nghi ngờ gì nữa, âm mưu tính toán trong đó cùng với những lợi ích đan xen mà nguyên thân căn bản không biết có quá nhiều.

Vô số đầu mối quấn vào nhau, khó mà gỡ rối.

"Nước ở đây sâu quá huynh đệ, ngươi không nắm bắt được đâu."

Phương Triệt khẽ thở dài.

Ngẩng đầu nhìn bốn chữ ‘Cẩn ngôn thận hành’ mà mình vừa treo lên.

Khẽ nói: "Để ta làm."

Một thiếu niên mười bảy tuổi, có thể biết được bao nhiêu?

Nhưng bây giờ ta đã đến.

Ta chính là Phương Triệt.

Phải xem thử, những yêu ma quỷ quái kia rốt cuộc là thần thông quảng đại thế nào?

Hắn nheo mắt nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ.

Sắc mặt bình tĩnh.

Ánh nắng vô xứ không tại, vô khổng không nhập này giống hệt như cây thương từ trên trời giáng xuống kiếp trước.

Khi nhìn thấy thì không thể ngăn cản, không thể né tránh!

... …

Bích Ba thành nơi hắn cư ngụ nằm ở phía đông đại lục, về phía nam năm ngàn dặm, là dãy Vân Đỉnh sơn mênh mông vô bờ.

Bản thân hắn hình như đã từng hoạt động trong phạm vi mấy vạn dặm của vùng đất này rất lâu rồi...

Lúc trước ta truy sát Thiên Độc Ma Vương chính là ở đây, trực tiếp giết chết hắn ở Bách Trướng Phong cách Bích Ba thành một ngàn dặm!

Nghe nói đây là nơi ở của tên kia, chỉ là chưa kịp vào thì đã bị chính mình chém một nhát. Mà lúc đó bản thân căn bản không thèm nhìn đến bảo tàng gì của tên tiểu tu này, trực tiếp bỏ đi.

Nhưng bây giờ, lại vô cùng cần thiết.

Theo trí nhớ của bản thân, khu vực này hẳn là thuộc về Đại Ung vương triều đi?

Bây giờ là Đại Triệu vương triều?

Xem ra Đại Ung vương triều đã không còn rồi?

Đã đổi thành Đại Triệu sao?

...

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Phương huynh, thân thể đã khỏe hẳn chưa?"

Theo tiếng nói, một thanh niên đi từ cửa vào, vẻ mặt tươi cười, trong ánh mắt mang theo chút dò xét ẩn giấu.

Dung mạo coi như tuấn tú, chỉ là giữa đôi mày, luôn có vẻ hơi âm trầm.

Trong mắt Phương Triệt thì kẻ này có mang ác ý khó nói thành lời.

"Ừ, nhờ phúc."

Ánh mắt Phương Triệt lóe lên, không đổi sắc mặt.

Chính là tên này, tên là Tô Việt!

Nhị công tử của Tô gia Bích Ba thành.

Chính là hắn, đã cho mình viên Khí Huyết Đan pha tạp Ngũ Linh Cổ trùng.

Đây chính là hung thủ thực sự hại chết nguyên thân, cũng là ‘hảo bằng hữu, huynh đệ tốt nhất’ của nguyên thân.

Ban đầu Phương Triệt còn nghi ngờ có phải không nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt và ánh mắt của tên này, kết hợp với trí nhớ thì lập tức xác định.

"Phải nói, biểu ca của ngươi cũng quá tàn nhẫn rồi, đây là thật sự không coi ngươi là người một nhà mà."

Tô Việt rất tùy tiện đi vào ngồi đối diện Phương Triệt. Trong lòng lại lẩm bẩm, nhà họ Phương đối với đứa cháu ngoại này thật sự rất tốt, ngay cả Ngũ Độc Cổ cũng có thể chế ngự.

Hắn ngồi rất thoải mái, có thể thấy được, tình cảm với nguyên thân đã đến một mức độ nhất định.

Phương Triệt lạnh mặt hừ một tiếng, âm trầm nói: "Đúng vậy, rất dám xuống tay."

Tô Việt nói: "Nhưng đây cũng là điều đã dự liệu, dù sao cũng chỉ là cháu ngoại, họ ngoại, không phải huyết mạch chính thống, hơn nữa... ha ha, đối xử không tốt với ngươi cũng là chuyện bình thường, chúng ta đã sớm đoán được mà."

Phương Triệt mặt lạnh, nhìn khuôn mặt Tô Việt, dùng giọng điệu bình tĩnh chậm rãi nói: "... Thật sự có chút không ngờ, có một tên tạp chủng muốn hại chết ta!"

Trong lòng lại suy nghĩ, tên tạp chủng trước mặt này là tệ nhất! Làm sao để giết chết hắn ta đây?

Giết người nhất định phải nhanh chóng, tàn nhẫn, độc ác, mới là chân lý của cuộc đời.

"Yên tâm, sau này ta sẽ giúp ngươi trút giận." Tô Việt nhiệt tình nói.

Phương Triệt nở một nụ cười chân thành, chậm rãi nói: "Đại ân đại đức của Tô huynh, đệ ghi nhớ trong lòng, cả đời này không dám quên, tương lai nhất định sẽ báo đáp thấu đáo."

Tô Việt cười lớn: "Chúng ta là huynh đệ, nói vậy là sao!"

Trong lòng lại mơ hồ cảm thấy, câu nói này, sao lại có chút không đúng vị thế nhỉ?

Tô Việt nhìn xung quanh không có ai, liền hạ giọng nói: "Phương Triệt, ngươi còn nhớ lần trước ta nói đến bộ công pháp Địa cấp cực kỳ phù hợp với thể chất của ngươi không?"

"A?"

Phương Triệt trừng mắt.

Công pháp Địa cấp tính là cái thá gì? Đến mức phải thần bí như vậy sao?

Được rồi, ta đã trọng sinh... Không sao cả.

"À, đã giúp ngươi tìm được rồi."

Tô Việt giọng nói nhỏ nhẹ: "Ta đã giúp ngươi có được Tâm bài, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành một điều kiện, tìm được tung tích bản đồ tàng bảo của Phương gia, hoặc chỉ cần biết một chút nội tình cũng được, công pháp Địa cấp là của ngươi, hơn nữa... còn có thể dẫn ngươi gia nhập Thần giáo, từ nay về sau trở thành hạt giống được bồi dưỡng."

Hắn nhiệt tình nói: "Huynh đệ, đây chính là tiền đồ cả đời của ngươi. Nếu trở thành hạt giống thì tương đương với toàn bộ tài nguyên của giáo phái đều mở ra cho ngươi!"

"Con đường một bước lên trời, đến lúc đó, Phương gia... chẳng phải tùy ngươi nhào nặn? Huống hồ, Phương gia đã đối xử với ngươi như vậy..."

Phương Triệt cau mày: "Bản đồ tàng bảo?"

"Đúng vậy, chính là bản đồ tàng bảo của Kim Đao Võ Soái mà Phương gia vẫn luôn giấu giếm trong truyền thuyết."

Tô Việt vội vàng nói: " Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?"

Trong mắt không nhịn được có chút bất mãn.

Truyền thuyết?

Giấu giếm?

Phương Triệt suy nghĩ một chút, hầu như không cần suy xét gì đã cười một cách âm u: "Kim Đao Võ Soái gì chứ, các ngươi đều bị lừa rồi."

"A?"

Tô Việt lập tức trợn tròn mắt.

Phương Triệt cũng sát lại gần, thần bí hạ thấp giọng, không cần động não đã trôi chảy nói: "Lần này ta bị thương nặng, trong lúc hôn mê nghe được... ừm ngoại công thảo luận mới biết, căn bản không phải tàng bảo của Kim Đao Võ Soái, mà là của một người khác."

"Một người khác?"

Tròng mắt Tô Việt đều trợn tròn.

"Đương nhiên!"

Phương Triệt tỏ vẻ thần bí.