Chương 16: Làm huynh đệ cả đời (2)

Phương Triệt kéo một con hươu xuống núi.

Nội tạng của con hươu đã được moi sạch.

Bên trong nhét đầy chiến lợi phẩm lần này. Sáu quả Thiên Mạch Chu Quả, một túi đầy linh tinh hạ phẩm bằng móng tay; một túi linh hạch yêu thú hạ phẩm, còn có kim phiếu ngân phiếu.

Ngoài ra không còn gì nữa.

Trong hang có linh tinh trung phẩm thượng phẩm, hắn không phải không muốn lấy, thứ nhất là quá nhiều, thứ hai là, trước khi đột phá Tiên Thiên, kinh mạch không chịu nổi tiên thiên linh khí bên trong trung cao phẩm.

Mà linh hạch yêu thú cũng vậy.

Những thứ này bây giờ mang về, không những không phải tài phú mà còn là họa.

Để lại đây là tốt rồi, dù sao cũng có thể đến lấy bất cứ lúc nào.

Hắn đối với những vật ngoài thân luôn nghĩ thoáng, để lại cho dù bị người khác phát hiện trộm mất cũng tốt hơn mang về gây phiền phức cho mình nhiều.

...

Một đường xuống núi.

Quả nhiên con ngựa đã không còn tung tích.

"Chúc may mắn nhé ngựa ơi, không biết ngươi đã bị người ta ăn thịt chưa."

Phương Triệt thành tâm chúc phúc, sau đó hắn lại tìm một đối tượng thích hợp, ừm, trộm một con ngựa.

Đối với tâm tính của Phương Triệt mà nói, chỉ cần mục tiêu chân chính là đúng đắn, một chút khuyết điểm trong quá trình không cần để ý.

Nhưng hắn vẫn để lại một tờ ngân phiếu một trăm lượng, để lại một tờ giấy.

"Mượn ngựa dùng một chút."

...

Lại một lần nữa trở về trước Bích Ba thành, đã là buổi chiều.

Phương Triệt cưỡi ngựa chở hươu, từ cửa thành đi vào một cách khoa trương.

"Phương thiếu đi săn hươu về à? Đây là hươu của ngọn núi nào? Thật béo."

Viên quan giữ thành béo như quả cầu ở cửa thành hiển nhiên nhận ra vị biểu thiếu gia của Phương gia này, cười tươi chào hỏi.

"Béo?"

Phương Triệt như có điều suy nghĩ nhìn bụng đối phương.

Viên quan giữ thành khựng lại, sau đó không muốn nói thêm câu nào nữa.

Hắn mặt đen sì: "Cho qua!"

Nhìn Phương Triệt đi thẳng, viên quan giữ thành tức tối khạc nhổ: "Tên này thật đáng ghét!"

Mọi người bên cạnh:... Ai bảo ngươi nói chữ béo chứ?

Tự mình chuốc lấy nhục còn trách người khác.

...

Phương Triệt về đến nhà vào Phương gia đại viện, đi thẳng về phía tiểu viện của mình.

"Biểu thiếu gia đi săn hươu à? Xem ra tối nay mọi người có phúc rồi."

Võ sư hộ vệ Phương gia cười tươi như hoa: "Mấy ngày không gặp ngài, ngài đi đâu..."

Chưa nói hết lời, Phương Triệt đã quay đầu nhìn hắn: "Ta đi săn hươu, sao ngươi lại có phúc? Ta có nói cho ngươi ăn không?"

Tên hô vệ này nói là "chúng ta", còn Phương Triệt lại nói là một mình: ngươi.

Chỉ vì tên này ở đó, mỗi lần Tô Việt đều có thể thần không biết quỷ không hay mà vào được.

Nguyên thân còn rất mừng vì có một người như vậy mà cố tình dung túng nhưng Phương Triệt bây giờ lại hận không thể đâm cho tên này một nhát xuyên tim.

Tên này vốn muốn hỏi hắn mấy hôm nay đi đâu, người nhà lo lắng thế nào... tiện thể báo cáo cho cả hai bên.

Nhưng câu nói này khiến mặt hắn đỏ bừng, không nói nên lời, lắp bắp: "Cái này... cái này..."

Phương Triệt hừ một tiếng: "Ngày nào cũng chỉ nghĩ đến ăn không ngồi rồi. Đã lớn thế này rồi, có biết xấu hổ không?!"

Nói xong kéo con hươu đi thẳng vào tiểu viện.

Rầm!

Cửa đóng lại.

Hộ vệ đứng ngoài cửa thở hổn hển, chỉ cảm thấy bụng như muốn nổ tung.

Nhưng Phương Triệt ngược lại rất vui: Ừ, người có tính khí xấu, có điểm này là tốt.

Có chuyện gì không muốn nói thì cứ nổi nóng là được.

...

Vào sân, Phương Triệt nhanh tay nhanh chân, lập tức chuyển hết đồ đạc vào phòng mình.

Ngân phiếu kim phiếu trực tiếp nhét dưới gối, linh tinh tùy tiện ném lên tủ giày, Chu Quả được đựng trong sáu hộp ngọc nhỏ, hơi khó xử lý. Thế là đặt dưới đĩa đựng hoa quả trên bàn.

Dùng một đống táo lê chôn ở bên dưới.

Linh hạch yêu thú thì để trong tủ bếp; cái này có thể để hoàn thành nhiệm vụ Trấn thủ đại điện giao cho gia tộc, tìm cơ hội lấy ra là được.

Dù sao thì, các ngươi đừng hỏi ở đâu.

Hỏi ta sẽ nổi nóng.

Sau đó thay quần áo, bắt đầu xử lý thịt hươu, treo ngay trong sân, thái thành từng miếng làm món nướng.

Huơu đã mang về, chỉ là hình thức nhưng cũng phải ăn một chút.

Phương Triệt vừa làm vừa thở dài.

"Còn phải tự mình động tay thật là... tạo nghiệt mà!"

Là ngoại thích của Phương gia, lại là nhi tử của đại tiểu thư, bên cạnh Phương Triệt đương nhiên có người hầu hạ.

Chỉ là hai nha hoàn đều là người của lão nương, lão nương đi làm nhiệm vụ, nguyên thân chịu không nổi cái kiểu cẩn thận từng li từng tí mang theo sự nịnh nọt nhưng lại đầy dò xét của hai nha hoàn này.

Trực tiếp đuổi về nhà nghỉ phép.

"Đợi nương ta về rồi các ngươi hãy quay lại. Quay lại sớm thì đánh gãy chân!"

Nhưng đối với hai nha hoàn mà nói thì đây lại là phúc lợi lớn: có thể về nhà ở mấy ngày.

Vì vậy, hai nha hoàn trực tiếp về nhà.

Cho đến bây giờ lão nương vẫn chưa về, nha hoàn cũng chưa về.

Vì vậy, Phương Triệt chỉ có thể tự mình làm việc.

Đúng lúc này.

Đột nhiên có một giọng nói mang theo ý cười, nói: "Có cần lão phu giúp ngươi một tay không?"

Phương Triệt quay đầu nhìn lại.

Ồ!

Áo trắng? Gầy gò? Mặt nhọn? Môi trên có nốt ruồi? Trung niên bốn mươi năm mươi tuổi?

Đây không phải là... sứ giả của Nhất Tâm giáo mà Tô Việt nói sao?

...