Chương 19: Thiên Tuyển Chi Tử 1

Chương 19: Thiên Tuyển Chi Tử 1

Vốn Long Duyệt Hồng cho rằng Thương Kiến Diệu sẽ phụ họa hai câu trấn an chính mình, ai ngờ đối phương không nói một lời, cứ thế đi thẳng, tựa như căn bản không nghe hắn vừa nói gì.

Long Duyệt Hồng há hốc mồm, muốn lặp lại một lần nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng, chỉ im ắng thở dài.

Sau một lúc lâu im lặng, hai người đã tới thang máy thứ tư của khu C.

Trong quá trình chờ đợi thang máy đến, Long Duyệt Hồng cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, mỗi một giây đều rất dày vò, khiến hô hấp của hắn trở nên khó khăn.

Rốt cục, thang máy bên trái đã mở.

Đi vào, Thương Kiến Diệu rà thẻ điện tử xuống, nhấn nút 647.

Cửa lập tức khép lại, thang máy bắt đầu đi ngược lên.

Nhìn số tầng lầu không ngừng thay đổi, Thương Kiến Diệu bỗng mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp:

"Mỗi người đều có sứ mạng của riêng mình."

Long Duyệt Hồng run lên, đắng chát cười nói:

"Ta chỉ muốn ở trong công ty, tìm một thê tử tốt, sinh hai đứa nhỏ đáng yêu, một nam một nữ. Sau đó cố gắng cho họ mỗi tuần có ba bữa thịt ăn. . ."

Thanh âm hắn dần dần trầm thấp, tựa hồ đã như mục tiêu này không cách nào hoàn thành.

Thương Kiến Diệu không có nói tiếp, Long Duyệt Hồng cũng không biết nên nói chút gì. Hai người ngậm miệng đứng tại chỗ, thời gian trong thang máy phảng phất như ngừng lại.

Không biết qua bao lâu, thang máy dừng tại ở lầu 647.

Long Duyệt Hồng vừa đi ra ngoài, vừa cúi đầu hỏi:

"Thương Kiến Diệu, vừa rồi ngươi nghĩ gì? Ta đang nghĩ, may mà ta còn có đệ đệ cùng muội muội."

"Đang ngẩn người."

Thương Kiến Diệu nhìn phía trước nói.

". . . Tâm tính ngươi thật tốt." Long Duyệt Hồng nhịn không được cảm thán một câu.

"Dù sao ta cũng là tự mình xin phép."

Thương Kiến Diệu nhìn về phía bên phải, xem bảng số phòng.

". . ."

Long Duyệt Hồng không phản bác được, đi theo tới gian phòng số 14.

Khác với tầng 495, tầng 647 không chia ra mấy con phố, mỗi gian phòng cũng không rộng tới hai, ba mét.

Nơi này có sân huấn luyện, chung quanh có vài gian phòng nhỏ.

Rất nhanh, Thương Kiến Diệu cùng Long Duyệt Hồng đã tới bên ngoài gian phòng số 14.

Trên cửa không có thẻ tên khiến hai người không cách nào suy đoán đến tột cùng nơi này thuộc về đại đội của Bộ an ninh.

Long Duyệt Hồng hé miệng, hít một hơi để điều chỉnh tâm tình, chuẩn bị đối mặt với vận mệnh của mình.

Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu không chút có do dự, đưa tay lên, gõ cửa phòng.

Đông! Đông! Đông!

Thanh âm này vang lên có chút đột ngột, làm Long Duyệt Hồng đang hít sâu phải dừng lại.

Long Duyệt Hồng đang muốn oán trách Thương Kiến Diệu thì bên trong truyền ra âm thanh nữ hơi khàn khàn:

"Mời vào."

Thương Kiến Diệu xoay chốt, đẩy cửa phòng ra.

Long Duyệt Hồng nhìn v bên trong, quét mắt một vòng.

Gian phòng này to hơn ít nhất gấp ba so với nhà của hắn. Tận cùng bên trong là bàn công tác màu nâu đỏ và hai cái giá sách rất lớn.

Bên trái có tổng cộng ba cái bàn lớn màu đen, trông như đã cũ rồi.

Ở giữa cùng bên phải là phòng khách có sô pha vải, một bàn trà, bốn cái ghế bành, hai cái ghế dài cùng bốn cái ghế đẩu.

Lúc này, một người phụ nữ đứng lên từ ghế sô pha, nhìn về phía cửa ra vào.

Nàng chừng 20 tuổi, thân cao gần 1 mét 8. Tỷ lệ đầu, thân, chân vô cùng tốt, làn da có màu lúa mì, đuôi ngựa sau đầu nhẹ nhàng linh hoạt. Trông nàng khác hẳn với các cô gái ở họ từng gặp ở Khu sinh hoạt. Người phụ nữ mặc đồng phục màu xám của Bộ an ninh, phía trên có hoa văn đặc biệt, tư thế mang theo vài phần hiên ngang. Ngũ quan của nàng cũng rất thích hợp với trang phục như vậy, mày rậm, mắt to, khí khái mười phần hào hùng.

"Các ngươi chính là tổ viên mới?"

Nữ tử này cười lên sáng sủa như ánh nắng, nhưng giọng có chút lớn.

"Đúng, đúng a."

Long Duyệt Hồng nhìn thấy khí chất nữ tử mỹ lệ không giống bình thường, nhất thời có chút câu nệ.

Nữ tử này hơi cau mày nói:

"Lớn tiếng một chút."

Thanh âm nàng mang theo cảm giác thanh tịnh khó tả, hiển nhiên không phải người dễ nói chuyện.

Long Duyệt Hồng giật nảy mình, cho là mình vô tình đắc tội cấp trên.

Thương Kiến Diệu tiến lên một bước, nói:

"Đúng!"

Thanh âm của hắn quanh quẩn tại trong phòng, truyền đến trên hành lang.

Nữ tử kia lần nữa lộ ra bộ dáng tươi cười, chỉ chỉ lỗ tai của mình:

"Cũng không cần lớn tiếng như vậy. Chỉ là thính lực ta có vấn đề, cũng không bị điếc."

Long Duyệt Hồng nhìn theo ngón tay của nàng, trông thấy trong tai là nàng một thiết bị kim loại màu trắng bạc.

"Máy trợ thính."

Nữ tử kia thản nhiên nói ra.

Nàng không cười nữa, âm thanh lớn hơn người bình thường nói nói:

"Tự giới thiệu mình đi. Ta là tổ trưởng của các ngươi, Tưởng Bạch Miên.”

"Nói là tổ trưởng, kỳ thật còn chưa tới cấp D7, trước mắt chỉ có D6."

"Vâng, tổ trưởng."

Long Duyệt Hồng lớn tiếng đáp lại nói.

"Chào tổ trưởng!"

Thương Kiến Diệu lộ ra vẻ cao hứng.

Tưởng Bạch Miên chỉ chỉ ghế salon dài:

"Nàng là một tổ viên khác, tên Bạch Thần."

Bạch Thần cao đại khái chỉ có 1m6. Mặc dù cũng mặc đồng phục nhưng so với Tưởng Bạch Miên trông thon nhỏ hơn rất nhiều.

Trên cổ nàng là khăn quàng cổ hơi cũ, tóc đen dài qua tai, ngũ quan cũng khá đẹp, làn da có chút thô ráp, phảng phất như thường xuyên trải qua gió táp mưa sa.

Màu mắt có chút khác với đôi mắt màu nâu của Tưởng Bạch Miên, đôi mắt của nàng gần như là màu nâu nhạt.

"Chào các ngươi."

Bạch Thần dùng âm thanh khàn khàn lên tiếng chào hỏi.

"Xin chào."

Long Duyệt Hồng vẫn có chút câu nệ.

" Xin chào!"

Thanh âm Thương Kiến Diệu vẫn rất lớn như cũ.

Tưởng Bạch Miên chỉ chỉ bàn trà vị trí, lớn tiếng nói:

"Tự tìm chỗ ngồi đi. À đúng rồi, đầu tiên tự giới thiệu đi."

"Thương Kiến Diệu!"

Tưởng Bạch Miên vừa mới nói xong, Thương Kiến Diệu liền hô tên của mình, sau đó tiện tay đóng cửa, cầm hộp cơm đi tới, ngồi đến trên một cái ghế bành .