Chương 59: Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch)

Chương 59: Thì ra là tình địch

Tống Nguyên?

Cuối cùng Tưởng Văn Văn gả cho người như vậy?

Trần Vũ nhìn những tờ tiền trăm tệ bị đập trên ngực mình rồi lần lượt rơi xuống đất, mặt vô cảm ngẩng đầu lên nhìn Tống Nguyên trước mặt.

Trên mặt Tống Nguyên nở nụ cười khinh thường nhìn anh.

Loại biểu cảm muốn ăn đòn này, đừng nói là tính cách của Trần Vũ lúc còn thiếu niên, cho dù là hiện tại, tay anh cũng đã nắm chặt rồi, đúng là khinh người quá đáng, đụng phải xe của anh, không xin lỗi anh còn dùng tiền nhục nhã anh?

Đây là loại chuyện mà con người có thể làm ra sao?

Là súc sinh chứ?

Có vài đồng tiền dơ bẩn là giỏi à? Trần Vũ tại thời không này, cái khác có thể không có, nhưng tiền bẩn thì anh cũng có.

Lấy tiền đập mình à? Coi thường ai đấy?

"Trần Vũ! Đừng! Đừng đánh! Nể mặt tôi được không?"

Tưởng Văn Văn từ bên kia chiếc BMW chạy tới, chắn trước mặt Tống Nguyên, nhăn mặt khuyên.

"Em tránh ra! Em để cho nó đánh xem, dám đánh anh? Anh cho anh ta can đảm!"

Tống Nguyên duỗi tay ra, đẩy Trương Văn Văn đang cản trước mặt mình sang một bên, cằm khẽ hếch lên, ánh mắt khiêu khích nhìn Trần Vũ.

"Tống Nguyên! Anh làm cái gì thế? Trần Vũ! Nể mặt mình, đừng đánh có được không?"

Tưởng Văn Văn vội vàng kéo Tống Nguyên ra phía sau, cô vẫn hiểu tính của Trần Vũ.

Tiếng động ở bên này đã khiến một số người đi đường tới xem náo nhiệt.

Trần Vũ bình tĩnh nhìn khuôn mặt lo lắng, sốt ruột của Tưởng Văn Văn, rồi nhìn về phía Tống Nguyên chồng cô, lạnh giọng hỏi: "Cậu đâm vào xe của tôi, còn làm như này? Cậu có biết tôn trọng người khác không?"

Tống Nguyên cười nhạo một tiếng: "Tôn trọng? Tao chưa cho mày tiền sửa xe à? Tao cho mày tiền còn không phải là tôn trọng? Hay tiền tao đưa không đủ? Được! Vậy mày nói bao nhiêu tiền một kg tôn trọng? Mày muốn mấy cân? Ông đây đều đưa cho mày!"

Nói xong hắn lại đưa tay vào bên trong ví tiền, tiền ở đây giống như giấy vệ sinh, không giá trị vậy.

Vẻ mặt Trần Vũ kinh ngạc

Anh thật sự không dám tin Tưởng Văn Văn lại gả cho loại người như vậy.

Đúng là ngu xuẩn!

Cái tên làm màu này từ đâu chui ra vậy?

Anh bỗng nhiên mất hứng dây dưa với tên này, ánh mắt hướng về Tưởng Văn Văn khẽ gật đầu: "Tôi nể mặt cậu vậy, việc hôm nay dừng ở đây."

Nói xong anh liếc mắt nhìn Tống Nguyên vẫn đang cười nhạt, xoay người rời đi, cũng không thèm nhìn đến những tờ tiền một trăm tệ nằm rải rác trên mặt đất.

Loại tiền nhục nhã anh như này anh ngại bẩn tay.

Ngồi trong xe, lúc xe rời đi trong lòng Trần Vũ hơi buồn, thở dài một hơi.

Có loại cảm giác chết tiệt này.

Ban đầu anh điệu thấp, cố ý lái con xe cũ này đi thu tiền nhà, nhưng lại bị chồng của Tưởng Văn Văn coi thường.

Thật là cmn!

Lái một chiếc BMW SUV là giỏi à?

Sớm biết vậy thì ngày hôm nay ông đây đã lái con Mercedes-Benz G trong gara ra ngoài, đâm con BMW kia thành mảnh vụn...

...

Sau khi Trần Vũ rời đi, Tống Nguyên và Tưởng Văn Văn cũng trở lại xe.

Tống Nguyên đen mặt lái xe, Tưởng Văn Văn ngồi bên cạnh cau mày, trong xe chỉ có hai người bọn họ.

Tưởng Văn Văn hơi xoay mặt lại nhìn về phía Tống Nguyên đang lái xe, giọng điệu có phần bất đắc dĩ: "Anh vừa nãy làm cái gì thế? Em với anh ta dù sao cũng là bạn học, đã thế vừa nãy chúng ta đâm vào xe anh ấy, anh làm như vậy thú vị sao?"

Tống Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Sao? Không phải đã bồi thường hắn rồi à? Ông đây không bồi thường tiền cho hắn sao?"

Giữa hai hàng lông mày của Tưởng Văn Văn nhăn càng chặt hơn: "Anh còn nói à? Anh bồi thường tiền cho người ta, anh ném tiền lên người người ta, rốt cuộc là chuyện gì? Anh như vậy là cầm tiền làm nhục người ta! Anh xem lúc anh ta rời đi có thèm nhặt chút tiền kia không? Anh đấy!"

Tống Nguyên lạnh nhạt liếc cô: "Sao? Đau lòng rồi?"

Tưởng Văn Văn kinh ngạc nhìn hắn: "Anh nói cái gì cơ?"

Tống Nguyên lại hừ một tiếng: "Cô hỏi tôi nói cái gì? Tên kia là người yêu cũ của cô, cô nghĩ ông đây không nhớ à?"

Tưởng Văn Văn tức cười một tiếng, một lát sau bất đắc dĩ thở dài: "Anh có thể nghĩ thoáng một chút không? Sau khi em tốt nghiệp cấp 3, có quen anh ta một khoảng thời gian, nhưng sau đó anh theo đuổi em, chẳng phải em đã chia tay với anh ta rồi sao?

Hơn nữa, người khác không biết, chẳng lẽ trong tâm anh lại không rõ? Lúc em với anh quen nhau, lần đầu của em vẫn còn, lúc em với anh ta quen nhau cùng lắm cũng chỉ dắt tay nhau, hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, hôm nay anh còn như thế, anh khiến em rất mất mặt anh có biết không?"

Tống Nguyên: "..."

Sau một lúc im lặng, Tống Nguyên bỗng nhếch miệng cười vỗ tay lái: "Đúng rồi! Anh sao lại không nghĩ tới nhỉ? Nói như lời vừa rồi, lúc trước anh cướp bạn gái của nó? Anh là người thắng! Ha... Nói như vậy, vừa nãy ông đây hình như hơi mất phong thái của người chiến thắng, haha...sao lúc nãy em không nhắc anh? Haha..."

Hắn rất vui.

Vẻ mặt đắc ý.

Tưởng Văn Văn tức giận lườm hắn một cái.

Cô lập tức quay đầu nhìn cảnh đường phố bên ngoài ô kính cửa sổ, dòng suy nghĩ miên man chìm vào ký ức.

---- Cô nhớ rằng sau khi vào đại học không lâu, cô đã được Tống Nguyên, một học sinh năm hai học cùng trường và hơn cô một tuổi theo đuổi nhiệt tình.

Tống Nguyên khi đó rất phong độ, đẹp trai.

Tuy không cao bằng Trần Vũ, nhưng lúc đó trên người Tống Nguyên có loại quý khí mà Trần Vũ không có.

Sau này cô nghe người ta nói Tống Nguyên là phú nhị đại, gia thế không phải bình thường, cha anh ta cũng có địa vị không thấp.

Khoảng thời gian kia, Tống Nguyên theo đuổi cô rất nhiệt tình, mỗi ngày đều lấy lòng cô bằng những cách khác nhau.

Mà Trần Vũ lại không học cùng trường với cô.

Dần dần, lý trí của cô mách bảo: Tống Nguyên có lẽ là lựa chọn tốt hơn.

Cô luôn là một người phụ nữ lý trí.

Không lâu sau, cô chủ động chia tay với Trần Vũ.

...

Trần Vũ lái xe đi thu tiền nhà lúc này cũng "giở" lại kí ức trong đầu.

Trong thời không này, trong quỹ đạo cuộc sống của anh, kỳ đầu tiên của năm nhất đại học còn chưa kết thúc thì Tưởng Văn Văn đã chia tay với "anh".

Lúc đó, "anh" rất bất ngờ.

Cũng không hiểu.

Rõ ràng trên đầu còn có cái danh hiệu thủ khoa khoa Văn sáng chói, gia đình còn có một tòa nhà, điều kiện của anh cũng không quá tệ nhỉ?

Vì sao cô lại chủ động chia tay anh?

Sau này, "anh" mới nghe nói cô quen một phú nhị đại học cùng trường.

Là phú nhị đại thủ đô...

"Anh" thật sự không thể dây vào.

Không ngờ nhiều năm như thế, hôm nay anh mới thấy tên phú nhị đại kia, thực sự quá kiêu ngạo.

...

Ngày 2 tháng 8 năm 2012, mười lăm tháng sáu âm lịch.

Trần Vũ, người gần đây luôn đề phòng, lo lắng rằng kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học của mình sẽ bị quan chức báo cáo và điều tra, lúc này đang ở trong phòng ngủ dựa vào đầu giường cau mày lo lắng chờ tin nhắn của Tưởng Văn Văn và Tần Lị Lị.

Một tháng gần đây, trong lòng anh luôn không yên, luôn lo lắng kết quả thi đại học của mình sẽ bị nhà nước điều tra, dẫn đến thân bại danh liệt.

Cậu rất lo sẽ bị cán bộ đưa cho một bài thi khác để cậu làm.

Bởi vì áp lực trong lòng, gần đây cậu không có ý định đối phó với Tưởng Văn Văn và Tần Lị Lị.

Đặc biệt là mấy ngày gần đây, cậu đã nghe nói bên trên đã cho điều tra viên có chuyên môn về tỉnh Huy Châu, điều tra kết quả thi đại học của Trần Vũ.

Điều này càng làm cho áp lực tâm lý của cậu thêm trầm trọng, mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên, thường xuyên gặp ác mộng.

Ngay cả Tưởng Văn Văn hẹn cậu ngày mai đi bơi mà cậu cũng từ chối.

Đúng lúc này, điện thoại trong tay cậu nhận được tin nhắn Wechat từ bản thân mình 37 tuổi.

---"Không cần lo lắng! Phía trên đúng là sẽ cho người xuống điều tra, nhưng cuối cùng cũng không bắt cậu làm lại một bài thi khác, cậu yên tâm đi!"

Xem xong đoạn tin nhắn này, Trần Vũ 17 tuổi trừng mắt nhìn, trái tim bị treo hơn một tháng cuối cùng cũng chậm rãi thả xuống.

Trên mặt cũng hiện ra một nụ cười thoải mái.

Đoạn tin nhắn này đã làm cậu an tâm hơn, trong lòng cậu cũng nhẹ đi.

Đột nhiên nghĩ đến chuyện Tưởng Văn Văn vừa rồi nhắn tin rủ cậu đi bơi, tuy rằng vừa nãy cậu từ chối, nhưng hiện tại lại đột nhiên muốn đi.

Đi thả lỏng tí cũng tốt!

Hơn nữa, bơi lội rất tốt! Cậu còn chưa được nhìn thấy cô mặc áo tắm bao giờ!

Nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy Tưởng Văn Văn mặc áo tắm, trên mặt hiện lên nụ cười có chút không phù hợp.

Có chút bỉ ổi.

Lúc này cậu gửi Tưởng Văn Văn một tin nhắn: "Người đẹp, ngày mai anh đi bơi với em nhé! Anh vừa mới đặc biệt sắp xếp thời gian rồi!"

Nhắn đoạn tin nhắn này xong, còn gửi kèm theo một biểu cảm mặt cười to.