Chương 46: Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch)

Trần Vũ cứ nghĩ mẹ mình cầm 53.000NDT tiền học bổng của cậu rồi sẽ làm ăn lớn mở siêu thị nhỏ hoặc quán cơm gì đó.

Vì Trần Vũ nghĩ hai phương diện làm ăn này có chút thoải mái, mỗi ngày chỉ cần ngồi trong tiệm, gió không thổi đến mặt, nắng không để nên đầu, thậm trí mỗi ngày không cần làm thêm đến khuya.

Nhưng quyết định của bà lại ngoài dự đoán của cậu.

"Hôm qua con ra ngoài chợ mua thức ăn tiện hỏi thăm tiền thuê mặt bằng ở đó, thuê cả gian thì mất hơn 10.000NDT một năm, hơi đắt một chút, nhưng nếu chỉ thuê bên ngoài thôi thì tiền mướn rẻ hơn nhiều, mỗi ngày năm đồng, môt tháng hơn trăm rưỡi, một năm cũng chỉ hơn 1000NDT, cho nên con đã quyết định đi tìm mối bán rau, mỗi sáng dậy sớm một chút đi nhập rau về rồi ra chợ bán, để xem một thời gian nếu việc buôn bán này có lời thì mới tính đến việc thuê cả gian trong chợ."

Hoàng Tố Anh là một người có chính kiến.

Trần Vũ và Trần Quang Chiến có khuyên ngăn như nào bà cũng không thay đổi ý định.

Mà bà nội lại gật đầu đồng ý: "Tố Anh nghĩ vậy là ổn quá rồi! Trước tiên thử bán để xem xét thị trường, tránh mất tiền oan, sau đó mới thuê gian hàng trong chợ, phương pháp làm gì ăn lấy này rất tốt!"

Trần Vũ không còn lời nào để nói nhìn bà nội mình.

Cậu biết tính cách chuyện gì chỉ yên ổn sống qua ngày là được của bà nội, nhưng như thể quá an toàn rồi. Làm gì ăn nấy, nhỡ không làm ăn được thì sao?

"Mẹ, mở siêu thị thì sao? Mở siêu thị nhỏ cũng thoải mái hơn việc bán rau nhiều."

Trần Vũ không kìm được đưa lời khuyên bảo.

Hoàng Tố Anh lắc đầu: "Không mở siêu thị! Con có biết cần bao nhiêu vốn để mở siêu thị không? Tiền mướn phòng, nhập hàng, hai thứ này cộng lại hơn 100~200 ngàn, nếu gan to dám làm thì 53 ngàn con vừa đưa mẹ cũng có thể đầu tư, nhưng như thế thì mạo hiểm quá lớn, tiền còn để lo việc học cho con, chờ con tốt nghieepjr ồi còn mua nhà cưới vợ nữa đấy!"

Trần Vũ bất lực: "Mẹ, con mới 17 tuổi thôi đó, còn lâu mới cưới vợ xây nhà!"

Hoàng Tố Anh trừng mắt nhìn cậu: "Còn sớm cái đầu anh! Anh năm nay 17 tuổi rồi, thời gian trôi qua nhanh lắm, dù sao cần nhiều tiền vốn lắm, tôi không làm!"

Trần Vũ:"..."

Trần Vũ thực sự không thuyết phục được bà, nên đành ngậm ngùi bỏ ý định này đi.

Cậu thầm than trong lòng: Nói cho cùng nhà cậu không có căn cơ, học bổng cũng không có nhiều, bằng không mẹ cậu cũng không giữ chặt từng đồng như vậy, cậu hận không thể há mồm chờ sung.

Lúc này trong đầu cậu lóe lên một ý tưởng, nếu cậu có thể liên hệ được với bản thân mình trong tương lai, xin vài tờ vé số, chỉ cần trúng một lần là nhà cậu đổi đời rồi.

Thật không may, cậu đã lâu không liên lạc được với "mình".

Nghĩ đến đây, Trần Vũ không kìm được thở dài.

Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa.

Hiện tại đã là ngày mùng 3 tháng 7, 15 tháng 5 âm lịch.

Đêm đến bên bờ sông Tân An, một chiếc cần cầu dài nổi bật tại bờ sông, chiếc mồi câu ánh dạ quang lập lờ theo dòng nước.

Bên cạnh tàng cây là Trần Vũ đang mặc quần cộc hoa, áo sơ mi ngồi trên trên chiếc ghế nhỏ, tay cầm điện thoại di động nhắn tin với Tần Lỵ Lỵ và Tưởng Văn Văn

Cậu đang câu cá.

Chịu ảnh hưởng từ ông nội nên từ nhỏ cậu đã thích câu cá.

Mà gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, ban ngày vừa khó chịu vừa không dễ bắt được cá, mà đúng dịp cậu đang được nghỉ hè nên cậu hay tới bờ sông này câu cá đêm.

Theo kinh nghiệm đánh bắt cá mà ông cậu truyền thụ lại, ban đêm là thời điểm cá lớn hay vào bờ kiếm ăn nên tối câu cá bên bờ sẽ dễ câu được cá lớn.

Chẳng qua đêm hơi nhiều muỗi.

"Bộp!"

Trần Vũ đột nhiên vỗ lên cẳng chân mình, nơi chiếc quần cộc không che nổi, rồi cậu dùng điện thoại di động để chiếu sáng, đập vào mắt cậu chính là lòng bàn tay bê bết máu.

Cậu hối hận tới xanh người vì quên không mang theo kem chống muối.

Chỉ muốn câu vài con cá thôi mà phải trả giá bằng máu.

Chiếc phao trên sông cứ lững lờ theo dòng nước, cũng không thấy bóng dáng con cá nào, nên sự chú ý của Trần Vũ chủ yếu tập trung vào cuộc trò chuyện qua tin nhắn với Tần Lỵ Lỵ và Tưởng Văn Văn.

Nhắc đến chuyện này, mấy ngày hôm nay dù cậu chưa ngỏ ý muốn hẹn hò với hai người, nhưng những tin nhắn trò chuyện hàng ngày lại không thề bị gián đoạn.

Tần Lỵ Lỵ đã trao nụ hôn đầu cho cậu vào buổi hẹn hò lần trước. Trước khi đi Trần Vũ còn muốn cùng cô đến khách sạn nghỉ ngơi, nhưng có lẽ điều này đã dọa cô khiếp vía, nên gần đây dù Trần Vũ có hỏi gặp cô vài lần, cô cũng không đồng ý.

Chuyện này khiến Trần Vũ cảm thấy bất lực.

Ngày hôm đó cậu rủ cô vào khách sạn chủ yếu để tận hưởng không khí mát lạnh của điều hòa thôi, chứ cũng không có ý đồ xấu gì cả.

Còn với Tưởng Văn Văn?

Qua mấy ngày buôn chuyện đến quên trời quên đất với cô, Trần Vũ đã biết cô và chị họ đi du lịch rồi, còn chưa quyết định ngày trở về nữa. Vì thế Trần Vũ cũng không biết đến bao giờ mình và cô mới có một buổi hẹn hò.

Bên bờ suối, Trần Vũ cúi đầu tập trung nhắn tin với hai người phụ nữ.

Mà mặt trăng sáng tròn trĩnh trên bầu trời cũng không lôi kéo được sự chú ý của cậu.

Ngay lúc cậu đưa mắt nhìn chiếc phao lững lờ trên bờ sông, thì một loạt âm thanh thông báo tin nhắn đến vang lên.

Không phải chuông điện thoại mà là tiếng tin nhắn.

Chuyện gì vậy?

Có phải hai cô gái nói chuyện phiếm với cậu đang dở trò gì không? Điên rồi sao?

Ai?

Tần Lỵ Lỵ? Hay là Tưởng Văn Văn?

Hay là điện thoại của cậu dính virus rồi?

Cũng không đúng! Gần đây cậu không có xem chương trình nội dung gì không khỏe mạnh mà!

Trần Vũ kinh ngạc vội vàng cúi đầu nhìn màn hình điện thoại trong tay mình, chỉ một giây theo, đôi mắt cậu mở to kèm theo đó là sự ngạc nhiên pha lẫn chút vui mừng.

Bởi vì người gửi tin nhắn cho cậu chính là 'cậu' trong tương lai.

"Đừng thi công chức! Cả đời đừng thi công chức!"

"Dạo gần đây không phải tôi cố ý không trả lời tin nhắn của cậu. Từ lần trước tôi gửi cậu đề và đáp án thi đại học, thời không lại thay đổi, mà kết quả lại vượt quá tưởng tượng của ông đây, ông đây trực tiếp vào trong tù đếm lịch. Nếu không nhờ cậu rút lại lời thề, nhất định phải một lần chơi thử phụ nữ có chồng thì tôi hiện giờ vẫn còn ở trong tù đó, sau khi quỹ đạo tiếp tục thay đổi, bản án của tôi đã được rút gọn đi mấy năm!"

"Ở thời không ngày, cậu học chuyên ngành tin học, sau khi tốt nghiệp thì thi công chức, sau đó lại trở thành tham quan. Vì thế sau này đừng bao giờ đi thi công chức nữa. Cả người khác lẫn cả cậu đều không có kết quả tốt đâu. Tôi cũng không muốn ngồi tù thêm một lần nữa."

"Cậu muốn xổ số? Được, để tôi kiếm cho cậu."

....

Sau đó là một dãy các con số trúng thưởng khác nhau.

Trần Vũ chỉ lướt qua đống tin nhắn đó một lượt, cũng không xem kĩ vì cậu mải xem đi xem lại tin nhắn đầu tiên.

Cậu thầm nghĩ bản thân cậu đã hiểu nhầm 'anh' ta? Gần đây 'anh' không liên lạc với cậu cũng không trả lời tin nhắn của cậu không phải vì anh ta đang chìm đắm trong hạnh phúc và không muốn thay đổi quỹ đạo cuộc đời 'anh' ta một lần nữa? Mà vì đang ở trong tù? Thiệt hay giả thế? Nếu thật thì thảm quá đó!

Thi công chức?

Sau khi trở thành công chức cậu sẽ dính vào tội tham nhũng?

Trần Vũ hơi nghi ngờ, bởi cậu không tin mình sẽ biến thành kiểu người cậu ghét cay ghét đắng, công chức tham nhũng.

"Nhưng... nếu anh ta bảo mình không thi thì mình sẽ không thi nữa!"

Một lúc sau, Trần Vũ khẽ thở dài, thì thào tự nói với bản thân mình.