Chương 40: Điện Thoại Nhỡ Cùng Tin Nhắn

Hơn 10 giờ đêm hôm đó, đợt khách cuối cùng cũng rời đi rồi, nhà của Trần Vũ cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Thực ra, các phóng viên đến nhà họ phỏng vấn hôm nay đều đã rời đi từ buổi chiều, nhưng dân làng bao gồm cả trưởng thôn quá nhiệt tình, những người này ồn ào muốn cha mẹ của Trần Vũ dọn bàn ra, cùng nhau ăn mừng.

Mà cha mẹ của Trần Vũ vốn rất vui mừng, vì vậy sau khi mọi người ấm ĩ, đã nhanh chóng đáp lại, phục vụ họ rượu và đồ ăn ngon.

Vốn dĩ nói chỉ dọn ra một cái bàn, nhưng cuối cùng lại là ba cái bàn, cứ như vậy mấy người dân làng mang theo con cái không biết uống rượu, bưng bát ăn cơm ngay trong sân.

Hầu hết dân làng cơm nước xong xuôi thì giải tán trước trời tối, nhưng những người uống rượu thì lại càng uống càng hăng, chủ đề nói chuyện càng ngày càng lệch, sớm đã không nói về chuyện Trần Vũ ở cấp ba đạt trạng nguyên khoa học xã hội Dương Châu nữa, mà sau đó, chỉ đơn giản là chén cậu chén em, người này muốn chuốc rượu người kia.

Cha của Trần Vũ, Trần Quang Chiếu cũng bị mọi người chuốc đến bất tỉnh nhân sự, được Trần Vũ, Hoàng Tố cậu đưa về giường nằm từ sớm/

Lúc này mấy tên sâu rượu cuối cùng cũng bị mời đi hết, Trần Vũ, mẹ và bà nội cùng nhau dọn dẹp đống chén, đĩa và bát đũa lộn xộn, sau khi tất cả đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, cậu đi tắm, khi cậu trở về phòng ngủ. Trần Vũ nhìn vào thời gian trong điện thoại, đã gần 12 giờ đêm rồi.

Hôm nay thực sự là một ngày dài!

Cuối cùng thì cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Trần Vũ thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở mép giường, ngã người về phía sau, nằm ngửa trên giường, không muốn nhúc nhích chút nào, thật sự mệt quá đi.

Kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần.

Buổi sáng đến trường lấy phiếu kết quả thi, sau khi đã ứng phó xong với các bạn cùng lớp và chủ nhiệm lớp, lại phải đối phó với phóng viên, hiệu trưởng và những người khác, sau đó còn phải đối phó với những người đại diện doanh nghiệp.

Vốn nghĩ về nhà có thể thoải mái chút.

Không ngờ vừa đi tới cổng thôn liền thấy cả thôn tụ tập ở cổng thôn, đốt pháo chúc mừng cậu, hơn nữa trong đám đông còn có rất nhiều phóng viên đang đợi cậu.

Không dễ dàng gì đối phó xong phóng viên, còn phải tiếp đãi những người trong thôn vô cùng yêu thích uống rượu.

Số người mà mấy cô đứng đường tiếp đón trong một ngày còn không nhiều bằng số người ngày hôm nay Trần Vũ phải tiếp đãi.

Nếu vài ngày nữa, danh hiệu trạng nguyên khoa học xã hội Dương Châu của cậu bị chính phủ thu hồi, thì bao nhiêu đau khổ hôm nay cũng trở thành sôi hỏng bỏng không.

Nghĩ đến khả năng này, Trần Vũ liền hối hận.

Sao lúc thi đại học, cậu không thể sai thêm vài câu chứ? Nếu trước đây sai thêm vài câu, thì làm sao có nhiều rắc rối như bây giờ?

Nghĩ đến đây, lông mày cậu chợt nhúc nhích – đúng rồi, tại sao số điểm của trạng nguyên khoa học xã hội Dương Châu năm nay lại thấp hơn nhiều so với những năm trước?

Những năm trước, không có số điểm trên 700 thì không thể giành được vị trí trạng nguyên của một thành phố trong kỳ thi đại học.

Mà năm nay cậu chỉ đạt 667 điểm, nếu tổng điểm này đặt ở những năm trước thì sẽ an toàn tuyệt đối, chắc chắn sẽ không có sóng to gió lớn như vậy.

Những phiền phức mà hôm nay xảy ra, đã khiến cậu kinh hồn bạt vía.

Trần Vũ nhanh chóng ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm trên mạng—bài thi đại học khoa học xã hội năm nay khó không?

Khi tìm kiếm vấn đề này, cậu nhận thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn trên điện thoại di động của mình, nhưng lúc này, cậu cấp thiết muốn biết đề thi môn khoa học xã hội cho kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay có khó không, thậm chí đối với những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn kia, lúc sau hãy nói.

Trên trình duyệt di động, hàng chục nghìn kết quả tìm kiếm nhanh chóng hiển thị về vấn đề mà Trần Vũ đã tìm kiếm.

Trần Vũ liếc nhìn từ trên xuống dưới và thấy một dòng kết quả hiển thị như sau:

"Đề thi đại học năm nay khó quá!"

"Đề thi đại học khó nhất trong lịch sử ..."

"Con súc vật nào đã nghĩ ra đề thi đại học năm nay cho môn ngữ văn đấy? Nó nằm ngoài giáo trình mà?"

"Một học sinh đứng đầu trung học năm ba ở Ký Châu, bởi vì đề thi năm nay quá khó, tự cảm thấy mình không thi tốt, hôm đó thi xong liền nhảy lầu..."

"Bộ trưởng phê bình đề thi tuyển sinh đại học năm nay quá khó, trái với ý định ban đầu của đề thi đại học ..."

……

Và nhiều thứ khác nữa.

Nhìn thấy lần lượt những kết quả tìm kiếm tương tự, nghi ngờ trong lòng Trần Vũ đã được giải đáp, nhưng lúc này cậu thật sự muốn mắng một câu "Đĩ mẹ mày!"

Đây không phải đang hố người sao?

Đề khi khó nhằn nhất trong lịch sử lại bị cậu biết trước, cậu không muốn phàn nàn gì với may mắn này nữa rồi!

Thở dài một tiếng, cậu thoát khỏi trình duyệt di động, mở nhật ký cuộc gọi, xem lại nhật ký cuộc gọi của hàng chục người thân, bạn bè và bạn học đã gọi cho cậu từ chiều nay.

Trong đó có cả số lạ.

Trước đây cậu không có thời gian để ý đến những cuộc gọi này, không nghe một cuộc nào cả.

Lúc này đã gần 12 giờ đêm, Trần Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cũng không gọi lại cho những người này.

Thoát khỏi nhật ký cuộc gọi, cậu lại mở hộp thư điện thoại.

Tin nhắn chưa đọc càng nhiều.

Nhiều người thân, bạn bè đã nhắn tin chúc mừng cậu vào cấp ba đạt được trạng nguyên khoa học xã hội Dương Châu năm nay, một số người trong số đó khi đang chúc mừng, còn biểu đạt sự kinh ngạc.

Chẳng hạn như: "Chúc mừng, chúc mừng! Bạn học cũ, lần này cậu thực sự đã không kêu thì thôi, vừa kêu đã làm người người kinh ngạc, không ngờ cậu lại thi tốt như vậy trong bài kiểm tra lần này."

"Người anh em! Tớ hối hận rồi! Thật đấy! Sớm biết trạng nguyên khoa học xã hội năm nay là cậu, khi còn là bạn học với cậu, tớ nhất định sẽ đối xử với cậu tốt hơn chút! Yếu đuối hỏi một chút, tớ bây giờ mời cậu ăn cơm, có còn kịp không? "

"Trần Vũ, tại sao vừa rồi cậu không trả lời cuộc gọi của tớ? Làm sao? Thi được trạng nguyên, liền không quan tâm đến bạn bè nữa rồi? Tớ còn muốn chính miệng nói một tiếng chúc mừng với cậu mà! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm thế nào mà cậu thi tốt thế? Với thành tích của cậu mà cũng có thể đạt được trạng nguyên sao? Tớ đến giờ vẫn không thể tin được ... "

……

Có quá nhiều tin nhắn kiểu vậy, Trần Vũ bất lực mỉm cười, trả lời từng cái một.

Đương nhiên, sức lực có hạn, không thể tin nhắn nào cũng nghiêm túc đáp lại, hôm nay thực sự rất mệt, nên chỉ có thể trả lời theo kiểu đối phó.

Mọi tin nhắn văn đều được trả lời rất ngắn gọn.

Cho đến khi ... cậu nhìn thấy một vài tin nhắn từ ủy viên Tần Lỵ Lỵ.

"Này! cậu đẹp trai, vừa rồi tớ gọi cho cậu, nhưng sao không có ai trả lời thế? Số điện thoại hôm nay cậu cho tớ không phải là giả chứ?"

"Tin nhắn cũng không trả lời? Cậu cuối cùng có chuyện gì vậy?"

"Vừa rồi tớ hỏi các bạn học khác, số này đúng là của cậu mà, sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ? Không để ý tớ sao?"

"Mà này, suýt nữa quên chúc mừng cậu, chúc mừng nhé!"

Trần Vũ sau khi đọc xong mấy tin nhắn của Tần Lỵ Lỵ, nhẹ phì cười.

Cảm thấy cô ấy khá thực tế, làm bạn học của cô bao năm, cô vẫn chưa nói chuyện với cậu bao giờ, ngẫu nhiên gặp, ngay cả cười cũng lười cười với cậu, hôm nay thành tích thi đại học được phát ra, cô vậy mà lại chủ động xin số điện thoại di động của cậu, hơn nữa còn chủ động nhắn nhiều tin nhắn như vậy cho cậu.

Trần Vũ coi thường hành vi của cô, nhưng cậu cũng thừa nhận Tần Lỵ Lỵ thực sự là một người phụ nữ xinh đẹp, học lực tốt, lần này dường như cô đã thi đỗ được vào đại học.

Lúc trước, tuyệt đối là người mà cậu cao không với tới.

Lúc này, ánh mắt của Trần Vũ chuyển động, cậu cảm thấy nếu mình không lợi dụng nó, thì thật là tên ngu.

Nếu cô đã tích cực chủ động tự dâng mình tới cửa như vậy, không nhân lúc danh hiệu trạng nguyên khoa học xã hội Dương Châu bị chính phủ thu hồi, mà nắm chắc thời gian lợi dụng cô ta một chút, qua mất lần này, sẽ không còn cơ hội nữa rồi.

Đối với việc liệu cậu có thể giữ vững được danh hiệu trạng nguyên khoa học xã hội thành phố Dương Châu hay không, trong lòng cậu không để ý chút nào.

Sóng gió hôm nay thực sự quá lớn rồi.

Mà những người biết cậu luôn là một tên học dốt thì lại có rất nhiều.

Ngay lập tức, cậu trả lời Tần Lỵ Lỵ: "Xin lỗi, hôm nay nhà có quá nhiều khách, mới vừa tiễn xong nhóm khách cuối cùng, để bày tỏ lời xin lỗi, ngày mai tớ mời cậu đi ăn tối được không?"