Chương 33: Nhìn với đôi mắt khác
Lớp phó học tập Tần Lỵ Lỵ đưa tin mới tới, lập tức khiến những người có thành tích học tập tốt vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra bên ngoài.
Hiển nhiên mấy người kia đang rất gấp gáp muốn đi nhận thành tích đầu tiên ở phòng chủ nhiệm lớp.
Những người khác cũng nhanh chóng lao ra ngoài cửa.
Hôm nay mọi người tới trường học, chủ yếu là để nhận phiếu điểm.
Tuy nói mấy ngày trước có nhiều người đã tra điểm qua điện thoại, tra được thành tích thi tốt nghiệp trung học lần này của mình, nhưng... Điểm số tra trên điện thoại luôn khiến trong lòng bọn họ có phần không chắc chắn.
Chỉ có nhanh chóng nhận chính thức phiếu điểm từ chỗ chủ nhiệm lớp, nỗi lo lắng trong lòng bọn họ mới có thể hoàn toàn buông bỏ.
"Đi nào, Trần Vũ!"
"Trần Vũ! Nhanh lên đi!"
"Nhanh lên, nhanh lên nào!"
Mấy cậu bạn cùng lớp xung quanh Trần Vũ đều rối rít kêu cậu đi cùng nhau.
Tưởng Văn Văn ở bên cạnh đứng dậy, chờ Trần Vũ nhường đường.
Trần Vũ cười, đứng dậy sửa sang cổ áo sơ mi, điềm tĩnh thong thả đi thẳng ra cửa.
Đằng trước hay đằng sau cậu đều là những học sinh nam, bình thường đều có quan hệ không tệ với cậu.
Tưởng Văn Văn đi theo phía sau mấy cậu học sinh bọn họ, hơi mỉm cười.
Mãi cho tới...
Tần Lỵ Lỵ ở trước cửa phòng học lại chợt chủ động nói chuyện với Trần Vũ: "Này, Trần Vũ! Số điện thoại di động của cậu là bao nhiêu? Chúng ta trao đổi số với nhau nha! Đều là bạn học của nhau, sau này thường xuyên liên lạc."
Tần Lỵ Lỵ là lớp phó học tập, thành tích học tập chắc chắn là số một, số hai trong lớp.
Cộng thêm vẻ ngoại xinh đẹp, dáng người không tệ, trong lớp, bình thường đều rất kiêu ngạo, không thèm để ý tới những bạn nam có thành tích kém.
Chủ động nói chuyện với bạn nam như vầy lại càng hiếm thấy hơn.
Bởi vậy, lúc này cô ấy đột nhiên cười hỏi Trần Vũ, còn chủ động muốn trao đổi số điện thoại, lập tức khiến các bạn còn chưa rời khỏi phòng học phải liếc mắt mà nhìn.
Bao gồm cả Tưởng Văn Văn.
Mấy bạn học nam có quan hệ tốt với Trần Vũ thì bắt đầu ồn ào.
"Ôi ôi?"
"Hả?"
"Trần Vũ! Đồng ý cậu ấy! Đồng ý cậu ấy đi!"
...
Trong hoàn cảnh ồn ào kia, giống như vừa nghe thấy Tần Lỵ Lỵ tỏ tình với Trần Vũ vậy.
Không thể không nói sau khi kết thúc thi đại học, tất cả mọi người đều thả lỏng. Nếu là trước kia, bọn họ chắc chắn không dám làm ầm lên như vậy với Tần Lỵ Lỵ đâu.
"Hôm nay tôi không mang theo điện thoại di động, cậu có đem theo không?"
Ánh mắt Trần Vũ như có thâm ý nhìn Tần Lỵ Lỵ, dừng bước chân, thoải mái trả lời.
Lúc này, tâm trạng của cậu có hơi vi diệu.
Vừa mới ý thức được Tưởng Văn Văn không có tình cảm với cậu, cũng không thích cậu, trong lòng cậu đang hơi trống trải. Cảm thấy mọi thầm mến của mình đối với Tưởng Văn Văn đều uổng công. Cho nên lúc này, Tần Lỵ Lỵ với thành tích học hàng đầu trong lớp, vẻ ngoài và ngoại hình đều không kém lại chủ động trao đổi số điện thoại với cậu, khiến trong lòng cậu có chút thoải mái hơn.
Không còn mất mát như vừa rồi nữa.
Mặc dù... Cậu đoán Tần Lỵ Lỵ có hành động khác thường như vậy chắc chắn là vì lúc cô ấy đi nhận điểm ở phòng chủ nhiệm đã biết Trần Vũ cậu đạt được điểm cao.
Nhưng... Vậy thì thế nào chứ?
Trao đổi số điện thoại mà thôi, chứ cũng không kết hôn luôn với Tần Lỵ Lỵ, quan tâm nhiều vậy để làm gì?
"Ừm, tớ có đem theo."
Tần Lỵ Lỵ hơi đỏ mặt vì mọi người quá ồn ào và nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng tính tình của cô ấy không phải quá õng ẹo, lấy điện thoại màu trắng từ trong túi ra.
Trần Vũ bước lên một bước, tiếp nhận điện thoại trong tay cô, nhập số điện thoại của mình rồi còn giúp cô lưu lại nữa.
Đưa lại điện thoại cho Tần Lỵ Lỵ, còn bày ra khuôn mặt tươi cười với Tần Lỵ Lỵ: "Quay lại sẽ mời cậu ăn cơm!"
Sắc mặt Tần Lỵ Lỵ càng đỏ, nhưng vẫn biểu hiện vô cùng phóng khoáng nói: "Được đấy! Đã nói phải giữ lời, vậy tớ chờ cậu mời khách, một lúc nữa, tớ sẽ nhắn số điện thoại của mình cho cậu."
Trần Vũ cười ha ha, ra dấu ok với cô ấy, khoác vai các bạn học nam đi ra khỏi phòng học.
"Nói sẽ giữ lời!"
Tiếng nói của cậu vang lên từ ngoài cửa.
Tưởng Văn Văn còn chưa ra khỏi phòng học, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tần Lỵ Lỵ với ánh mắt hơi khác thường.
Nghĩ mãi mà không ra.
Tất cả mọi người đều là bạn cùng lớp, Tần Lỵ Lỵ có tính cách thế nào, kiêu ngạo bao nhiêu, sao Tưởng Văn Văn có thể không biết?
Cho nên lúc này, cô ấy nghĩ mãi không ra, vừa rồi nhiều bạn học như vậy sao Tần Lỵ Lỵ chỉ trao đổi số điện thoại với duy nhất Trần Vũ?
Chẳng lẽ... Tần Lỵ Lỵ thích Trần Vũ sao?
Nhưng mà.... Biểu cảm vừa rồi khi cầm phiếu điểm của Trần Lỵ Lỵ chắc chắn điểm của cô ấy rất khá, tám phần là có thể lên đại học chính quy.
Mà tối đa, Trần Vũ cũng chỉ có thể vào đại học.
Nhưng hai người đã bị định sẵn là không thể lên học cùng một trường đại học, vậy Tần Lỵ Lỵ là vì cái gì đây?
Chẳng lẽ muốn trước khi lên đại học, quen biết với Trần Vũ một thời gian để bù đắp những tiếc nuối trong lòng chăng?
Trần Vũ tốt như vậy sao?
Ừm, hiển nhiên trước mắt Tưởng Văn Văn còn chưa biết các trường đại học ra sao, không chỉ có đại học chính quy, còn có chuyên ngành. Cho nên trên thực tế, thi đậu cùng trường cùng ngành là hoàn toàn có thể lựa chọn cùng một trường đại học.
Lúc Tưởng Văn Văn ra khỏi phòng học, trong lòng hơi rối rắm.
Cô ấy biết Trần Vũ đã sớm thích cô ấy.
Nhưng mà hình như bây giờ Tần Lỵ Lỵ đang coi trọng Trần Vũ, mà Trần Vũ rất sung sướng cho số di động cho Tần Lỵ Lỵ.
Tuy nói cô ấy không có ý định với Trần Vũ, nhưng tận mắt nhìn thấy Tần Lỵ Lỵ và Trần Vũ vừa cười nói vừa trao đổi số điện thoại, còn hẹn ăn cơm, trong lòng Tưởng Văn Văn hơi khó chịu.
Ít nhiều gì cũng thấy mất mát.
...
"Ha! Trần Vũ, không ngờ tới nha! Vậy mà Trần Lỵ Lỵ có hứng thú với cậu, ha! Cậu dự định khi nào hẹn cô ấy? Tớ nói cho cậu biết, có hoa có thể hái thì cứ hái đừng đợi không hoa mà bẻ cành! Bỏ lỡ việc này sẽ không còn cái khác! Đừng nương tay! Bắt lấy cô ấy đi!"
Tưởng Văn Văn vừa ra khỏi phòng học, chỉ nghe thấy phía trước là Trần Vũ và một cậu bạn nam kề vai sát cánh, đè thấp giọng giật dây Trần Vũ.
Cô ấy nhíu mày.
Vẫn chưa xong nữa!
Một cậu bạn nam khác cười ha ha, dựa gần bên cạnh Trần Vũ, nhỏ giọng giục: "Đúng vậy! Bắt lấy cô ấy! Bình thường bà cụ non kia kiêu ngạo bao nhiêu chứ, nhìn thấy mà tức đấy! Trần Vũ, giúp anh em chúng ta xả cơn giận này đi!"
Lại có thêm một cậu chàng lùng đùa bỡn: "Đúng! Đúng rồi! Trần Vũ, Tần Lỵ Lỵ đã tự mình đưa tới cửa, đừng lãng phí! Hơn nữa, dù sao Tưởng Văn Văn cũng ghét cậu, cậu thủ thân cho ai hả? Đúng không các anh em?"
Câu nói này vừa ra, mấy học sinh nam bên cạnh Trần Vũ đều ồn ào lên.
"Đúng!"
"Đúng rồi! Nói rất hay! Qúa hay luôn!"
"Tớ đồng ý!"
...
Nghe đến đó, Tưởng Văn Văn liếc mắt, vô thức thả chậm bước chân, kéo dài khoảng cách với mấy người Trần Vũ, không muốn nghe bọn họ nói những lời bẩn thỉu nữa.
Đây cũng là nguyên nhân cô ấy ghét Trần Vũ, thành tích học tập của Trần Vũ không tốt còn chơi với đám bạn tốt, có thành tích không khác gì nhau, hơn nữa còn không ra hình dáng gì, chỉ biết lưu manh. Cô ấy không thích mấy người bọn họ.
...
Toàn bộ lớp có mấy chục người, mênh mông cuồn cuộn đi vào dưới lầu ký túc xá giáo viên.
Người tới trước thì nhanh chóng đi lên lầu nhận phiếu điểm. Mấy người Trần Vũ thì đứng bên dưới chờ.
Trong hành lang có mấy người xuống, thì phía dưới sẽ có mấy người lên.
Không chỉ bạn cùng lớp họ tụ tập dưới ký túc xá giáo viên, mà những học sinh khối khác của các lớp bên cạnh đều tụ tập lại, giống như hôm nay chủ nhiệm các lớp mười hai đều gọi học sinh tới phòng lấy phiếu điểm vậy.
Mấy người Trần Vũ vừa trò chuyện vừa đứng chờ.
Bỗng nhiên, ở hàng lang bên cạnh có mấy học sinh nam, học sinh nữ đi xuống lầu.
Đi đầu tiên là một cậu học sinh, mấy người Trần Vũ đều biết người này, cậu ta chính là Tôn Nhất Long, một trong những học sinh giỏi nhất lớp mười hai ban chuyên của khối xã hội.
Tôn Nhất Long là học sinh giỏi duy nhất ở lớp mười hai ban chuyên khối xã hội, mỗi kỳ thi tháng lớp mười hai thì thành tích Tôn Nhất Long đều gần như hạng nhất.
Nói cậu ta là học sinh xuất sắc cũng không ai không phục.
Nhưng hôm nay, từ trong hành lang đi ra, Tôn Nhất Long luôn nhíu chặt chân mày.
Lúc vô tình liếc mắt nhìn thoáng qua Trần Vũ thì Tôn Nhất Long hơi khựng bước chân, lập tức nói vài câu với các bạn học bên cạnh rồi đi tới trước mặt mấy người Trần Vũ.
"Trần Vũ! Cậu dự định ghi danh vào trường học nào vậy?"
Lúc học lớp mười, Tôn Nhất Long từng học cùng lớp với Trần Vũ, nhưng vì thành tích cách biệt quá lớn nên dù cùng lớp nhưng hai người chưa từng nói chuyện với nhau.
Hôm nay là lần đầu tiên Tôn Nhất Long nói chuyện với Trần Vũ.
Không chỉ Trần Vũ ngạc nhiên mà mấy bạn học cùng lớp bên cạnh của Trần Vũ cũng rất ngạc nhiên.
Trong lòng từng người đều đang lẩm bẩm: Hôm nay thế nào vậy? Đầu tiên là lớp phó học tập Tần Lỵ Lỵ chủ động trao đổi số điện thoại với Trần Vũ, hiện tại, Tôn Nhất Long lớp chuyên lại chủ động nói chuyên với Trần Vũ, lúc nào nhân duyên của Trần Vũ lại tốt như vậy?
Chẳng lẽ Tôn Nhất Long lại ngầm là bạn tốt của Trần Vũ sao?