Chương 25: Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch)

Chương 25. Lấy cớ bị bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối

Trần Vũ từng bước lùi lại, cuối cùng lại lùi về dưới bóng cây bên kia đường cái.

Trong lòng anh thật bất đắc dĩ.

Muốn anh thật sự động thủ với một ông lão như Phương Chí Long. Anh có tự tin rằng mình có thể đánh cả mười người, vấn đề là --- anh có thể đánh sao? Xuống tay được sao? Phương Chí Long có thể chịu được một đấm của mình sao?

Không thể đánh!

Lại không thể cãi thắng.

Vậy chỉ có thể né xa ba mét.

Hơn nữa trước cổng trường có rất nhiều phụ huynh đứng đợi con. Trước ánh nhìn của bao nhiêu người Trần Vũ cuối cùng cũng không có mặt mũi để gây rối quá mức với Phương Chí Long "bố vợ cũ" này.

Bên kia đường, Phương Chí Long vẫn đang trừng mắt nhìn Trần Vũ ở bên đường.

Trước cổng trường cũng có nhiều phụ huynh tò mò nhìn về phía này.

Trần Vũ cảm thấy bất lực nhưng anh không muốn rời đi như thế này.

Anh vẫn muốn nhìn con gái mình một chút.

Thật sự là anh đã cô đơn lâu lắm rồi. Ở trong không gian và thời gian ban đầu, anh không chỉ có một thân thể bị bệnh nan y, không sống được bao lâu nữa. Trên quan hệ gia đình thì ông, bà, ba, mẹ của anh đều đã qua đời nhiều năm. Phương diện tình yêu… Dường như có một câu từ bài hát: Anh đã sớm chịu đủ đau khổ vì tình yêu rồi.

Vì vậy, trong thời gian và không gian này khi biết “Chính mình” có con trai và con gái. Dưới tình huống con trai thì tạm thời không có hi vọng tìm được. Anh sẽ rất muốn tận mắt nhìn con gái của “chính mình” một chút.

Chỉ cần nhìn thoáng qua một chút cũng tốt rồi.

Vài phút sau anh đã đạt được như ước muốn.

Cách một con đường cái, từ xa anh đã nhìn thấy một cô bé rất giống với bé gái mặc váy trắng công chúa trong "trí nhớ" của anh. Bộ dáng cao khoảng một mét, mang theo một chiếc cặp sách nhỏ màu hồng. Bước chân nhẹ nhàng đi ra từ cổng trường cùng một vài cô bé khác.

Bên ngoài cổng trường, Phương Chí Long chờ đợi đã lâu, nhanh chóng nở một nụ cười. Vội vàng chạy đến đón, giúp cô gái nhỏ cởi chiếc cặp sách trên lưng. Sau đó nắm tay cô bé hướng về phía hoàng hôn rời đi.

Trần Vũ ở bên này đường cái ảnh mắt tập trung nhìn thẳng. Anh nhìn thấy cô gái nhỏ có nước da rất trắng, tóc tốt, đen và sáng. Mặt mày ngũ quan quả nhiên có vài phần tương tự với Trần Vũ anh. Có thể nhìn ra cô bé còn thừa hưởng đôi chân dài miên man của Trần Vũ.

Dưới ánh hoàng hôn, anh nhìn thấy cô bé quay lại và vẫy tay chào tạm biệt với mấy bạn gái nhỏ.

Dưới ánh hoàng hôn, cô bé tươi cười xán lạn.

Một khắc đó Trần Vũ cảm giác như có người điểm huyệt định thân. Vẫn không nhúc nhích, ánh mắt yên lặng nhìn bóng dáng cô bé đi xa dần dưới ánh hoàng hôn. Anh cảm giác trong lòng mình ngũ vị tạp trần, hốc mắt cũng có chút hơi nước.

Đó là con gái của anh…

Ở trong thời gian và không gian này, anh có một đứa con gái.

Con bé lớn lên giống mình.

Đẹp!

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.

Làm anh phục hổi tinh thần lại.

Lưu luyến mà nhìn bóng dáng con gái đi xa dần, anh lấy di động ra. Là cái di dộng mà “anh” thường dùng lúc làm công ở Bằng Thành kia.

Màn hình hiển thị -- Tiết Giai

Là chị họ gọi đến.

……

Khoảng một giờ sau.

Vì đang là mùa hè, ban ngày thời gian dài, màn đêm còn chưa buông xuống.

Trong một nhà hàng lẩu gần trường tiểu học Thiết Thành, sát cạnh cửa sổ trên tầng hai.

Trần Vũ và chị họ Tiết Giai đang ngồi đối diện nhau. Nồi lẩu trên bàn đã bốc khói nghi ngút. Trần Vũ cúi đầu, đang từ nồi canh gắp đồ ăn. Tiết Giai, ngồi đối diện với anh, khẽ cau mày nhìn anh. Cô ấy không động đũa.

- Tại sao cậu lại về rồi? Thời điểm cậu rời đi, không phải cậu đã nói là cả đời này đều không trở lại sao?

Trầm mặc thật lâu sau, chị ấy mở miệng hỏi.

Trần Vũ vẫn cúi đầu ăn, lâu lâu lại cầm cái cốc thuỷ tinh trên tay lên nhấp một ngụm bia lạnh.

Nghe vậy, anh ngẩng đầu nhìn chị ấy một cái, cười nhẹ:

- Em nhớ con gái, muốn về nhìn con bé!

Tiết Giai lại im lặng.

Một lúc sau, chị ấy khẽ thở dài, lại hỏi:

- Hôm nay tan tầm về nhà, chị nghe mẹ chồng nói sáng nay cậu qua nhà của bọn chị. Nếu đã đến nhà chị rồi, tại sao lại đi ra? Trong nhà cũng không phải là không có phòng cho cậu ở lại.

Trần Vũ lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh:

- Ở một mình đã quen rồi. Vẫn là ở khách sạn sẽ tự do hơn.

Tiết Giai nở một nụ cười bất lực:

- Vậy hôm nay cậu đã nhìn thấy con gái mình chưa?

Trần Vũ cười gật đầu:

- Ừm, đã thấy.

Tiết Giai cau mày nhìn anh:

- Hân Hân vẫn nhận ra cậu?

Trần Vũ tươi cười cứng lại. Tự giễu cười, khẽ lắc đầu.

Anh cũng chưa gặp mặt con gái của mình. Con gái căn bản là không nhìn thấy anh. Nói gì đến chuyện có nhận ra hay không?

Tiết Giai lại thở dài:

- Tiểu Vũ! Con người phải nhìn về phía trước, chuyện đã qua không ai trong chúng ta có thể thay đổi được. Hiện tại tuổi của cậu cũng không tính là quá lớn. Đừng ở lại Thiết Thành! Đổi một địa phương khác, bắt đầu lại một lần nữa cho tốt. Cậu cùng mợ còn trông cậy vào em chăm sóc khi tuổi về già! Tuy rằng cậu đã sinh một trai một gái nhưng cậu và mợ vẫn chưa được tận tay bế cháu trai, cháu gái. Cậu nên nhanh chóng lại kết hôn rồi lại sinh thêm một đứa cho họ đi!

Cậu và mợ mà Tiết Giai nhắc đến chính là ba mẹ của Trần Vũ.

Tại thời không này, ba mẹ anh vẫn còn sống khoẻ mạnh.

Còn ở quê nhà đây!

Trần Vũ gật đầu, tiếp tục dùng bữa, uống rượu.

Vốn dĩ anh muốn trong thời gian sắp tới trở về gặp ba mẹ. Vừa lúc hiện tại anh tạm thời không liên hệ được với chính mình 17 tuổi. Còn không biết sẽ ở cái thời không này bao lâu nữa. Nếu về sau vẫn luôn không thể liên hệ được thì quãng đời còn lại của anh có khả năng sẽ phải ở luôn thời không này.

Cho nên ban đầu anh định đợi đến khi trả xong tiền cấp dưỡng cho vợ cũ rồi giao chiếc đồng hồ mua được hôm nay cho con gái, sau đó sẽ về quê.

Nhìn xem ba mẹ mình. Nếu có thể, anh còn nghĩ về sau sẽ ở lại quê quán cũ tìm một công việc gì đó. Để chính mình ở lại bên cạnh ba mẹ, để chăm sóc bọn họ đến lúc cuối đời.

Trong thời không ban đầu, anh muốn phụng dưỡng ba mẹ nhưng họ đều không còn.

Hiện tại, đã có một cơ hội.

……

Sau khi ăn lẩu xong, chị họ Tiết Giai rời đi.

Trần Vũ đi dạo một mình trên con phố Thiết Thành rực rỡ ánh đèn.

Như một con chó lưu lạc.

Trong vô thức, anh đi bộ trở lại cổng trường tiểu học Thiết Thành nơi con gái đang học.

Đứng ngoài cánh cửa tự động của trường học, kiễng chân nhìn cảnh vật trong khuôn viên trường, dưới màn đêm thật sự chỉ nhìn thấy cảnh tượng lờ mờ, căn bản là không thấy rõ lắm.

Nhìn một hồi, anh tự giễu cười, thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động ra. Ở trong danh bạ tìm thấy số của vợ cũ Phương Vĩnh Tình, người mà anh đã lâu không liên lạc “trong trí nhớ”.

Quay số.

Một lúc sau, cuộc gọi đã được kết nối.

Nhưng ở đầu dây bên kia không ai nói chuyện.

Trong đầu Trần Vũ nhớ lại những "ký ức" trong quá khứ với cô ấy, tâm trạng phức tạp mở miệng nói:

- Tôi đã trở lại ...

Ngập ngừng một chút, không nghe thấy tiếng trả lời của cô ấy, anh tự giễu cười và nói:

- Tôi muốn gặp em và con gái, được không?

Trong điện thoại vẫn im lặng, hơn mười giây sau mới truyền đến giọng nói của Phương Vĩnh Tình:

- Anh trở về làm gì? Tôi không muốn gặp anh! Con gái… Con gái cũng sẽ không muốn gặp anh.

Tại một khắc này, Trần Vũ đột nhiên quyết định nói dối, nếu không thật sự rất khó có khả năng gặp lại cô ấy và con gái.

Mà lời nói dối này là ...

- Tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối! Thời gian của tôi không còn nhiều lắm...

"..."

……

Kết thúc cuộc gọi, Trần Vũ ở ven đường ngăn cản một chiếc taxi.

- Bác tài! Đưa tôi đến KFC ở quảng trường đế quốc!

- Được thôi!

Chiếc taxi nhanh chóng lên đường.

Trần Vũ ngồi ở trên ghế phụ lái, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm của Thiết Thành ngoài cửa sổ xe, thầm nghĩ: “Cái cớ mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối thật sự rất hữu dụng.”

Sở dĩ anh chọn địa điểm hẹn tại cửa hàng KFC ở quảng trường đế quốc là vì từ trong "ký ức" anh biết được "anh" và Phương Vĩnh Tình đã từng đưa con gái đến đó để ăn KFC. Con gái thích nhất là ăn ở đó.