Chương 23: Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch)

Chương 23: Thời gian bất thường, liệu có thể bắt đầu liên lạc lại không?

Buổi trưa.

Trong phòng 306 tại khách sạn Express bên cạnh tòa nhà siêu thị,.

Trần Vũ ngồi cạnh chiếc bàn tròn thủy tinh bên cửa sổ, với một bát Malatang đang bốc khói trước mặt.

Ngoài cái bát Malatang này, còn có chiếc điện thoại Thiên ngữ cũ của anh, cùng với chiếc đồng hồ mới mà sáng nay anh đặc biệt đi siêu thị mua cho con gái.

Anh nhìn bát Malatang trước mặt.

Bên ngoài bắt đựng Malatang là tên cửa hàng Malatang đầu cầu được in màu đỏ.

Anh vừa mới bắt taxi đi mua.

Bởi vì trong trí nhớ của anh, nơi đầu tiên anh dẫn con gái giám đốc đi hẹn hò chính là Malatang ở đầu cầu này.

Dùng Malatang để móc nối với con gái giám đốc...

Chuyện này làm cho anh nhớ lại một câu nói từng xem qua: Nếu như cô mới bước chân vào thế giới thì hãy dẫn cô đi thưởng thức thế giới phồn hoa, nếu cô ấy đã thưởng hết phồn hoa của nhân gian, vậy thì dẫn cô ấy đi ngồi vòng quay ngựa gỗ.

Trần Vũ năm đó rất thông minh khi áp dụng quy tắc đó.

Dẫn con gái giám đốc đi ăn Malatang...

Ý tưởng này là đúng!

Trong trí nhớ mới trong đầu, năm đó khi "anh" dẫn Phương Vĩnh Tình đến quán Malatang đầu câu để ăn, Phương Vĩnh Tình vừa mới nếm thử ngụm đầu tiên, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tấm tắc khen ngon.

À, đúng rồi, Phương Vĩnh Tình, chính là vợ cũ của anh, con gái của tên giám đốc kia.

Nó có thực sự ngon như vậy không?

Mặc dù trong đầu hiện lên ký ức, nhưng Trần Vũ vẫn có chút tò mò, lập tức cầm đũa lên bắt đầu nhấm nháp, mùi vị món Malatang này thật sự giống như trong “trí nhớ” của anh, không tệ.

Vừa ăn Malatang, anh vừa đưa tay lấy chiếc điện thoại Thiên Ngữ cũ của mình.

Bật điện thoại lên.

Sáng nay anh lấy lại chiếc điện thoại này, sau khi mở cửa phòng, anh đã sạc đầy điện thoại.

Điện thoại khởi động trơn tru.

Kết nối wifi.

Mở hộp tin nhắn.

Từng đoạn tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi yêu cầu video thất bại liên tiếp nhảy ra.

"Có ở đó không?”

"Mau ra đây nói chuyện! Người đâu rồi? ”

"Anh cho tôi đề thi và đáp án, tôi đã thuộc lòng, nhưng mà nhiều đề như vậy, tôi nhìn muốn đau đầu, phải nhớ kỹ toàn bộ thì quá khó rồi!”

"Anh đi đâu rồi? Thấy tin nhắn tôi gửi cho anh không? Tôi gửi tin nhắn cho anh anh lại không trả lời, gửi cho anh một cuộc gọi video, anh cũng không trả lời, bây giờ anh đang làm gì? Số phận của anh đã thay đổi chưa? Mau nói cho tôi biết kỳ thi đại học này tôi thi như thế nào, thi đậu trường đại học nào? Chuyên ngành gì? ”

"Mẹ kiếp! Anh cứ im lặng như vậy là có ý gì? Tôi ở đây vất vả học thuộc lòng đáp án, chuẩn bị thi đại học, anh ở bên kia hưởng phúc, ngay cả một tin nhắn cũng lười trả lời tôi? Thật là quá đáng? ”

"Coi như anh tàn nhẫn! Anh lì lợm! Nhiều ngày như vậy cũng không liên lạc với tôi,anh có tin lần thi đại học này lão tử sẽ cố ý thi trượt, để cho anh trở về giao đồ ăn không? ”

"Trong túi của tôi còn nửa gói thuốc lá! Nếu anh không xuất hiện, anh có tin tôi lại hút thuốc nữa không? ”

Trong lúc ăn Malatang, Trần Vũ nhìn vào điện thoại vừa cười, nhìn thấy những tin nhắn văn bản do bản thân mình năm mười bảy tuổi gửi tới gần đây.

Và những cuộc gọi yêu cầu video liên tiếp thất bại.

Anh bất lực cười.

Thầm nghĩ: Nó đang làm việc chăm chỉ để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học và mình cũng không được hưởng phúc à! Cuộc sống trong tù không dễ dàng chút nào, còn không bằng cuộc sống của bạn!

Nhìn thấy Trần Vũ mười bảy tuổi trong tin nhắn nói cậu đã thi xong kỳ thi tuyển sinh đại học, hơn nữa lần này nhất định có thể thi được điểm cao, Trần Vũ Tài ba mươi bảy tuổi cười có chút vui mừng.

Nhưng cũng không có kinh ngạc, càng không có kinh hỉ.

Tất cả đều như mong đợi.

Chính mình cũng đã gửi trước đề thi đại học các môn và đáp án của năm 2012 , nếu tên nhóc đó còn có thể thi trượt, vậy thì thật sự bùn nhão không dính được lên tường.

Huống chi, mỗi lần thời không thay đổi, trong đầu anh đều có thêm không ít ký ức hoàn toàn mới.

Khi ở trong tù, anh biết Trần Vũ mười bảy tuổi đã đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học, đỗ vào một trường đại học danh tiếng, thậm chí anh còn biết tên kia tình nguyện điền thông tin vào ngành IT.

Vì vậy, đâu có gì để ngạc nhiên?

Không đúng!

Trần Vũ ba mươi bảy tuổi, đột nhiên nhíu mày, kinh ngạc nhìn vào thời gian gửi đến của từng tin nhắn trong điện thoại.

Anh chợt phát hiện ra ra ngày mà tất cả các tin nhắn văn bản đã được gửi đến, đều là ngày 22 tháng 6 năm 2032.

Làm sao có thể được?

Làm sao điều này có thể xảy ra?

Nhìn vào nội dung của nhiều tin nhắn mà Trần Vũ mười bảy tuổi gửi tới, rõ ràng là chúng được gửi vào những ngày khác nhau.

Chỉ có một vài tin nhắn được gửi trong một ngày.

Nhưng trong điện thoại của anh đều hiển thị hàng trăm tin nhắn này đều gửi vào lúc 8 giờ tối ngày 22 tháng 6 năm 2032.

Trần Vũ ba mươi bảy tuổi đột nhiên chú ý tới chi tiết này, cau mày tỏ vẻ khó hiểu.

Anh có chuyện không hiểu được.

Do cách nhau 20 năm nên thời gian gửi bị xáo trộn?

Hay vì lý do gì khác?

Tại thời điểm này, không ai có thể cho anh một câu trả lời.

Anh cau mày suy nghĩ một lúc lâu, cố gắng gửi một tin nhắn cho chính mình mười bảy tuổi.

"Bên kia bây giờ là mấy tháng rồi? Đã điền nguyện vọng chưa?”

Tin nhắn này được gửi đi một cách suôn sẻ, hiển thị trong hộp thoại tin nhắn văn bản của anh và Trần Vũ mười bảy tuổi.

Chỉ là...

Thời gian trôi qua, anh đã sớm ăn xong bát Malatang của mình trước khi chờ đợi câu trả lời của Trần Vũ mười bảy tuổi.

Tin nhắn anh vừa gửi đi, cũng không biết là Trần Vũ mười bảy tuổi không nhìn thấy hay là căn bản cũng không nhận được.

Anh không nhịn được lại gửi thêm vài tin nhắn cho Trần Vũ mười bảy tuổi.

Vẫn không có ai trả lời.

Trần Vũ ba mười bảy tuổi cau chặt mày lại

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Lần này anh sẽ không thể liên lạc được với chính mình mười bảy tuổi nữa chứ?

Anh theo bản năng gửi yêu cầu gọi video.

Một lần, một lần, một lần nữa...

Anh đã gửi yêu cầu gọi video nhiều lần nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Thất bại hết lần này đến lần khác.

Khuôn mặt của anh dần trở nên khó coi.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Nếu như cả đời này mình cũng không thể liên lạc được với chính mình 17 tuổi nữa.

Vậy thì…

Hậu quả không thể tưởng tượng được!

Trước mắt "Trần Vũ" ở thời không này đã sớm thân bại danh liệt, còn mang tiếng là đã ly hôn, cho dù có bằng tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhưng đã ba mươi bảy tuổi, kiến thức máy tính học ở đại học đã sớm bị lạc hậu...

Trong thẻ ngân hàng...

Trong hai năm nay anh đã làm việc vất vả ở Bằng Thành, cũng tích góp được bốn vạn tệ, với số tiền ít ỏi như vậy cộng với kiến thức máy tính lỗi thời, danh tiếng phức tạp cùng với lý lịch xấu, liệu có hy vọng về phần đời còn lại?

Nghĩ đến điều này trong đầu, trái tim của Trần Vũ ba mươi bảy tuổi lại trùng xuống.

Có lẽ, thật tình cờ khi hai mươi năm qua bản thân mình lại có thể liên lạc với chính mình năm mười bảy tuổi.

Mà vận may ngẫu nhiên này, có lẽ đã rời khỏi chính mình, đời này kiếp này đều không thể gặp lại.

Bây giờ điều hy vọng duy nhất ... Không đúng! Nên là hy vọng thứ hai:

Một là - đột nhiên một ngày nào đó, mình có thể liên lạc với chính mình 17 tuổi.

Người kia hẳn là Trần Vũ mười bảy tuổi, bởi vì tên kia cũng không liên lạc được với mình ba mươi bảy tuổi, mà giống như lần gần đây, tên kia ở bên kia lộn xộn, cố gắng ép anh ba mươi bảy tuổi liên lạc lại với chính mình mười bảy tuổi.

Giống như lần gần đây...

Trần Vũ mười bảy tuổi, đột nhiên rút lại lời thề trước đó, lại một lần nữa thề muốn chơi với người phụ nữ có chồng, mà còn phải chơi người phụ nữ có chồng của người giàu.

Nếu không có lời thề mới này, ở tuổi ba mươi bảy, anh sẽ không thay đổi đột ngột quỹ đạo của vận mệnh, thoát khỏi nhà tù, đến thời gian và không gian hoàn toàn mới này.

...

Đầu óc rối bời, Trần Vũ ba mươi bảy đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn khung cảnh thành phố ngoài cửa sổ, lo lắng —— liệu mình còn có thể liên lạc với chính mình mười bảy tuổi không?