Chương 20: Muốn Gặp Con Gái

Bụng bỗng phát ra tiếng "ọc ọc" kháng nghị.

Trần Vũ tự giễu cười một tiếng, dựa theo những ký ức mới, anh đưa tay lấy điện thoại thông minh từ dưới gối bên cạnh ra, liếc nhìn thời gian trên điện thoại - 12:34

Thời điểm này ở Bằng Thành vẫn chưa quá muộn, bên ngoài chắc vẫn còn nơi bán đồ ăn.

Dù hiện tại anh không đói, nhưng ở bên trong tù thời gian dài như thế, hiện tại không dễ gì mà ra được ngoại, anh cũng muốn ra ngoài đi dạo ngắm nghía một chút, thuận tiện ăn chút đồ ăn, uống chút rượu.

Trong những ngày ở trong tù, thức ăn trong tù không ra gì cả, càng không có rượu để uống.

...

Nửa giờ sau.

Tại một quầy ăn khuya cách chỗ ở của anh không xa, bên bàn ăn gấp ngoài trời, Trần Vũ gọi một ít đồ nướng và vài chai bia lạnh, vừa ăn vừa uống một mình.

Vừa ăn uống vừa quan sát người ra vào trong khu chợ đêm này, lúc này, trên con phố này vẫn còn không ít người qua lại/

Vì thời tiết nắng nóng đám con gái ăn mặc rất mát mẻ.

Từ đó có thể nhìn thấy những cánh tay, đùi và eo nhỏ trắng nõn...

Nhìn rất no mắt.

Những thứ này trong những ngày anh ở trong tù hoàn toàn không thể nhìn thấy được.

Môi trường chợ đêm ở khu ổ chuột thực chất vô cùng lộn xộn và không sạch sẽ, nhưng anh ở trong một môi trường như vậy, ăn đồ nướng có hương vị bình thường, uống bia lạnh giá năm nhân dân tệ một chai, nhìn những cánh tay, đùi và eo nhỏ trắng nõn khắp đường lớn, anh có cảm giác chính mình cuối cùng đã sống lại.

So với những ngày tháng tẻ nhạt vô vị trong tù, cuộc sống như thế này của hiện tại, mới được coi là có mùi có vị.

Nhưng đó chỉ là có chút mùi chút vị, anh vẫn không thể có cảm giác hạnh phúc.

Anh chộp lấy cái chai và tu ừng ực hai ngụm bia, sau khi đặt chai xuống, Trần Vũ lấy điện thoại di động ra, tìm trên điện thoại những bức ảnh của con trai và con gái.

Anh nhìn con trai nhỏ tuổi và con gái trong bức ảnh bằng ánh mắt phức tạp.

Anh lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, anh cứ nhìn hình ảnh con trai và con gái, như thể nhìn mãi cũng không đủ.

Con trai, con gái...

Trong cuộc sống trước kia, anh chưa từng được trải nghiệm điều này.

Anh chưa bao giờ kết hôn và không có con.

Nhưng trong ký ức mới hiện lên trong đầu anh ta, anh đã kết hôn với con gái của giám đốc bộ phận khai thác

Đó là cô gái nhỏ trong bức hình trên điện thoại.

Lông mày của cô bé trông hơi giống Trần Vũ và nụ cười rạng rỡ đến ngọt ngào.

Con trai thì do anh và một nữ sinh đại học mà anh nuôi bên ngoài sinh ra, bé trai mũm mĩm trong bức ảnh trên điện thoại di động cũng có lông mày hơi giống anh.

Lúc này anh rất muốn tận mắt nhìn thấy bọn trẻ và ôm chúng vào lòng.

Dù sao thì hai đứa trẻ này cũng là con của anh -Trần Vũ.

So với thời không ban đầu, đây được coi niềm an ủi vô lớn đối một người luôn không có con như anh.

Nhưng mà……

Trong ký ức mới, nữ sinh viên đại học mà anh nuôi dưỡng bên ngoài đã biến mất không dấu vết cùng với con trai sau khi Trần Vũ bị ngã ngựa, thân bại danh liệt và bị cầm tù.

Sau khi ra tù, anh cũng gọi cho cô và liên lạc với những người bạn cũ của cô, nhưng cô như đã biến mất khỏi thế giới, làm thế nào cũng không thể tìm thấy nổi.

Vì vậy, anh không thể nhìn thấy được con trai mất rồi.

Từ những ký ức mới trong đầu, anh phát hiện ra hiện thực thế này, Trần Vũ cười khổ, thở dài một tiếng.

Anh lại lướt ngón tay trên màn hình điện thoại.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh con gái hắn.

Con gái không mất tích, mẹ và con gái vẫn đang sống ở Thiết Thành, trong ký ức mới của anh, anh còn nhớ con gái đã học trường tiểu học nào.

Anh thực sự muốn đi gặp cô bé.

Hơn nữa anh cũng tiện đường.

Bởi vì anh thấy trong đống ký ức mới của mình tung tích chiếc điện thoại di động cũ mà anh liên lạc với Trần Vũ năm 17 tuổi, sau khi anh ra tù anh đã giấu nó trong nhà chị họ ở Thiết Thành.

Người chị họ đó là con gái của bác anh.

Sau khi thành gia lập nghiệp và trở thành quan chức ở Thiết Thành, người chị họ đó đã cố ý chuyển gia đình đến Thiết Thành để tìm kiếm sự chăm sóc, phối hợp của Trần Vũ.

Trước khi bị ngã ngựa anh thực sự đã chăm sóc người chị họ đó khá nhiều.

Sau khi ra tù, anh không có nơi nào để đi nên phải ở chỗ chị họ ở hơn nửa tháng.

Khi quyết định đến Bằng Thành, anh sợ mất điện thoại nên đã âm thầm giấu ở nhà người chị họ.

Theo tính toán của anh, trừ khi ngôi nhà của chị họ đột nhiên được sửa sang lại, còn không sẽ không có ai có thể biết chiếc điện thoại trong nhà người chị họ ấy.

Nếu anh muốn thay đổi những tai tiếng hiện tại cùng với cuộc sống cơ cực và chán nản của mình, anh bắt buộc phải đến Thiết Thành, đến nhà người chị họ của mình, lấy lại điện thoại di động và liên lạc với bản thân khi 17 tuổi càng sớm càng tốt.

Anh không muốn một cuộc sống như hiện tại.

Vì vậy, anh phải thay đổi quỹ đạo cuộc sống thêm lần nữa.

Chỉ có điều lần này ... Trước khi thay đổi vận mệnh của mình, anh rất muốn gặp con gái mình trong thời không này.

Tính toán thời gian, con gái anh năm nay đúng mười tuổi.

Qua vài ngày nữa, hình như là sinh nhật 10 tuổi của con gái.

"Con gái ... của tôi? Hân Hân? Phương Hân Hân…”

Trần Vũ nhìn chằm chằm vào bức ảnh của con gái mình trên điện thoại, và thì thầm với chính mình với một nụ cười phức tạp.

Trong thời không này, vì anh là kẻ ở rể nên con gái duy nhất cũng theo họ của mẹ.

Rõ ràng là con gái của anh -Trần Vũ, nhưng lại mang họ Phương.

Hiện tại anh không thể hiểu được bản thân mình, vì sao năm 20 tuổi đó anh lại muốn ở rể?

Bởi vì tính cách của anh lúc trẻ vốn kiêu ngạo khó bảo.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi ở rể.

Mà Trần Vũ trong thời không này, rõ ràng đã tốt nghiệp từ một trường đại học nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp, còn gia nhập bộ phận khai thác (công ty khai thác mỏ) ở Thiết Thành với tư cách là một nhân viên chính thức, còn là con trai duy nhất trong nhà, vậy mà lại ở rể?

Chỉ để được thăng chức làm quan sao?

Làm một quan chức có sức hấp dẫn như vậy sao?

……

Thực ra anh đã tìm thấy câu trả lời ở ký ức mới trong tâm trí mình.

Trần Vũ trong thời không này, khi ở tuổi hai mươi, dưới ảnh hưởng mưa dầm thấm đất của công ty khai thác mỏ Thiết Thành, khát vọng quyền lực của anh tăng lên từng ngày.

Không muốn thấp hơn người khác.

Trong một lần tình cờ có cơ hội tiếp cận con gái của giám đốc, anh đã nắm chắc cơ hội này.

Trong ký ức mới, những tính toán và thủ đoạn của Trần Vũ trong thời không này đều vô cùng xuất sắc.

Sau khi con gái của giám đốc tiếp xúc với anh một lần, đã hoàn toàn rơi vào bẫy của anh, chưa đến mấy ngày đã cùng anh lên giường, cô còn chưa kịp quyết định có lấy anh hay không thì đã bị anh làm to bụng rồi.

Cuối cùng, ngay cả khi bản thân giám đốc không quá hài lòng về Trần Vũ hắn, ông ta cũng chỉ có thể gượng cười, cho anh được ở rể.

Đám cưới chạy bầu!

Có thể nói, Trần Vũ trong thời không này dùng trăm phương ngàn kế để có thể bò lên vị trí cao hơn.

Sáng hôm sau.

Trần Vũ 37 tuổi cầm một chiếc hành lý không quá nặng, một mình đến sân bay Bằng Thành, ngồi lên chiếc máy bay hướng về Thiết Thành.

Vì quyết định sớm liên hệ với chính mình khi 17 tuổi, một lần nữa thay đổi quỹ đạo vận mệnh, nên anh không hề tiết kiệm tiền.

Không chỉ ngồi máy bay mà còn mua cả vé khoang hạng nhất.

Dù sao một khi quỹ đạo vận mệnh bị thay đổi, cuộc đời của anh sẽ ngay lập tức thay đổi sang một dáng vẻ khác, số tiền anh có bây giờ để lại cũng lãng phí.

Trên một chiếc máy bay chở khách đến Thiết Thành.

Trần Vũ ngồi trên ghế da của khoang hạng nhất, trong tay cầm một ly rượu đỏ, nghiêng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, không khỏi cảm khái vận mệnh thật kỳ diệu.

Trong một tháng ngắn ngủi, cuộc sống của anh vậy mà đã đột ngột thay đổi vài lần.

Mỗi lần đều đột nhiên biến đổi thành một thân phận mới cùng với ký ức mới.

Nếu như không có sự thay đổi đột ngột trước đây khiến anh bị ngồi tù, cuộc sống kiểu này hẳn sẽ khá là thú vị.