Chương 18: Ép Anh Xuất Hiện.

Trần Vũ ba mươi bảy đang thụ án tại nhà tù Thiết Thành, đương nhiên không thể trả lời tin nhắn này.

Nhưng năm 2012, Trần Vũ mười bảy tuổi không biết được!

Đợi một hồi lâu, cũng không đợi được hồi âm, Trần Vũ mười bảy tuổi cau mày, hơi tức giận.

Suy nghĩ một lát rồi lại gửi một tin nhắn: “Rốt cuộc anh bị gì vậy? Bây giờ tôi đã kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, anh vẫn chưa xuất hiện sao? Chờ điểm thi đại học công bố, chúng ta vào trường nào, chuyên ngành gì, anh không định bàn bạc một chút sao?”

Lại đợi hơn mười phút, vẫn không có ai hồi âm.

Trần Vũ mười bảy tuổi không có ý định từ bỏ, lại gửi một tin nhắn khác: “Anh không muốn thay đổi số phận của hai chúng ta sao? Bây giờ tôi đang trong kì nghỉ hè, kì nghỉ dài như vậy, chúng ta không định làm gì sao? Ví dụ anh nhắn tôi số trúng thưởng của giải nhất và giải nhì của xổ số gần đây nhất để tôi đi mua xem, tôi kiếm tiền ở đây, cuộc sống tốt hơn, anh cũng được hưởng lợi mà? Đúng không?”

Lại hơn mười phút trôi qua, vẫn không có bất kì tin nhắn hồi âm nào.

Trần Vũ mười bảy tuổi mất kiên nhẫn, cáu giận.

Cau mày suy nghĩ một hồi, cậu lại gửi một tin nhắn qua: “Có phải bây giờ cuộc sống tốt rồi vui đến quên tôi? Không muốn thay đổi gì nữa hả? Anh nghĩ anh không liên lạc với tôi, anh có thể có cuộc sống tốt đẹp mình của mình sao? anh có tin bây giờ tôi thiến cậu bé mình khiến cậu không thể ngủ với mỹ nhân được nữa không?”

“…”

Tin nhắn đe doạ tàn nhẫn cứ như vậy gửi qua, Trần Vũ mười bảy tuổi chờ hơn nửa tiếng đồng hồ sau, vẫn không đợi được Trần Vũ ba mươi bảy tuổi trả lời.

Khiến cậu không nhịn được chửi thê: “Mẹ kiếp! Cái này cũng không sợ? Anh nghĩ tôi không nỡ ra tay tàn nhẫn như vậy đúng không? Mẹ kiếp!”

Đúng vậy!

Cậuvẫn không thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

Uy hiếp không có hiệu quả, cậu cau mày suy nghĩ thật lâu, lại thay đổi chiến lược, gửi qua một đoạn tin nhắn: “Đồ chó chết nhà anh, coi như anh lợi hại, chẳng phải anh muốn thay đổi vận mệnh của ba mẹ và bà nội chúng ta sao? Không phải anh quên rồi chứ? Anh nói cho tôi biết sổ xố gần đây nhất, chờ cho tôi kiếm được khoản tiền này, tôi có thể để cho mẹ mình đổi công việc, sau đó thay đổi luôn vận mệnh của mẹ! Bây giờ tôi đéo có tiền, hay bàn tay trắng, muốn để cho mẹ đổi công việc, bà ấy cũng không nghe lời tôi! Lẽ nào ngay cả tính mạng của ba mẹ và bà nội cậu cũng không muốn cứu sao?”

Cứng có, mềm có, uy hiếp có, dùng tình cảm cũng có…

Vì để Trần Vũ ba mươi bảy tuổi liên lạc với mình, Trần Vũ mười bảy tuổi có thể nói là móc hết tâm tư suy nghĩ mình ra rồi.

Nhưng…

Những tin nhắn cậu gửi đi, đều như đá chìm xuống biển, một chút hồi âm cũng không có.

Giống như trước kỳ thi tuyển sinh đại học, liên lạc giữa hai người bọn họ đều chỉ là một giấc mơ.

Điều này làm cho cậu không thể không suy nghĩ lung tung.

Là điện thoại di động của họ đã không còn có thể vượt qua thời gian và không gian để liên lạc với nhau sao?

Hay là tên đó đối với cuộc sống hiện tại rất hài lòng, tạm thời không muốn thay đổi gì nữa?

Hoặc là bất kỳ lý do nào khác?

Ví như lần trước sau khi thời không thay đổi, tên kia… chết rồi?

Nếu như là hai nguyên nhân trước đó vậy còn tốt về sau nói không chừng còn có cơ hội liên lạc.

Nhưng nếu tên đó đã chết, vậy cậu có thể sẽ không bao giờ nhận được hồi âm của tên kia nữa.

Vừa nghĩ đến khả năng này, Trần Vũ mười bảy tuổi trằn trọc, vô thức ngồi dậy trên giường, đảo mắt một vòng suy nghĩ ý tưởng.

Cậu đang nghĩ: Nếu tên đó thực sự đã chết, cậu sẽ thay đổi những điều gì để có thể thay đổi được số phận của tên đó khiến tên đó có thể sống lại?

Chết đi sống lại…

Dưới tình huống bình thường, điều đó tất nhiên là không thể làm được.

Nhưng cậu đã nói chuyện thành công với chính mình năm ba mươi bảy tuổi, đó có phải là điều bình thường không?

Theo những gì đã nói trước đây về tuổi ba mươi bảy, mỗi một quyết định của mình ở tuổi mười bảy sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, từ đó thay đổi quỹ đạo cuộc sống của chính mình ở tuổi ba mươi bảy.

Bởi vậy, chỉ cần cậu ở chỗ này làm ra một loại thay đổi nào đó, vậy…Trần Vũ tương lai cho dù đã chết, theo hiệu ứng cánh bướm sinh ra, thời không thay đổi, cậu cũng sẽ “Cải tử hoàn sinh”, sống thật tốt.

Mà đây cũng là biện pháp mà Trần Vũ ba mươi bảy tuổi trước đây muốn ba mẹ, bà nội đã mất qua nhiều năm sống lại.

Đêm về khuya.

Trần Vũ mười bảy tuổi càng nghĩ, nụ cười trên khoé miệng càng rõ ràng.

Cậu thầm nghĩ: “Cho dù bây giờ cậu có chuyện gì không thể trả lời tin nhắn tôi, cho dù cậu sống hay chết, đợi tôi thay đổi quỹ đạo cuộc sống của riêng mình một vài lần nữa, tôi không tin cậu vẫn cứ im lặng như vậy.

Thiến cậu bé mình đúng là một biện pháp.

Nhưng biện pháp này, đối với mình tổn thương quá lớn, mấu chốt là kết quả không thể đảo ngược.

Cái giá quá lớn.

Mặc dù xác suất lớn có thể khiến cho chính mình ba mươi bảy tuổi liên lạc với cậu càng sớm càng tốt.

Nhưng sau khi liên lạc thì sao?

Thịt cắt xuống, còn có thể nhận về không?

Cho dù có lấy về được, nhưng chức năng còn có thể đầy đủ sao?

Vì vậy, cách này phải loại trừ.

Vậy thì... Ngoại trừ phương pháp này, còn có thể có cách nào đây?

Thề à?

Trần Vũ mười bảy tuổi tuổi nghĩ đến Trần Vũ ba mươi bảy tuổi khiến cậu thề cả đời này cũng không được chơi với người phụ nữ có chồng, chỉ vì lời thề đó, quỹ đạo cuộc sống của Trần Vũ 37 tuổi lập tức thay đổi.

Vì vậy, thề là một ý tưởng tốt.

Vấn đề là...

Bây giờ cậu không biết tại sao Trần Vũ ba mươi bảy tuổi không trả lời tin nhắn và không liên lạc với anh.

Vì vậy ở độ tuổi mười bảy cậu không biết phải thề như thế nào để có hiệu quả.

Trần Vũ mười bảy định thề thử xem sao, cậu giơ tay phải lên và bắt đầu thề.

"Tôi thề, khi tôi ba mươi bảy tuổi, tôi chắc chắn vào đêm kỳ thi đại học kết thúc sẽ nhắn tin và gọi video với tôi năm mười bảy tuổi! Nếu không, nếu không, tôi sẽ bị hói đầu, béo lên, nặng đến hai trăm cân, không! Nặng đến năm trăm cân! Ngoài ra, tôi sẽ phá sản, phá sản đến mức không có xu nào! ”

Lời thề này, không thể nói là không độc.

Nhưng...

Lời thề này được đưa ra hơn nửa giờ nhưng Trần Vũ ba mươi bảy tuổi vẫn không liên lạc với anh.

Cái quaí gì vậy.

Lời thề độc như vậy cũng vô dụng?

Vậy thì đổi cái khác!

Trần Vũ mười bảy tuổi một lần nữa giơ tay chuẩn bị thề, lần này cậu đảo mắt, quyết định phá hủy lời thề lần trước của mình theo yêu cầu của Trần Vũ ba mươi bảy tuổi.

"Ông trời làm chứng, con hiện tại chính thức rút lại lời thề lần trước, con muốn chơi phụ nữ có chồng! Con phải chơi với một người phụ nữ có chồng! ”

Suy nghĩ một lát, cậu nói thêm một câu: "Và, con muốn chơi với vợ của người đàn ông giàu có! Càng giàu, con càng muốn chơi, con không sợ chết! ”

Cậu nói rất high, vừa mới bắt đầu thề cậu theo bản năng hạ thấp giọng xuống nhưng đến lúc này, thanh âm của cậu đã lớn hơn không ít.

Trùng hợp chính là —câu thề cuối cùng của cậu vừa nói xong, cửa phòng lại đột nhiên có người đẩy ra

Tại sao "lại"?

Trần Vũ mười bảy tuổi ngơ ngác nhìn mẹ Hoàng Tố Anh vừa đẩy cửa phòng ra.

Hoàng Tố Anh vừa tan tầm về nhà, nhìn đứa con trai đang ngồi trên giường, giơ tay lên thề, khóe mắt bà giật liên hồi.

Hai ngày nay tuy rằng mỗi ngày bà đều đi làm, nhưng vẫn luôn phiền não vì thành tích thi đại học cùng với tiền đồ sau này của con trai mình, có thể nói khiến bà tan nát cõi lòng.

Đêm nay tan tầm, trên đường về nhà, còn đang suy nghĩ sau khi về đến nhà, con trai nếu chưa ngủ thì liền vào phòng hỏi nó lần này rốt cuộc thi như thế nào? Hỏi cậu về kế hoạch của mình trong tương lai.

Kết quả là...

Chết tiệt! Thằng nhóc thối này lại ở trong phòng một mình thề không biết xấu hổ như vậy, đây là tật xấu gì? Thằng nhóc thối này rốt cuộc coi trọng con dâu nhà ai?

Mẹ kiếp!

Hoàng Tố cậu mắt trợn ngược lên, trong lòng lửa giận phập phồng, tức giận nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi xông vào, đưa tay đè thằng nhóc thối kia lên giường, giơ tay lên tát vào mông cậu vài cái.

"Mày muốn chơi phụ nữ có chồng này! Dám chơi phụ nữ có chồng này! Con không sợ chết, phải không? Mẹ sẽ đánh chết con! Đỡ cho con khiến mẹ mất mặt! ”