Ngày 5 tháng 5 năm 2012, tức ngày 15 tháng 4 âm lịch.
Hạ Giới - Nam Thiệm Bộ Châu
Một trong mười hai tỉnh thành thuộc Thành Phố Dương Châu - huyện Huy Châu.
Trong làn đêm đen mịt tại trường Cao Trung Huy Châu Số 7, từng tốp từng tốp học sinh kéo nô nức kéo nhau ra về sau tiết tự học buổi tối, Trần Vũ theo dòng người đi ra đến cổng rồi mới ngồi lên trên chiếc xe đạp màu đen của mình chạy sang con đường đối diện với cổng, chính là con đường chạy tới bờ sông.
Ven đường là tầng tầng lớp lớp cây ngô đồng cao vút, chắn đi chút ánh sáng mỏng manh của đèn đường, khiến cho con đường vốn âm u lại thêm u tối. Nhưng may thị lực của Trần Vũ không kém lắm, trải qua mười hai năm học trên ghế nhà trường, mắt của cậu chỉ cận có 1.5 độ.
Lương theo ánh sáng mờ nhạt, tèm lem của đèn đường, đôi chân tăng tốc theo từng cú đạp, khiến chiếc xe lướt trên đường phố nhanh như một cơn gió, vượt qua nhóm học sinh đi trước từ hồi nãy.
Huyện Huy Châu vào tháng năm rất nóng, dù mặt trời đã nhường chỗ cho màn đêm, nhưng không khí vẫn hừng hực khó chịu.
Vì thế Trần Vũ mới cố ý chạy xe thật nhanh, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi từng cơn gió lướt qua mặt rồi đến cơ thể cậu.
Chỉ một lúc cậu đã đến được bờ sông, hơi nước bốc lên khiến không khí xung quanh nơi này thoáng mát hơn những nơi khác, Trần Vũ từ từ tận hưởng cảm giác thư thái này.
Có lẽ vì thế mà tốc độ chạy xe của cậu mới chậm lại.
Phía trước là con cầu được bắc qua sông Tân An, cậu nhìn thấy trên cầu có hơn chục người đang đứng câu đêm.
Ánh dạ quang của mồi câu trôi lơ lẳng trên mặt sông rồi cứ nhấp nhô theo dòng nước.
Là một cậu nhóc yêu thích câu cá nên nhìn thấy cảnh này Trần Vũ vô thức dừng xe đạp, hai chân chống xuống đất, hạ chân chống xe đạp xuống. Cậu mỉm cười nhìn ánh dạ quang kia, muốn xem xem có ai câu được cá hay không.
Thật tiếc, nếu không phải kì thi đại học vào tháng sau, cậu cũng muốn về nhà cầm cần tới đây chơi đùa với mọi người.
Nghĩ đến kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới, cậu bĩu môi.
Ba năm trước đây rõ ràng cậu không đậu nổi trường cấp ba, cũng không muốn đi học, nhưng cha mẹ cậu nhất quyết không chịu, quyết định chi tiền để cậu được lên cấp.
Cố gắng lắm mới giúp cậu vào được trường Cao Trung Huy Châu số bảy.
Họ không hề nghĩ đến việc gia đình vốn không có gen đọc sách.
Kết quả là sao?
Nhoắng cái ba năm đã qua, không phải Trần Vũ không chăm chỉ, mà sự thật chứng minh cậu không có năng khiếu học hành, có một thời gian cậu dậy sớm từ bốn giờ sáng để học từ mới tiếng anh.
Nhưng kết quả thì sao?
Sáng nhớ tối lại quên.
Về phần toán học...
Cái này khỏi phải bàn, nhiều công thức như thế, cậu cũng cố gắng ghi nhớ nhưng chỉ có thể nhớ được một nửa, một nửa còn lại luôn nhớ lầm!
Nhớ cũng vô ích!
Một khi đề thi yêu cầu cần thay đổi công thức để tính toán, cậu lúc đó có mắt cũng như mù.
Năm đầu tiên cậu học hành chăm chỉ cả năm, nhưng kết quả thì năm sau vào thời điểm chia lớp, cậu vẫn bị phân đến lớp thường, không thể vào nổi lớp chọn.
Lớp mười một cố gắng thêm một học kì, nhưng thành tích không có gì cải thiện.
Cậu đã rơi vào cảm giác tuyệt vọng.
Học được nửa chặng đường, nếu cậu tiếp tục chăm chỉ thì còn có hy vọng gì không?
Cậu không thể thấy một tia hy vọng nào cả.
Vì vậy cậu nản lòng, bỏ cuộc, trong lòng cậu có nhiều điều muốn nói với cha mẹ: "Con xin lỗi cha mẹ, dù bố kẹ không nhận con là con con cũng đành chịu, con đã cố gắng hết sức rồi! Con đã chấp nhận cái số này của con, thì bố mẹ cũng nên chấp nhận thôi!"
Đương nhiên cậu không dám nói lời này với cha mẹ mình.
Nguyên nhân chủ yếu nằm về phía cha của cậu, ông không phải là người giảng đạo lý, nóng máy lên sẽ dùng quyền cước trị cậu, mặc dù nói tuổi trẻ cơ thể rắn chắc như đá... nhưng ai lại không sợ bị đánh cơ chứ?
Dù sao cậu đã bỏ cuộc, nằm hưởng thụ cuộc sống.
Từ đó có thể lười cậu nhất định sẽ không chăm, hơn nữa, cuộc sống hưởng thụ không hành hành như thế thực sự rất thoải mái.
Không có chuyện gì thì ngồi xem tiểu thuyết, hoặc nhìn lén đôi chân thon dài của mấy cô gái cùng bàn, thỉnh thoảng thì lén ra quán net chơi, cuộc sống như thế này khiến cậu thật sung sướng.
Trần Vũ biết thành tích thi đại học được công bố, thì cậu chắc chắn chạy không thoát khỏi trận ăn đòn này.
Vì vậy, đã xác định mình sẽ bị ăn đòn trong tương lại, tại sao không tận hưởng niềm vui ngay bây giờ, dù gì không làm cũng sẽ thiệt cho bản thân cậu mà?
Được chìm đắm trong thời gian thoải mái đó một lần, thì cuối cùng bị ăn đòn cậu cũng ráng chịu.
Đó là suy nghĩ nhỏ bé trong lòng cậu...
Bởi vì thực ra đó là lựa chọn bất đắc dĩ.
Nếu thực sự có thể thi được vào một trường tốt, hay dù chỉ là một trường bình thường, cậu cũng không vô tâm như thế, cậu cũng sẽ cố gắng.
Nhưng đại khái hồi nhỏ cậu nghịch ngợm quá!
Tư tưởng chơi bời quá nặng.
Tiểu học, trung học không có cơ sở nền tảng tốt, thì học cấp ba làm sao có thể theo kịp?
Không theo nổi!
Chiếc xe đạp đậu ở đầu cầu sông Tân An, Trần Vũ đứng nhìn tầm nửa giờ cũng không trông thấy có người nào câu được con cá nào, hứng thú ban đầu dần dần trôi theo thời gian.
Cậu không tiếp tục nhìn nữa mà đạp xe xuyên qua con cầu lớn bắc ngang qua sông Tân An chạy về nhà mình ở bên kia sông.
.......
Cùng lúc đó.
Ngày 23 tháng 5 năm 2032, tức ngày 15 tháng 4 âm lịch.
Trần Vũ ở tuổi 37 với khuôn mặt già giặn cùng bộ râu lởm chởm che kín gương mặt, anh lái con tiger màu đỏ cũ kĩ đến con cầu lớn tại sông Tân Giang, chiếc cầu cũng trở nên cũ kĩ theo thời gian.
Xe tiger là một dòng xe có thương hiệu tầm thấp trong số các dòng xe trong nước.
Chiếc xe tiger này của anh ít nhất cũng được sử dụng trên mười năm.
Nên trên thân xe không còn vẻ bóng bảy như trước.
Trên xe chỉ có một mình Trần Vũ.
Cửa kính xe phía trước đều được hạ thấp xuống dưới, gió đêm lồng lộng cuốn vào xe, phả nên gương mặt và thân hình tiều tụy của Trần Vũ.
Từng âm tiết đượm buồn cùng cô đơn theo tiếng nhạc vang lên trong xe, giọng nữ khàn khàn như chạm đến trái tim người nghe.
Tiếng hát buồn bã đó khiến bầu không khí trong xe nhuốm phần cô quạnh.
"Năm tháng chầm chậm trôi qua,
Những vui sướng ngắn ngủi không bao giờ trở lại
Nào có ai thấu mộng tưởng bình dị của tôi?
Từng nếm trải bao nhiêu phong ba bão táp
Cuốn tôi vào vòng xoáy của ảo mộng
Từng được nằm trong vòng tay nồng ấm của chàng
Tôi cùng chàng vượt qua hoạn nạn
Cuộc sống bôn ba khiến tâm ý chán nản
Đường còn dài mà phiền nhiễu gập ghềnh phía trước
Một ngày nào đó tôi muốn trở về nhưng đã quá muộn
Ánh tà dương như vô hạn
Nhưng chỉ rực rỡ trong khoảnh không chốc lát..."
<< Tịch Dương Chi Ca>>
Trần Vũ vừa lái xe vừa nghe tiếng ca đau buồn da riết kia như bị ảnh hưởng mà nghĩ đến kết quả kiểm tra bệnh viện ngày hôm nay, kết quả ung thư phổi thời kì cuối.
Hai dòng nước mắt không kìm được mà lăn dài trên gương mặt tê tái đó.
Anh mới 37 tuổi, vốn nghĩ anh còn nửa đời người nhưng không ngờ thời gian lại không còn nhiều, hoàng thổ gần như đang lơ lửng trên đỉnh đầu anh.
Anh ủ rũ điều khiển xe đi qua cầu sông Tân An rồi rẽ vào một ngôi làng bên sông, cuối cùng đậu xe bên bức tường gạch cũ kĩ. Anh xuống xe, đôi chân nặng nề bước từng bước, mở chốt cửa rồi đẩy cửa đi vào.
Ngôi nhà rất yên tĩnh.
Bởi vì trong nhà không còn người nào khác trừ anh.
Căn phòng ngột ngạt đến khó chịu, nhưng anh cũng không để ý mà bước vào nhà, rồi đến phòng ngủ của bản thân bật đèn lên.
Anh thẫn thờ ngồi xuống mép giường, chậm rãi quay mặt lại nhìn căn phòng cực kỳ quen thuộc, trong trí nhớ anh hiện lên những cảnh náo nhiệt ngày xưa cũ.
Mẹ anh vào phòng kéo chăn gọi anh dậy.
Cha anh cầm chiếc chổi lông gà đi đến hỏi anh kết quả thi cuối kì như thế nào?
Bà nội bưng một bát canh gà, mỉm cười tủm tỉm đẩy cửa đi vào nói: "Tiểu Vũ, nội vừa hầm món canh gà mà con thích nhất. Nhân lúc cha con đi làm chưa về nội múc cho con một chén trước, con mau ăn đi..."
Tất cả những kỉ niệm vui buồn trong quá khứ hiện lên trong đầu anh lúc chỉ làm ảnh cảm thấy nhớ nhung và thương cảm vô hạn.
Bà nội đã qua đời.
Cha mẹ cũng không có ở đây.
Anh cũng đi sớm thôi.
Lời hứa sẽ kết hôn sinh con với họ anh vẫn chưa thể làm được!
Trần Vũ với tâm trạng chán nản, lấy chiếc điện thoại di động cũ kỹ ra, anh mở danh bạ muốn tìm một người bạn để trò chuyện, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình đã không liên lạc với những người bạn này trong một khoảng thời gian dài rồi.
Cô gái mà anh từng thích cũng đã kết hôn với người khác.
Anh lục tung cả danh bạ nhưng cũng không tìm được một người để nói chuyện.
Cuối cùng, anh chú ý đến bên trên cùng của danh bạ, có hình tài khoản của anh.
Bạn tốt của mình là chính mình?
Lúc trước anh không hề để ý đến điều này.
Anh ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của mình ngẩn người một lúc lâu, sau đó anh bỗng dưng bật cười, tiện tay ấn vào đó, trong phần tin nhắn nhắn một câu rồi gửi qua.
Một câu rất đơn giản.
"Xin chào!"
Lý do anh tự gửi tin nhắn cho mình bởi vì hiện tại anh thực sự muốn nói chuyện với ai đó ngay bây giờ... và ngoài ra, anh có nghe tới chuyện có thể nói với bot qua điện thoại của mình.
Khi bạn buồn chán, bạn có thể trò chuyện với robot.
Lúc trước anh chưa từng thử qua.
Nhưng vừa rồi anh chợt nghĩ: Đằng sau hình đại diện của anh, có phải cũng có một ứng dụng trả lời anh?
Anh chỉ muốn thử một chút nên mới gửi hai chữ như thế qua.
Một lúc sau không thấy có hiện tượng gì xảy ra, Trần Vũ cay đắng nở nụ cười, anh im lặng rồi lại soạn một tin nhắn khác gửi đi.
"Nếu như có kiếp sau, xin đừng hút thuốc."
vẫn không có ai đáp lại.
Trần Vũ thở dài, dút khoát nghĩ đây là một nơi để anh xả tâm tình, nên tiếp tục soạn một tin nhắn khác gửi đi.
"Cuộc sống bao giờ cũng có sự bất ngờ, cậu không biết chuyện gì sẽ đến, cho nên... Bào hiếu với cha mẹ sớm một chút, kiếm tiền cũng càng sớm một chút và kết hôn càng sớm càng tốt."
"Đừng quá si mê một người, tuổi trẻ thật ngắn ngủi, người này không được thì thử giao lưu với cô gái khác, đừng biến mình thành con chó theo đuôi người khác, không có người nào đáng giá để bản thân vứt bỏ tôn nghiêm, đối xử với bản thân tốt một chút! Phải học được cách yêu thương bản thân mình!"
"Đối xử tốt với bạn bè của mình, thỉnh thoảng mời bọn họ đi ăn một bữa cơm..."
"Ngoài ra, làm việc gì cũng cần phải học tính kiên nhẫn, có khát vọng thì nuôi dưỡng khát vọng đó, không có chí thì tự tạo cho mình một lý do để làm, phải chịu được nhàm chán, thành công giống như mang thai vậy, tất cả mọi người sẽ chúc mừng cậu, nhưng không ai biết trước khi cậu mang thai đã bị người ta làm qua bao nhiêu lần..."
.....
Ngày 5 tháng 5 năm 2012, tức ngày 15 tháng 4 âm lịch.
Cũng cùng khoảng thời gian đó, cùng một gian phòng.
Trần Vũ 17 tuổi đạp xe vào trong sân rồi chạy qua ăn bát mỳ trứng mà bà nội đã làm cho cậu, sau đó bà nội lại giúp cậu cầm quần áo để tắm rửa, cậu lười biếng đi vào nhà tắm để tắm.
Lúc đi ra, thì tiện thể chúc bà nội cậu ngủ ngon, cậu mặc quần áo lôi thôi lếch thếch xách cặp đi vào phòng ngủ.
Cậu thản nhiên ném chiếc cặp xuống giường, đột nhiên chiếc điện thoại trong cặp vang lên tiếng chuông.
Có vẻ như thông báo tin nhắn đến.
Cậu hơi bối rối vì không biết ai sẽ nhắn tin cho cậu vào lúc này, cậu lục chiếc điện thoại từ bên trong cặp ra, một chiếc điện thoại mới 80%.
Lúc cậu mở phần hộp thư ra thì ngạc nhiên không thôi, bởi ngươi gửi tin nhắn có đại diện và tên giống hệt cậu.
"Mẹ! Thằng nào chơi mình vậy? Nó bị điên rồi à?"
Trần Vũ trợn to mắt, không thể tin được giờ lại có người dám chơi trò này với mình, cậu cảm thấy người này chắc chắn có quen biết với cậu.
Nếu không sao lại biết dạo gần đây cậu đang lén hút thuốc?
Lại còn nói nếu như có kiếp sau thì đừng có mà hút thuốc?
Làm gì?
Dọa cậu sao?
Có ý gì? Tính giết cậu đêm nay sao?
Nếu có kiếp sau...
Trần Vũ cực kì không vui khi cậu bị người khác trêu chọc như vậy.
Cậu chắc chắn tìm ra gã đó, để xem gã là người như thế nào? Kiểu gì mà có lá gan lớn như thế, dám trêu chọc Trần Vũ cậu?
Mãnh hổ không phát uy lại bị người ta coi là mèo hen đúng không?