Sư đồ Diệp Quân Ca rời đi, Thời Bạc Y cũng chẳng để tâm, cứ quấn lấy Hạ Hàm Tử đòi ôm y. Hai người bên nhau cả ngày, Thời Bạc Y nên đi ngủ rồi.
“Tiểu Y.” Hạ Hàm Tử quay đầu lại chẳng thấy người đâu.
Nhìn quanh phòng, lại thấy cái chăn phồng lên, bên trong còn quấn một người.
Hạ Hàm Tử đi tới, ôm hắn từ trong chăn ra.
“Đừng chùm chăn kín đầu như vậy.”
Thời Bạc Y ôm cổ y: “Ta thích chùm chăn kín đầu.”
“Không được.” Hạ Hàm Tử đặt hắn lên giường, kéo chăn lên đến tận cổ hắn: “Nghe lời.”
Thời Bạc Y mỗi lần nghe được hai chữ “Nghe lời” mà Hạ Hàm Tử nói, hắn sẽ ngoan ngoãn làm bé ngoan.
“Tiên sinh.” Thời Bạc Y lom lom nhìn người đang đứng cạnh giường “Ta là bé ngoan, ngài đừng bỏ rơi ta nha.”
“Sẽ không.” Hạ Hàm Tử cởi ngoại bào, nằm xuống cạnh hắn.
Thời Bạc Y cẩn thận chui vào ngực y, nắm chặt cổ áo y: “Ngươi đã nói đó, không được bỏ rơi ta.”
“Ừ.” Hạ Hàm Tử xoa đầu hắn “Mai muốn ăn gì? Hôm trước đệ bảo muốn ta làm món gì đó.”
Thời Bạc Y nghi hoặc nhìn Hạ Hàm Tử, hắn không nhớ mình đã nói gì, theo bản năng trả lời: “Muốn ăn phù dung cao*.”
Có lần Thời Bạc Y làm nổ nhà bếp, sau đó Hạ Hàm Tử liền dạy hắn làm món điểm tâm này.
Hạ Hàm Tử im lặng, ôm chặt hắn: “Được.”
Thời Bạc Y ngoan ngoãn nhìn y, một lúc sau tay nhịn không được mà thò vào trong quần áo y, bắt đầu sờ xoạng.
“… Tiểu Y.” Hạ Hàm Tử nắm tay hắn, hô hấp hỗn loạn.
Lông mi hắn run nhẹ, đôi mắt lóng lánh nước ôn nhu nhìn Hạ Hàm Tử: “Tiên sinh, chúng ta…”
Chuyện kế tiếp không cần nói.
Hạ Hàm Tử bất đắc dĩ hùa theo hắn, nếu không cho tiểu yêu tinh này ăn no, ngày mai hắn sẽ phát tình khắp nơi.
Ngày hôm sau, Hạ Hàm Tử làm phù dung cao cho hắn, cảm thấy sớm như vậy có chút chịu không nổi, y thấy vẫn nên chuẩn bị một chút. Y không học công pháp của Hợp Hoan tông, không thể so với Thời Bạc Y càng làm càng khỏe được, khẩu vị của hắn thực sự quá lớn.
Vừa tính toán vài dược liệu quý bổ nguyên dương, vừa làm điểm tâm cho Thời Bạc Y. Đến lúc Thời Bạc Y chân trần chạy vào bếp nhào vào lồng ngực Hạ Hàm Tử, phù dung cao đã chín lâu rồi, đã nguội bớt phần nào.
“Thử đi, là món hôm qua đệ nói muốn ăn.” Hạ Hàm Tử cầm một miếng đưa cho hắn.
Thời Bạc Y không nhớ hôm qua hắn đã nói vậy, nhưng tiên sinh đã nói thì hắn sẽ ăn. Há mồm cắn bánh ngọt, nhai nhai, đôi mắt to nhìn chằm chằm Hạ Hàm Tử.
Mãi lúc sau, mới nhả ra một câu: “Tiên sinh, ngươi làm thật khó ăn, thôi đừng xuống bếp nữa để người khác làm đi.”
“…” Tự dưng Hạ Hàm Tử muốn đời này sẽ chẳng làm gì cho hắn ăn nữa.
Tiểu yêu tinh này nuôi đến sành (sành ăn) , thực là đáng ghét.