Đuôi nhỏ đang ngủ trưa thì bị đánh thức, bởi Hạ tiên sinh luyện kiếm lỡ tay chấn nát hòn non bộ.
Đuôi nhỏ rất bực, hắn bực mình bĩu môi, nằm trên giường hờn dỗi.
Đuôi nhỏ: “tức giận tức giận tại sao lúc hắn ngủ tiên sinh lại luyện kiếm, tiên sinh quá xấu!”
Hạ tiên sinh chột dạ, ôm hắn.
Hạ tiên sinh: “Tiểu Y?”
Đuôi nhỏ tủi thân nhìn y.
Hạ tiên sinh lại càng chột dạ.
Hạ tiên sinh: “Tiểu Y, ta sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Đuôi nhỏ: “Vầy còn được, tha thứ cho ngài.”
Sau đó cọ cọ người y, dù sao cũng không ngủ được, vậy thì cùng tiên sinh hưởng thụ buổi chiều đi.
Hạ tiên sinh ôm đuôi nhỏ, nghe thanh âm mềm mại mơ hồ mà câu dẫn của hắn không ngừng liến thoắng, hệt như đứa nhỏ miêu tả thế gian.
Đuôi nhỏ: “Sau này chúng ta có thể chế tạo một động phủ có thể bay được, cung điện sẽ có hình…, bên trong phải có…”
Nói một đống lớn, Hạ tiên sinh cũng không tỏ vẻ tán thành, pháp khí như vậy, Hợp Hoan tông cũng chẳng đủ tiền chi để mời người luyện chế. Mà nếu có, cũng chẳng tìm được nhiều tài liệu quý giá như vậy.
Đột nhiên đuôi nhỏ chuyển đề tài, lại tưởng tượng đến một thức khác.
Đuôi nhỏ: “Ta muốn cùng tiên sinh thử cuộc sống của phàm nhân, mỗi ngày ngài ra đồng làm ruộng, ta ở nhà nấu cơm chờ ngài.”
Hạ tiên sinh: “Ta sẽ không làm ruộng.”
Đuôi nhỏ: “Không phải ngài có pháp thuật sao?”
Hạ tiện sinh: “Không phải đệ muốn trải qua cuộc sống phàm nhân sao?”
Đuôi nhỏ mất hứng nhìn y, nhưng tiếc là mắt tròn sóng sánh nước chẳng có một chút lực sát thương nào.
Đuôi nhỏ: “Tiên sinh, có phải ngài không muốn sống cùng ta nên mới làm trái ý ta như vậy không?”
Hạ tiên sinh: “Được rồi, ta sẽ dùng pháp thuật để làm ruộng.”
Đuôi nhỏ hài lòng dựa vào người y, tiếp tục tưởng tượng về một tương lai tốt đẹp.
Một lát sau, Hạ tiên sinh nhịn không được hỏi: Tiểu Y, đệ sẽ dùng pháp thuật làm cơm sao?
Đuôi nhỏ không biết làm cơm, hơn nữa Hạ tiên sinh cũng nghi ngờ hắn sẽ dùng pháp thuật làm cơm.
Đuôi nhỏ:…
Sau đó đuôi nhỏ khóc hu hu đẩy y ra chạy về phòng.
Hạ tiên sinh quá đáng ghét!!!