Chương 84: Ngoại Truyện 5: Lâm Hô

“Xin lỗi.”

Lâm Hô nhìn bóng dáng chạy xa, đáy lòng hiện lên chút ý cười, tiểu á thú nóng nảy xù lông như vậy, chính là cái người nhát gan sợ sệt thích Phượng Trạch Khiêm đó sao?

Bị chuyện này quấy rầy, Lâm Hô cũng không định trở lại Tinh Thượng lấy đồ nữa.

“Anh, anh nhìn người đó kìa, cư nhiên đang kéo xe đẩy mua hàng, hì hì…” Lâm Cẩn giật nhẹ vạt áo Lâm Hô, nhỏ giọng nói.

Liếc Lâm Cẩn một cái, Lâm Hô sờ sờ đầu cậu, đi qua đè xuống chốt mở, kéo xe đẩy mua hàng qua.

“Cám ơn.”

Nghe được tiếng cám ơn, Lâm Hô nhìn về phía vẻ mặt đỏ bừng tiểu á thú, là tiểu á thú bị Mông gia trục xuất khỏi nhà? Là bởi vì trước đây chưa từng ra khỏi nhà hoặc là tới siêu thị cho nên mới không biết dùng xe đẩy mua sắm?

Gật đầu với y, Lâm Hô quay đầu lại gọi Lâm Cẩn rời đi. Dư quang khóe mắt nhìn đến đáy mắt tiểu á thú Mông gia không dám tin, Lâm Hô hơi chút suy tư, liền hiểu được y vì cái gì như vậy, xe đẩy mua hàng bị ai nhấn chốt mở, sẽ lưu lại dấu vân tay của người ấn, cho nên chiếc này đương nhiên là đi theo hắn.

Bất quá, hắn cũng không tính giải thích, rất phiền phức.

Trường học khai giảng, hắn làm sinh viên năm thứ ba, cũng không cần đi sớm như vậy, bất quá em trai hắn muốn đến trường học báo danh, cho nên hắn nhất định phải đưa nó đi đồng thời dàn xếp xong mới có thể yên tâm.

Cư nhiên khéo như vậy, lại gặp tiểu á thú Mông gia kia, liên tiếp hai ba lần đều gặp á thú này, mỗi lần đều là lúc hắn cùng đi với Tiểu Cẩn, đều này không thể gọi là trùng hợp nữa rồi.

Lâm Hô nghĩ như vậy cũng không có gì sai, hắn là Lâm gia thiếu chủ, từ nhỏ đến lớn không biết ‘trùng hợp’ gặp được bao nhiêu á thú thậm chí là giống cái như vậy rồi, huống chi danh tiếng của tiểu á thú Mông gia trong vòng luẩn quẩn cũng không tốt.

Lâm Hô không muốn cho Lâm Cẩn tiếp xúc với Mông Hiểu Dương, bất quá em trai của mình bản thân tự biết, bạn càng không cho nó đi làm cái gì, nó càng muốn làm, vạn nhất Mông Hiểu Dương này có ý đồ không tốt, dạy hư Tiểu Cẩn thì làm sao bây giờ?

Nghĩ như vậy, rốt cuộc Lâm Hô cũng gật đầu đồng ý cho Mông Hiểu Dương vào ở ký túc xá của bọn họ.

Nhưng bọn hắn nguyện ý, người ta lại không cần, Lâm Hô cẩn thận quan sát đến Mông Hiểu Dương, nhìn y có phải đang dùng lạt mềm buộc chặt hay không.

Ở chung vài ngày sau, không khó phát hiện quả thực Mông Hiểu Dương không muốn cùng bọn họ tiếp xúc nhiều, nhất là hắn, mỗi lần nhìn thấy mình, Mông Hiểu Dương cơ hồ là đi đường vòng, Lâm Hô bị phát hiện này chọc cho vui vẻ, tiểu á thú này rất thú vị.

Lâm Hô phát hiện Mông Hiểu Dương có một ưu điểm, đó là y có thể làm các loại thức ăn, điểm tâm rất ngon mà hắn chưa từng được ăn.

Không biết vì sao, Mông Hiểu Dương đột nhiên thích làm rất nhiều thức ăn ngon cho hắn ăn, hắn hỏi Hoa Nhiên, Hoa Nhiên nói cho hắn biết, ở thời cổ, giống cái sẽ làm thịt nướng cho thú nhân để biểu đạt tình yêu.

Nghe đến điển cố này, trong lòng Lâm Hô hiện lên cảm giác không nói được thành lời.

Mông Hiểu Dương sẽ hỏi bọn hắn y làm đồ ăn ăn có ngon không, mỗi lần Tiểu Cẩn đều vui vẻ nói ăn ngon, kỳ thực Lâm Hô cũng muốn nói, nhưng lại nói không nên lời.

Mỗi lần có điểm tâm mang về phòng, Lâm Hô đối với không khí, yên lặng phun ra hai chữ ăn ngon.

Hôm nay sáng sớm, Mông Hiểu Dương làm rất nhiều điểm tâm, ngoài số định mức của hắn và Tiểu Cẩn, y còn làm thêm rất nhiều, xem bộ dáng là muốn mang cho đồng học.

Lâm Hô đột nhiên có chút phẫn nộ, này đó đều là của hắn, tại sao có thể cho người khác ăn?

Hắn làm một việc mà tất cả mọi người bao quát bản thân hắn cũng không dám tin, đó là đem điểm tâm đổi thành dinh dưỡng tề cao cấp, trở lại gian phòng hắn liền hối hận, thậm chí rất hối hận.

Trên mặt không có bất luận biểu tình gì, nhưng đáy lòng của hắn lại tràn ngập thấp thỏm, nếu Hiểu Dương biết thì có tức giận không? Đó là chắc chắn, Lâm Hô có chút nhụt chí. Có khi nào tức giận đến không bao giờ để ý đến hắn nữa hay không? Đó là tuyệt đối, Lâm Hô lại có chút nhụt chí, vẫn luôn nghĩ như vậy, không biết làm sao.

“Cậu thích tiểu á thú kia.” Ở đầu quang não bên kia, Hoa Nhiên nói rất khẳng định.

Thích? Làm sao có thể, sao hắn có thể thích tiểu á thú kia được chứ, gầy không có bao nhiêu thịt, nhìn một cái liền biết không thể sinh con, ngoại trừ có thể làm đồ ăn ngon, cười rộ lên ngốc hồ hồ có chút đáng yêu, có cái gì tốt?

Hiểu Dương quả nhiên tức giận, Lâm Hô ngồi ở trên ghế sa lông, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, chỉ là ngẫu nhiên liếc nhìn về phía Mông Hiểu Dương bán đứng ý nghĩ trong lòng hắn.

Làm sao bây giờ? Muốn giải thích như thế nào đây?

Không, hắn mới không nói xin lỗi, Hiểu Dương làm điểm tâm tại sao có thể cho những bạn học đó ăn chứ.

Không nói xin lỗi Hiểu Dương vẫn luôn tức giận thì làm sao?

Trong lòng tại thiên nhân giao chiến, cuối cùng, Lâm Hô không phun ra một chữ nào.

Trở lại gian phòng, Lâm Hô có chút ảo não ngồi ở trên giường.

“Cốc cốc cốc!”

Thính lực của thú nhân rất tốt, ngoài cửa mới vừa có tiếng bước chân Lâm Hô liền biết là Hiểu Dương, chạy nhanh tới cạnh cửa, hắn đang chờ Hiểu Dương gõ cửa.

Rốt cuộc tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Hô liền giữ chặt nắm cửa muốn mở ra, chỉ là lại đột nhiên dừng lại, không được, mở ra quá nhanh có vẻ hắn rất sốt ruột, lỡ dọa Hiểu Dương thì làm sao bây giờ? Chờ một chút.

Lại một lần nữa vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Hô ở trong lòng đếm từ một tới mười, sau đó bộ mặt bình tĩnh mở cửa ra, “Ai vậy?” Sau đó nhướng mày, “Bánh ngọt đã ăn hết rồi.” Lâm Hô ở trong lòng tát chính mình một cái, rõ ràng không nghĩ nói cái này mà.

“Ừm, tôi đến không phải vì chuyện bánh ngọt. Kỳ thực, nếu anh thích, cứ việc nói với tôi, mỗi ngày tôi sẽ làm cho anh ăn.”

Nhìn Hiểu Dương có chút thẹn thùng, trong lòng Lâm Hô hiện lên nhảy nhót cùng vui sướng.

“Tôi, tôi thích anh. Có lẽ anh không nhớ rõ, lần đầu chúng ta gặp nhau không phải ở siêu thị giả thuyết mà là tại thế giới quang não ở phố Tinh Thượng. Ngày đó tôi không cẩn thận đụng vào bờ ngực dày rộng lại rắn chắc của anh, lại có cảm giác an toàn như vậy, từ đó về sau, trong tim tôi rốt cuộc không thể chứa người khác được nữa.”

Trong lòng Lâm Hô đã bắt đầu phóng lên pháo hoa đủ mọi màu sắc, là thật sao?

“Thật không?” Hắn liền kéo Hiểu Dương qua, ôm vào trong ngực của mình, “Em nói em thích tôi?” Là thật sao? Kỳ thực, tôi cũng thích em.

Lâm Hô ở trong lòng cẩn thận thừa nhận.