Chương 80: Ngoại Truyện 1: Mười Năm Sau

Trong một sân vận động lớn có thể chứa trăm vạn người, từ tầng một đến tầng ba ngồi đầy người, thậm chí tại quảng trường bên ngoài còn chen chúc vô số thú nhân cùng á thú, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình lớn.

Bên trong ầm ĩ đột nhiên tĩnh lặng xuống, nguyên lai toàn bộ đèn trong hội quán đột nhiên tắt đi, chỉ lưu lại một chùm đèn ở giữa sân khấu, dưới ánh đèn đứng một á thú đang mỉm cười.

Nhất thời, mọi người đều đứng lên, lớn tiếng thét chói tai, “Lâm Cẩn, Lâm Cẩn… Em yêu anh…”

Lâm Cẩn đứng ở giữa sân khấu phất phất tay, lập tức đưa tới một trận thét chói tai, vẻ mặt Lâm Cẩn vẫn không thay đổi, đối với loại thét chói tai này, cậu đã tập mãi thành thói quen.

Năm nay là kỉ niệm mười năm Lâm Cẩn xuất đạo, Mông Hiểu Dương đưa ra chủ ý bảo cậu tổ chức concert, Lâm Cẩn vừa nghe, cảm thấy chủ ý này không sai, lập tức liền cho người chuẩn bị, hôm nay là trạm cuối cùng của concert lưu diễn này.

Ngón trỏ Lâm Cẩn để ở trên đôi môi đỏ mọng, làm động tác ‘Suỵt’, mọi người liền nghe lời không hề thét chói tai hay la lên nữa, cậu cười cười, không nói lời nào liền bắt đầu biểu diễn ca khúc của mình.

Từ sau lần Mông Hiểu Dương viết ca khúc đầu tiên cho Lâm Cẩn xong, sau này chỉ viết cho Lâm Cẩn, cũng không viết cho người khác bài nào, thời gian mười năm, mỗi năm mười ca khúc, mỗi bài đều là kinh điển, cho tới bây giờ, Lâm Cẩn đã có được một trăm ca khúc kinh điển, cho nên cậu muốn hát thêm mấy ca khúc nữa nên căn bản không có thời gian nói chuyện.

Lâm Cẩn hát hết bài này đến bài khác, người ở khu bên trong khu bên ngoài đều cùng hát theo, cơ hồ mỗi bài đều là đại hợp xướng, Lâm Cẩn cười nhìn hết thảy, cậu cũng không giống dĩ vãng hát một lúc ba giờ, tại một giờ sau, ngừng lại.

“Tôi xuất đạo được mười năm, năm nay tổ chức mười concert, hôm nay là buổi cuối cùng.” Từ từ bước đến trước đài, đáy mắt Lâm Cẩn lóe ra nước mắt, “Đồng thời, ngày hôm nay cũng là nghi thức tôi rời khỏi giới ca hát.”

Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, có ý gì? Lâm Cẩn muốn rời khỏi giới ca hát, không ca hát nữa?

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lâm Cẩn tiếp tục nói, “Mấy năm nay, cám ơn các bạn thích tôi, ủng hộ tôi, bởi vì các bạn, tôi rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc.”

“Không, sao anh có thể rời bỏ chúng em.” Có người cầm ra một cái dụng cụ khuếch đại âm thanh rống to, lập tức mọi người cũng cùng gào thét.

Lâm Cẩn trừng mắt nhìn, giương lên khóe miệng lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn, nghiêng người vẫy vẫy tay, một tiểu á thú khoảng mười tuổi từ sau đài đi ra đến bên cạnh Lâm Cẩn, khuôn mặt hai người giống nhau, không khó đoán ra tiểu á thú này chính là con của Lâm Cẩn.

Cái này, mọi người đều hồ đồ rồi, đều ngừng gào thét cùng kêu gọi, chờ Lâm Cẩn giải thích.

“Đây là con trai lớn của tôi, Triệu Nhiễm, các bạn cũng biết, ngoại trừ Triệu Nhiễm tôi còn có một tiểu thú nhân bốn tuổi, tôi tiến vào giới ca hát được mười năm, người nhà đều ủng hộ tôi, nhưng hiện tại…” Lâm Cẩn vuốt ve bụng, “Tôi đã không có nhiều tinh lực để ca hát nữa.”

Tầm mắt mọi người không tự chủ chuyển đến trên bụng Lâm Cẩn, động tác vừa rồi của cậu, ám chỉ rất rõ ràng, đây là lại mang thai, không hổ là người nằm trong bảng có thể sinh!

Người vừa rồi kêu to không cho Lâm Cẩn rời khỏi giới ca hát cũng yên tĩnh trở lại, bất luận là khu bên trong vẫn là khu bên ngoài đều đang vô cùng rối rắm, một bên là vui vẻ Lâm Cẩn lại mang thai sinh con, một bên lại không muốn cậu rời khỏi giới ca hát.

Nhưng cuối cùng, mọi người vẫn tiếp nhận việc Lâm Cẩn rời khỏi giới ca hát, dù sao người ta đang mang thai, muốn chăm sóc ba đứa con, cơ hồ ngay lập tức thú nhân liền tiếp nhận sự thật này, mà các á thú, cũng vừa khóc vừa tiếp nhận rồi.

Lui vào trong hậu trường, nguyên bản khí chất cao quý của Lâm Cẩn đều tiêu tán hết, vỗ vỗ ngực, “Chị dâu dạy chiêu này thật đúng là lợi hại.”

Từ đầu tới cuối Triệu Nhiễm cũng chưa nói một lời, khuôn mặt cũng lạnh băng không hề cười, “Nhiều nhất là sáu tháng.” Đến lúc đó không có đứa bé nào xuất hiện, xem mẫu phụ thu thập thế nào.

Lâm Cẩn tươi cười biến đổi, nhào qua xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút mập mạp trẻ con của Triệu Nhiễm, “Đến lúc đó không phải vừa vặn chị dâu sẽ sinh sao? Mượn đến dùng một chút là được rồi, thật sự là nhóc con không đáng yêu.”

Triệu Nhiễm vẫn không nhúc nhích đứng ở đó mặc cho Lâm Cẩn xoa nắn mặt mình, tiếp tục độc mồm độc miệng, “Cậu sẽ không đồng ý đâu.”

Lâm Cẩn chán nản, sao lại có đứa con không đáng yêu như vậy chứ, thật muốn khóc, làm sao bây giờ?

“Lại đang khi dễ Tiểu Nhiễm hả.” Mông Hiểu Dương từ sau đài đi tới đưa tay đẩy ra tay Lâm Cẩn, kéo Triệu Nhiễm qua cẩn thận nhìn mặt nhóc, “Tiểu Cẩn, em làm mẫu phụ lại không biết nặng nhẹ vậy, nhìn xem đều nhéo đỏ rồi này.”

“Để em xem.” Lâm Cẩn thấu qua, nhìn một cái bất quá có chút hồng mà thôi, nhất thời không nói gì liếc mắt xem thường, cậu đã nói mà! Vừa mới rõ ràng không có dùng lực, chị dâu cũng thật khoa trương quá đê.

Bất quá, Lâm Cẩn vẫn lấy thuốc mỡ từ trong trữ vật khí ra nhẹ nhàng xoa cho Triệu Nhiễm.

Mấy người đi vào trong phòng nghỉ ở hậu trường, hiện tại ở bên ngoài chắc chắn đã bị chen đến chật như nêm cối, nếu bọn họ dám đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị ăn sống nuốt tươi cho mà coi.

Lâm Hô đi qua đỡ Mông Hiểu Dương, “Ở nhà xem tốt hơn nhiều.” Có con rồi vẫn không bớt lo.

Trừng liếc mắt Lâm Hô một cái, đừng tưởng rằng y không biết, nhất định là hắn thông đồng với 9717, rõ ràng y đã ăn thuốc tránh thai, làm sao lại sẽ mang thai.

“Hừ! Trứng Hoa đâu?” Trứng Sáu Trứng Bảy là song bào thai chín năm trước sinh, là một đôi long phượng thai, Trứng Hoa chính là em trai á thú trong long phượng thai, thứ bảy trong nhà.

“Đang chơi ở phía sau với bọn Trứng Cuộn.” Triệu Nhân chạy đến vừa ôm Lâm Cẩn vừa nói.

Gật đầu, “Trứng Quậy cũng ở phía sau?” Trứng Quậy chính là nhũ danh của Trứng Sáu, cũng không biết có phải Trứng Lười hấp thu tinh thần lười biếng của tất cả anh em trong nhà hay không, Trứng Quậy hoàn toàn là đứa tăng động, từ sinh ra cho đến bây giờ, một khắc cũng không ngừng nghỉ. Đặc biệt khi còn bé, chỉ cần nháy mắt nhóc đã biến mất không thấy, hơn nữa là cái loại này chơi điên cuồng không về nhà, hoàn hảo thú nhân có thể căn cứ mùi tìm được.

Túm lại, đối với đứa bé Trứng Quậy này, Mông Hiểu Dương thật sự lao tâm lao lực quá độ.

Đi đến trong phòng, quả nhiên Trứng Quậy đã quậy nát bấy nơi đó rồi, sô pha, giường cũng đã bị phá thành bốn năm mảnh, mấy đứa nhỏ còn lại cũng đã ngồi ở dưới đất, hiển nhiên đối với cái này đã nhắm mắt làm ngơ.

“Mẫu phụ.” Trứng Hoa đi đến bên cạnh Mông Hiểu Dương, ngại ngùng cười cười.

“Trứng Hoa có đói bụng không?” Trong mấy đứa nhỏ, trứng lớn từ nhỏ ngại ngùng, trứng hai từ nhỏ nhanh nhẹn, trứng ba từ nhỏ thông minh, trứng bốn từ nhỏ cật hóa, trứng năm không cần phải nói, chính là cái hàng lười biếng kia, trứng sáu là quỷ quậy phá, duy nhất bình thường chính là Trứng Hoa.

Nhu thuận lắc đầu, “Không đói bụng, mẫu phụ, em trai có ngoan không.” Cẩn thận sờ sờ bụng Mông Hiểu Dương, Trứng Hoa tò mò hỏi.

“Em trai rất ngoan.” Ngoại trừ Trứng Lười, lúc mang thai mấy đứa khác đều rất ngoan, chưa từng chịu chút khó chịu nào, hiện tại ngẫm lại, nhất định là Trứng Lười lúc trước rất lười biếng, không nghĩ hấp thu năng lượng, cho nên phản ứng của y mới có thể lớn như vậy.

Mông Hiểu Dương là dựng phu, đương nhiên không thể để cho y ngồi trên mặt đất được, người máy nhanh chóng thay sô pha cùng giường mới, có Lâm Hô ở đây, Trứng Quậy cũng không dám ngứa tay nữa.

“Mẫu phụ (mẫu phụ)” còn lại mấy đứa nhỏ cũng ngồi vào bên cạnh Mông Hiểu Dương, nếu không có chiều cao thấp khác biệt, Mông Hiểu Dương còn tưởng là mấy anh em hồ lô!

Nghĩ vậy, Mông Hiểu Dương lại ưu thương, y đều sinh bảy đứa rồi, hiện tại lại mang thai, chẳng lẽ sẽ thành một đội bóng đá sao?

Nhìn nhìn cả nhà bốn người của Lâm Cẩn đang ngồi đối diện, Mông Hiểu Dương đỡ trán, đó mới là nhà bốn người, bất quá Lâm Cẩn lôi kéo Lâm Hô nói nhỏ cái gì vậy?

Lâm Cẩn ưỡn mặt: “Anh, lúc nãy em nói gạt fan hâm mộ anh cũng nghe được phải không.”

Lâm Hô phóng một cái liếc mắt qua, nói: “Nó giống anh.” Là Bạch Hổ cũng không phải lang, lừa quỷ quỷ cũng không tin.

Lâm Cẩn mặt đau khổ, “A! Em quên mất, vậy làm sao bây giờ? Anh không thể thấy chết mà không cứu được.”

Lâm Hô xoay người rời đi, “Anh sẽ nhặt xác cho em.”

Lâm Cẩn: “…” Đậu xanh rau má! Nói tình cảm anh em đâu?

Mông Hiểu Dương nghe xong nhìn trời, anh có nên nói cho em biết, kỳ thực trong bụng em cũng đang mang thai một đứa sao? Tuy rằng mới chỉ có mười ngày.