Chương 54: Anh Là Ai?

Tây Linh Sơn là ngọn núi cao nhất Hải Lam Tinh, diện tích cũng lớn nhất, tử trạch Mông Hiểu Dương muốn đi bộ một đoạn trước, chờ đến lúc không đi nổi nữa lại sử dụng xe huyền phù mini.

Rầm rì rầm rì bò được một giờ, nguyên bản Mông Hiểu Dương và Lâm Cẩn hưng trí bừng bừng đã muốn bắt đầu không ngừng thở dốc, ngẩng đầu nhìn lên trên không thấy cuối con đường, trong lòng Mông Hiểu Dương lạnh lẽo, hiện tại bảo không đi nổi nữa, có phải rất mất mặt hay không?

Lại đi hơn một giờ nữa, Mông Hiểu Dương đã muốn thở không nổi, Lâm Hô ôm hai tiểu á thú và tiểu thú nhân ở bên chân đã giành nhau chạy lên phía trước dẫn đường, lúc này đang ở phía trên thảnh thơi thong thả chờ bọn họ.

Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Không phải ông đây cường tráng như trâu sao? Sao lại thua cả tiểu thú nhân vậy hả, còn Lâm Cẩn nữa, sao không kêu ngừng hả, kêu lên liền có thể đi xe huyền phù rồi. =_=

Lâm Cẩn nghiêng đầu, mệt quá má ơi, sao chị dâu còn chưa kêu ngừng vậy, mợ nó cậu cũng không thể mất mặt, cắn răng một cái, không rên một tiếng tiếp tục bò. ( Shoorin Yumi: 2 người định thi xem ai rụng trước hả? =_=)

Ba giờ, bốn giờ, con bà nó sao còn chưa tới đỉnh núi, mặt trời đều sắp lặn rồi kìa? Này cmn sao chỉ mới tới giữa sườn núi, lúc nào mới đến đích đây!

Lâm Hô mang theo bọn nhóc lại lần nữa dừng lại chờ hai người Mông Hiểu Dương, trong lòng suy tư xem bọn họ còn có thể kiên trì bao lâu.

Lại qua một giờ nữa, rốt cuộc Lâm Cẩn mở miệng kêu người mở ra xe huyền phù, "Em không đi nổi nữa, cả nhà các anh chậm rãi đi đi."

Tưởng bỏ lại ông đây, hừ hừ, "Không được, một mình em đi xe huyền phù anh không yên tâm, vẫn là đi cùng với em đi."

Nói xong nhảy vào xe huyền phù mini trước, còn giơ tay ngoắc Lâm Cẩn, ý bảo cậu nhanh lên.

Nghiến răng, chị dâu thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ. Da mặt anh dày như vậy, anh hai biết không?

Lâm Hô biết không? Hắn đương nhiên biết, hắn ở phía trên nhìn đến cảnh này, tâm tình rất tốt.

Đem hai tiểu á thú giao cho Mông Hiểu Dương, Lâm Hô trực tiếp đổi thành hình thú, kêu bọn tiểu thú nhân nhảy đến trên người hắn, sau đó xông thẳng về phía trước.

Gần mười phút sau, mấy người Mông Hiểu Dương cũng đã tới đỉnh núi, từ nơi này nhìn xuống, Mông Hiểu Dương mới cảm thấy buổi sáng y nói dựa vào chính mình bò lên, có bao nhiêu khoác lác và trâu bò.

Mẹ nó! Tuyệt đối không thua gì núi được không? Sao y có thể khờ dại cho rằng ngọn núi cao nhất Hải Lam Tinh có thể bằng núi và núi ở địa cầu chứ đậu xanh rau má.

Mới cảm khái xong, y liền nhìn đến một bóng dáng màu trắng từ trước mắt chợt lóe qua, sau đó trước mắt liền xuất hiện bóng dáng của Lâm Hô và hai tiểu thú nhân.

Bạch hổ vô cùng to lớn, trên lưng nằm úp sấp hai tiểu bạch hổ nhỏ xíu, sáu cái tai cùng run lên run lên, manh đến Mông Hiểu Dương chịu không được, trực tiếp nhào tới.

Chơi nháo một hồi, mấy người tìm một nơi bằng phẳng dựng lên một phòng trí năng an toàn, bọn họ muốn ở lại đây hai ba ngày, ngoại trừ muốn ngắm mặt trời mọc, còn muốn ở trong núi thăm dò một phen.

Nhất là Mông Hiểu Dương, lúc y đang leo núi liền phát hiện rất nhiều chủng loại thực vật kỳ lạ, nếu không bởi vì leo núi mệt thành cẩu, y đã sớm bắt đầu nhào qua nghiên cứu một chút.

Lâm Hô liền biến thành hình hổ, mang theo bọn tiểu bạch hổ giống như ăn thuốc kích thích xông vào trong rừng sâu đi săn thú, Mông Hiểu Dương cùng Lâm Cẩn còn có mấy bé tiểu á thú thì mệt nằm ở đó ngủ say.

Mông Hiểu Dương: Có thể ngủ một giấc như thế này, thật là cảm động!

"Ngao ô..." Lần đầu tiên cùng phụ thân đi vào trong rừng, bọn tiểu thú nhân rõ ràng vô cùng hưng phấn, nhất là Trứng Trứng, đi theo phía sau Lâm Hô nhảy nhót, miệng còn ngao ô liên tục."Grừ..." Lâm Hô quay đầu về phía Trứng Trứng gầm nhẹ một tiếng, ý bảo nó không được ra tiếng, sau đó hướng về phía hai tiểu thú nhân phát ra tiếng grừ grừ cảnh cáo bọn nó.

Trứng Trứng rầm rì hai tiếng, cũng không nhảy loạn thậm chí phát ra tiếng nữa, sau đó học động tác của Lâm Hô, im lặng đồng thời cẩn thận bước từng bước nhỏ, đáng tiếc bởi vì quá nhỏ, đè thấp thân mình xuống, cái bụng liền dán lá cây, khi hoạt động sẽ phát ra tiếng sàn sạt.

Đáy mắt lướt qua một tia ý cười, Lâm Hô thẳng người, thay đổi một loại tư thế đi tới, bọn tiểu thú nhân cũng học theo hắn đổi tư thế, như vậy ngược lại không phát ra tiếng sàn sạt, đáng tiếc bởi vì bước chân quá lớn, ngã vài lần.

Đột nhiên, Lâm Hô nhấc chân trước lên, ý bảo hai tiểu thú nhân không được nhúc nhích, chính mình cẩn thận đi về phía trước vài bước, sau đó hạ thấp người gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

Hải Lam Tinh là tinh cầu du lịch, cho nên dị thú mang uy hiếp trên tinh cầu sớm đã bị thanh lý sạch sẽ, chính bởi vì như vậy, Lâm Hô mới dám mang bọn tiểu thú nhân mới đầy tháng đi ra, thế nhưng hiện tại, hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm.

Cẩn thận đi về phía trước vài bước nữa, phía trước lại không có gì, Lâm Hô tự tin tai mắt của hắn đều rất linh mẫn, hơn nữa khứu giác tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, thế nhưng hiện tại đến gần nhưng không có phát hiện bất luận manh mối gì.

Quay đầu nhìn xem hai tiểu thú nhân ngây thơ, Lâm Hô cũng không muốn dẫn bọn nhỏ đi săn thú lớn, trực tiếp ở gần đây tìm mấy con gà rừng và thỏ, bắt sống mang về cho bọn nhỏ chơi.

Sau khi Mông Hiểu Dương tỉnh lại, chợt nghe đến Lâm Cẩn hô cố lên, nhảy đi ra ngoài nhìn một cái, không khỏi vui vẻ một chút. Quả nhiên là động vật họ mèo, quả thực giống y như con mèo ở nhà y trước kia.

Hai tiểu bạch hổ đang vờn con thỏ cùng gà rừng, Trứng Sống dù sao ổn trọng, sẽ ở tại chỗ tìm đúng cơ hội, sau đó một kích tức trúng, lại thả con mồi lại bắt. Trứng Trứng lại là quỷ nghịch ngợm, rượt gà rừng bay đầy trời, cái này căn bản không phải đi săn, mà là chơi.

Lâm Hô đứng ở một bên, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, thế nhưng khóe mắt đuôi lông mày rõ ràng nhu hòa rất nhiều, đáy mắt thỉnh thoảng còn hiện lên chút ý cười.

Cho dù ai ở tuổi này có hai tiểu thú nhân chạy nhảy ở trước mặt bạn đều sẽ vui vẻ, ngay cả nằm mơ đều phải cười tỉnh luôn được không.

Nhìn bọn họ như mèo bắt chuột thế này cũng là một chuyện rất vui vẻ. Thế nhưng, hơn một giờ trôi qua, hai đứa này còn ở đó chạy nhảy, liền có hơi quá rồi.

Đá Lâm Hô một cước, Mông Hiểu Dương hất cằm về phía hai tiểu thú nhân, ý bảo hắn đi qua ngăn lại, này sẽ không mệt sao?

Lâm Hô còn là hình thú gợi lên khóe miệng, mãnh liệt bổ nhào qua, vài cái đã đem gà rừng và con thỏ chụp hôn mê, sau đó xếp thành một đống, lại vỗ nhẹ hai tiểu thú nhân, bọn tiểu bạch hổ rốt cuộc yên tĩnh lại.

Rõ ràng ý do chưa hết sau khi ăn cơm xong bọn tiểu bạch hổ liền đeo bám theo Lâm Hô, ý tứ thực rõ ràng, chính là muốn hắn lại đi bắt mấy con nữa cho bọn nó chơi.

Trứng Trứng cho rằng, nó lớn như vậy, ngày hôm nay là chơi vui nhất.

@ Trứng Trứng, 'nhóc lớn như vậy?' Rốt cuộc là bao lớn hả?

Nghỉ ngơi một đêm, Mông Hiểu Dương mãn huyết sống lại, mang theo cả nhà hùng dũng oai vệ nhìn mặt trời mọc, xong rồi liền đi vào rừng chơi, Lâm Hô trải qua chuyện ngày hôm qua, không dám bỏ mặc mấy người bọn họ, lúc nào cũng đi theo phía sau nhìn bọn họ chằm chằm.

Nhưng người không phải có ba cái vội sao, Lâm Cẩn đột nhiên muốn đi tiểu, cậu là một á thú nhân, tuy rằng thân thể cấu tạo không có gì khác nhau, nhưng Lâm Hô tuyệt đối không thể đi theo, chỉ phải dặn dò cậu không cần đi xa, chính mình phải cẩn thận.

Đi ra không xa, Lâm Cẩn cảm thấy gần quá không tốt, liền hướng phía trước đi vài bước, liền cảm thấy có chút trống trải, sau đó liền đi thêm một đoạn ngắn nữa, một đoạn ngắn lại một đoạn ngắn, thế nhưng cách bọn người Lâm Hô càng ngày càng xa.

Rốt cuộc tìm được một nơi vừa lòng, Lâm Cẩn bắt đầu 'tưới cây', chỉ là... Sao cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ vậy ta.

Trời mưa sao? Triệu Nhân mơ hồ nghĩ, thế nhưng vì sao mưa này có hương vị của á thú nhân? Đưa tay lên lau mặt một cái, sau đó nửa mở mắt ra, liền thấy một cái tiểu JJ lắc lư ở trước mặt.Lâm Cẩn:

Hắn nhìn thấy gì, đó là một bàn tay, phía dưới là...

"A... Sắc lang~~~..." Một cước đạp lên trên người Triệu Nhân, quần cũng không kéo liền chạy trở về.

Triệu Nhân:...