Mông Hiểu Dương ôm ba quả trứng cùng với Lâm Cẩn đứng đó cười ha ha, câu cuối cùng kia của Lâm Hô thật sự là rất hả dạ. Cũng không phải sao, đều bằng tuổi với ba của bọn nhỏ, cũng dám đến cầu hôn nó, huống chi nó mới vừa ra đời, trâu già gặm cỏ non cũng không phải gặm như vậy.
Lâm Hô đẩy cửa vào, nhìn đến hai người cười thành một đoàn, nhướng mày, "Chuyện gì mà vui vẻ như thế?" Tự nhiên tiếp nhận ba quả trứng, cẩn thận ôm vào trong ngực ngồi xuống.
Bĩu môi, "Không có gì." Trước kia mỗi lần trở về đều sẽ nhìn y trước, bây giờ vừa vào cửa liền nhìn mấy quả trứng trước, không biết vì sao, Mông Hiểu Dương cảm thấy y thực không vui.
Lâm Hô gợi lên khóe miệng, để sát vào y, "Hôm nay bọn nhỏ có ngoan không?"
Mông Hiểu Dương: Quay đầu đi, không để ý tới.
"Mẫu phụ bọn nhỏ có ngoan không?" Lâm Hô để sát vào bên tai Mông Hiểu Dương, khẽ hỏi.
Lâm Cẩn: Này này này! Ở đây còn có một á thú nhân chưa đính hôn đó nha, mỗi lần hai người đều không kiêng nể gì như vậy coi được không? Trước mặt một người vừa mới thất tình còn đang thương tâm tú ân ái như vậy coi được không?
Cũng may Mông Hiểu Dương còn có chút lương tâm, nhẹ nhàng đẩy ra Lâm Hô, quay qua cười nói với Lâm Cẩn, "Tiểu Cẩn, anh nhớ hình như em mới nói có việc gì mà?" Cho nên cần làm gì thì đi làm đi, đừng ở đây gây trở ngại.
Lâm Cẩn: Có việc cái rắm á! Cái này mà cũng kêu là có lương tâm hả? Tui khinh bỉ hai người ←_←
Thấy Lâm Cẩn đi ra ngoài, Mông Hiểu Dương trừng Lâm Hô liếc mắt một cái, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Từ sau khi có ba quả trứng, cơ hồ mỗi ngày Lâm Hô đều cùng Mông Hiểu Dương, lần này là bởi vì sáng sớm hôm nay có người tìm hắn, hắn mới ra ngoài. Mông Hiểu Dương mơ hồ nghe được tên Đông Phương Thanh, lúc này mới đuổi Lâm Cẩn ra ngoài.
Sắc mặt Lâm Hô vô cùng khó coi, "Người đưa số quang não của em cho giống cái kia không phải là Đông Phương, mà là Đông Phương phu nhân." Do dự một hồi, "Sau khi Tiểu Cẩn treo quang não, Đông Phương đã nghĩ muốn tới tìm Tiểu Cẩn, nhưng lại bị Đông Phương phu nhân nhốt lại không thể ra ngoài, sau đó tối hôm qua, tối hôm qua Đông Phương và Mộ Vân Nhi cùng uống say, hình như cậu ta liền ngủ với Mộ Vân Nhi." Lâm Hô thật sự có chút nói không được.
"Cái gì?" Mông Hiểu Dương khiếp sợ trợn to mắt, Đông Phương Thanh ngủ với Mộ Vân Nhi? Tròng đen chuyển một vòng, lấy kinh nghiệm nhiều năm xem kịch cung đấu của y, chuyện này khẳng định không đơn giản như vậy.Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Là Đông Phương Thanh làm Mộ Vân Nhi, hay là Mộ Vân Nhi làm Đông Phương Thanh đây, ha ha ha ha!
"Vậy Đông Phương phu nhân đâu, ông ta nói như thế nào?" Nói xong lại bĩu môi một cái, nói không chừng Đông Phương phu nhân chính là chủ mưu của chuyện này, hiện tại chắc đang mừng như điên rồi.
Sắc mặt Lâm Hô có thể dùng vặn vẹo để hình dung, hỗn tạp rối rắm cùng khó có thể tin, "Là sáng nay Đông Phương phu nhân vọt vào cửa bắt được bọn họ, sau đó lại dùng quang não báo cho anh biết còn có Hoa Nhiên và Phượng Trạch Khiêm."
Mông Hiểu Dương: Xem đi, ông đây đã nói bên trong khẳng định liền có bàn tay của Đông Phương phu nhân mà, quả nhiên không ngoài suy nghĩ của ông ha ha, cung đấu trạch đấu như thế này trong phim ảnh ở địa cầu đều dùng nát rồi được không?
Trầm ngâm một chút, "Lúc bọn anh đến đó, Đông Phương phu nhân đang an ủi Mộ Vân Nhi." Co rút khóe miệng, đừng nói Mông Hiểu Dương, ngay cả hắn cũng phát hiện trong đó có vấn đề.
Đến lúc ra cửa, một câu của Hoa Nhiên nói toạc ra huyền cơ, nói với Lâm Hô việc này là Đông Phương phu nhân tính toán đã lâu, "Chính là Đông Phương phu nhân."
Quả nhiên, Mông Hiểu Dương gật đầu, "Bị mỗ mụ của mình tính kế như vậy, hiện tại nghĩ lại, Đông Phương thật là đáng thương đó!" Mất đi Tiểu Cẩn, chính là sai lầm lớn nhất của Đông Phương gia các người.
Ánh mắt Lâm Hô cùng Mông Hiểu Dương đều ám trầm, ôm lấy vai y, "Lúc anh trở về, Đông Phương phu nhân đã muốn quyết định nửa tháng sau sẽ đính hôn, việc này sớm muộn gì Tiểu Cẩn cũng sẽ biết, em... tìm một cơ hội nói với Tiểu Cẩn đi."
Nhất thời, hai người nhìn nhau trầm mặc.
Đông Phương Thanh rốt cuộc thụ rất nhiều đả kích, vừa tỉnh dậy liền phát hiện đã ngủ với Mộ Vân Nhi, tiếp đó còn chưa kịp hoàn hồn đã bị Đông Phương phu nhân hùng hổ vọt vào cửa dọa hết hồn, kế tiếp càng căng hơn, mỗ mụ cư nhiên muốn hắn cưới giống cái Mộ Vân Nhi này, đây thật sự là ác mộng đáng sợ nhất trong cuộc đời này của hắn.
Nhìn một bên giống cái còn đang khóc nức nở, Đông Phương bĩu môi khinh thường, đừng tưởng rằng hắn say nên không nhớ gì chuyện tối hôm qua, hắn nhớ rõ ràng mình đã khóa cửa lại rồi ngồi trong phòng ngủ uống rượu một mình, Mộ Vân Nhi vào bằng cách nào? Còn có hắn mặc dù là thú nhân, giống cái đối hắn có lực hấp dẫn khó có thể chống cự, nhưng bọn hắn là bọn nhỏ ở thế gia, từ nhỏ đều là trải qua huấn luyện, tuyệt đối không thể có chuyện uống say liền cùng giống cái lăn lên giường.
Lại liếc mắt nhìn mỗ mụ đang thấp giọng an ủi Mộ Vân Nhi, Đông Phương gợi lên khóe miệng, lần đầu tiên không chờ Đông Phương phu nhân mở miệng hỏi liền lên tiếng trước.
"Nửa tháng sau con sẽ thú hắn, dù sao con là thú nhân, ngủ với người rồi không phụ trách không phải thái độ làm người của con." Nhìn thấy đáy mắt hai người hiện lên vẻ vui mừng, đứng lên, "Mỗ mụ hiện tại rất vui vẻ đúng không, nếu không có chuyện gì nữa, con đi trước."
"Rầm!" Đông Phương phu nhân đập chiếc đũa xuống bàn cơm, "Vân Nhi chịu ủy khuất lớn như vậy, con không an ủi lời nào, còn đi làm chuyện gì nữa, hiện tại không có chuyện gì quan trọng bằng Vân Nhi, trở về ngồi đàng hoàng."
Đông Phương phu nhân đối với Đông Phương Thanh trách mắng lời lẽ nghiêm khắc xong, quay đầu hướng Mộ Vân Nhi cười cười, nói không chừng trong bụng Mộ Vân Nhi đã có huyết mạch của Đông Phương gia bọn họ rồi."A, con lại không biết giống cái dám leo lên giường của thú nhân lại còn cần phải an ủi đó! Mỗ mụ?" Nói xong, không nhìn sắc mặt xanh mét của hai người, đi thẳng ra ngoài.
"Bác ơi?" Vành mắt Mộ Vân Nhi phiếm đỏ, ủy khuất nhìn Đông Phương phu nhân.
Vỗ nhẹ mu bàn tay Mộ Vân Nhi, "Không có việc gì, con xinh đẹp như vậy, còn là giống cái, Lâm gia á thú kia làm sao có thể so được với con chứ, chờ nó nghĩ thông suốt sẽ tốt thôi."
Nguyên lai Đông Phương phu nhân họ Mộ, mà Mộ Vân Nhi, chính là cháu bên nhà mẹ đẻ của ông ta. Mộ gia bọn họ tại trong tinh tế nguyên bản chỉ được coi là tam đẳng thế gia, sau khi Đông Phương phu nhân gả đến Đông Phương gia, mới thăng cấp đến nhị đẳng thế gia.
Nhưng không biết bởi vì sao, Đông Phương gia cùng Mộ gia lại ít có lui tới, người ở bên ngoài xem ra có lẽ là bởi vì Đông Phương gia chướng mắt Mộ gia, kỳ thật không phải như vậy, bởi vì lúc trước Đông Phương phu nhân ngồi trên vị trí gia chủ chính quân cũng không vẻ vang gì.
Nếu không phải như vậy thì làm sao Đông Phương gia sẽ để cho người thừa kế cưới một giống cái tam đẳng thế gia làm chính quân, lúc đó Đông Phương gia chủ đã có một vị hôn thê đính hôn từ nhỏ.
Đông Phương Thanh đi tới bên ngoài, đưa tay tát mình một cái, "Chết tiệt, uống rượu cái gì chứ." Sau đó ngồi vào xe huyền phù của mình, lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía Lâm gia.
Nhưng khi đến ngoài cửa Lâm gia, Đông Phương Thanh cũng không dám đi vào. Đi vào để làm chi, nói là hắn bị hãm hại? Hay là nói hắn vẫn luôn thích Tiểu Cẩn.
Cho dù Lâm Cẩn là á thú, nhưng Lâm gia nhất định sẽ không đồng ý cậu làm trắc quân, huống chi bản thân Đông Phương Thanh cũng hiểu được như thế là ủy khuất Lâm Cẩn. Nhìn chằm chằm phương hướng khu nhà của Lâm gia, dùng sức trừng mắt nhìn, sau đó quay đầu về nhà.
Tựa vào cửa sổ, Lâm Cẩn đưa mắt nhìn xa xăm, khóe miệng gợi lên một nụ cười khó coi. Ngay vừa rồi, Mông Hiểu Dương đã đem sự tình phiền lòng này nói cho cậu biết, lấy hiểu biết của cậu đối với Đông Phương Thanh, chắc chắn anh ta sẽ đến tìm cậu, nhưng sẽ không dám đối mặt với cậu.
Quả nhiên, xe huyền phù ở bên ngoài là của Đông Phương Thanh, cho dù có hóa thành tro cậu cũng nhận ra.
Tuy rằng chị dâu có nói, có lẽ là Đông Phương Thanh bị hãm hại, nhưng Lâm Cẩn lại cho rằng sai là ở anh ta. Một cường thú nhân thế gia, sẽ phải chống đỡ toàn bộ gia tộc, bảo hộ giống cái hoặc là á thú của mình, những điều này đều là trách nhiệm cùng sứ mệnh dung nhập trong máu của bọn họ.
Thế nhưng Đông Phương Thanh không làm được điểm này, không nói đến việc anh ta có năng lực chống đỡ Đông Phương gia hay không, chỉ bằng việc anh ta không dám kháng cự lại mỗ mụ của mình, bị người dễ dàng thiết kế hãm hại, Lâm Cẩn đều cảm thấy anh ta đã sai rồi.
"Tiểu Cẩn, em không sao chứ?" Mông Hiểu Dương vừa nói, vừa yên lặng đem Vỏ Trứng để vào lòng bàn tay cậu, "Sờ sờ Vỏ Trứng, nó có thể làm em vui."
"Chị dâu, em thật sự không có việc gì." Khóe miệng gợi lên một nụ cười xán lạn, nâng cằm "Là tên Đông Phương Thanh kia không xứng với em thôi. Hơn nữa, hiện tại bị tính kế như vậy cũng tốt, nếu như chờ em gả qua rồi lại bị tính kế, như vậy hậu viện của em không phải sẽ ' đặc sắc' hơn sao."Nhếch miệng, ngây ngốc gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy, cái loại thú nhân rác rưởi này làm sao xứng với Tiểu Cẩn nhà chúng ta chứ. Được rồi, chờ sau này Tiểu Cẩn sinh vài bé cục cưng, tức chết bọn họ luôn." Nắm chặt tay, Mông Hiểu Dương khí thế hừng hực nói.
"Không sai, sau này em muốn sinh một thú nhân giống như anh hai vậy, còn muốn có một á thú đáng yêu giống như em nữa nè." Về phần Đông Phương Thanh, một thú nhân không kiên định lại kiêu ngạo, lòng dạ hẹp hòi còn tự đại, cậu cóc thèm! Hừ.
Lâm Cẩn: Ể! Vừa nói như thế, khuyết điểm của Đông Phương thật đúng là nhiều nha, trước kia sao mình lại coi trọng anh ta vậy nhỉ.
Mông Hiểu Dương cẩn thận quan sát Lâm Cẩn thật không có thần sắc khổ sở hoặc là miễn cưỡng, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nhịn không được oán giận Lâm Hô, nguyên bản y là trạch nam, ít cùng người giao lưu, thật sự sẽ không biết cách an ủi người nha! Bất quá hiện tại tâm tình của Tiểu Cẩn cũng không tệ lắm, vậy là được rồi.
"Bọn Trứng Trứng thật sự là lớn quá nhanh, anh cùng anh của em ôm ba quả trứng đều ôm không nổi, Tiểu Cẩn, thân là chú của bọn nhỏ, em cũng nên phụ chăm sóc bọn nhỏ giúp anh đúng không, hôm nay Vỏ Trứng liền giao cho em đi ha." Mông Hiểu Dương vẫn cảm thấy không yên lòng, nên quyết định để Vỏ Trứng lại. Hiện tại Vỏ Trứng đã hơn một tháng, bị Lâm Cẩn ôm cũng không có việc gì.
Gật đầu, nhếch miệng vui vẻ cười, "Thật sao! tốt quá, cám ơn chị dâu." Vỏ Trứng cục cưng, chú ôm con ngủ một giấc nha.
Qua ngày hôm sau, lúc Mông Hiểu Dương đến ôm Vỏ Trứng về, Lâm Cẩn bộ dáng u buồn, "Chị dâu, em vẫn không quên được." Là có chút quên không được, dù sao tình cảm từ nhỏ đến lớn, nhưng sau khi Lâm Cẩn suy nghĩ thông suốt cũng biết, tình cảm cậu đối với Đông Phương Thanh có thể không phải là tình yêu.
Hiện tại nói như vậy, hoàn toàn là vì muốn ôm Vỏ Trứng nhiều một chút mà thôi. Không phải bị ông anh đáng giận kia biết, chắc chắn sẽ không cho cậu đụng vào, trong lòng Tiểu Lâm Cẩn bĩu môi một cái, vẫn là chị dâu tốt nhất, anh hai gì đó, đó là vật gì vậy.
Quả nhiên, vừa nghe cậu nói như vậy, Mông Hiểu Dương đã đem Vỏ Trứng để lại trong lòng cậu. Chỉ là bảo Lâm Cẩn cùng y đến phòng của mình, sợ Vỏ Trứng rời xa hai anh của nó sẽ không thoải mái.
Vỏ Trứng: Đúng vậy! Đúng vậy! Ma ma không ôm con ngủ, Vỏ Trứng ngủ hông có được.
Liếc mắt nhìn Lâm Cẩn một cái, thân là anh hai của nó, Lâm Hô không dám nói trăm phần trăm hiểu biết tính cách của nó, bảy tám chục phần trăm vẫn phải có, lấy tính cách hoạt bát của nó, cùng Đông Phương ngả bài lâu như vậy, hiện tại sẽ khổ sở thành như vậy sao? Có quỷ mới tin.
"Vỏ Trứng hiện tại đã lớn rồi, em ôm ít một chút." Tiếng nói trầm ổn của Lâm Hô truyền ra.
Là lo lắng em ôm không nổi hay là ôm lâu sẽ mệt? Lâm Cẩn lựa chọn loại thứ hai, còn chưa kịp vui vẻ, Lâm Hô quăng thêm một câu: "Hiện tại nó đã bắt đầu sinh trưởng não, nếu bị em ôm lâu như vậy, sẽ trở nên ngốc giống em, như vậy không tốt."Mông Hiểu Dương đầu tiên là đồng ý gật đầu, sau đó nhanh chóng lắc đầu, trừng Lâm Hô một cái, có mặt người ta mà nói những lời này được sao? Nhưng nhìn đến Lâm Cẩn không ngừng biến sắc mặt, còn là chơi thật khá, cho nên y lựa chọn ở một bên làm phong cảnh, không nói lời nào, Tiểu Cẩn hẳn là sẽ không trách y đâu ha.
Bĩu môi, "Anh hai, anh thật quá đáng, em ngốc chỗ nào hả?"
Đánh giá Lâm Cẩn từ trên xuống dưới xong, nhắm mắt lại, "Chỗ nào cũng không thông minh." Nhíu mày, "Sau này nếu Vỏ Trứng giống em thì làm sao bây giờ?" Ngữ khí thật thương tâm.
Mông Hiểu Dương: Ha ha ha! Đừng trêu em nhỏ nữa.
Hít sâu vài cái, Lâm Cẩn vẫn ôm Vỏ Trứng không thèm buông tay, "Hừ, giống em có cái gì không tốt chứ, em đáng yêu như vậy, Vỏ Trứng giống em mới tốt, có phải hay không nha, Vỏ Trứng?" Sờ sờ Vỏ Trứng nhỏ, sau đó Lâm Cẩn liền phát hiện, Vỏ Trứng cư nhiên thật sự động một cái.
"Chị dâu, Vỏ Trứng động nè, anh mau nhìn đi." Lâm Cẩn kêu sợ hãi.
"Anh thấy rồi." Mông Hiểu Dương đồng dạng vô cùng ngạc nhiên để sát vào Vỏ Trứng, cẩn thận quan sát, đáng tiếc Vỏ Trứng nhỏ thật không nể tình chút nào không thèm động nữa.
Lâm Hô cũng nhìn chằm chằm Vỏ Trứng, nhưng không có rời đi, sau đó gọi quang não, không mấy phút đồng hồ sau, các bác sĩ liền nhanh chóng chạy tới, đối ba quả trứng nhất là Vỏ Trứng tiến hành kiểm tra.
Mông Hiểu Dương: Trứng mới một tháng sẽ động, con bà nó! Mình còn tưởng rằng bên trong vẫn là lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng thôi chứ! Xem ra sau này thật sự không thể nói lung tung, nếu không sẽ dạy hư mấy cục cưng.
Nhưng vẫn thật thần kỳ.
Bất quá, trứng y đều đẻ được, còn có chuyện gì sẽ không phát sinh chứ