Chương 40: Tâm Tư Lâm Cẩn

Làm sao có thể? Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người khi nghe được tin tức.

Người của Mông gia càng là trợn mắt líu lưỡi nhìn tin tức trên quang não, nguyên bản tưởng rằng đính hôn xong liền mang thai đã là một việc khó tin, hiện tại mới biết được, đó tính là cái gì, má nó một thai ba quả trứng mới là hết cmn hồn.

Không đợi mọi người lấy lại tinh thần, tin tức mới nhất lại khiến mọi người một lần nữa lâm vào điên cuồng, trong ba đứa bé cư nhiên có một đứa là á thú nhân, điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là có một đứa kế thừa giá trị dựng dục của mẫu phụ nó! Có nghĩa là cũng có một đứa có khả năng sinh ba quả trứng!

Mông gia, Mông lão gia chủ kiên định nói với Mông gia chủ: "Vô luận như thế nào, cũng phải làm cho Hiểu Dương trở lại Mông gia."

Phượng gia, Phượng gia chủ tức đến khó thở nói với Phượng phu nhân: "Đều tại em, thật sự là suy nghĩ của giống cái, tôi đã sớm nói Trạch Khiêm là một cường thú nhân, có cái trắc quân không tính là gì, không phải em nói á thú nhân không xứng làm trắc quân của Trạch Khiêm sao, hiện tại hay rồi, ba bào thai chạy đi Lâm gia rồi."

Đông Phương gia, Đông Phương phu nhân nghiêng người dựa vào trên ghế dài, " Có ai tận mắt thấy ba bào thai chưa, hẳn là thổi phồng vì muốn gả Lâm Cẩn đến nhà chúng ta thôi, tóm lại là mẫu phụ không tin, cũng không đồng ý cưới Lâm Cẩn về nhà."

Gia chủ hai nhà Long - Phượng nhất trí phái ra tinh nhuệ trong nhà đi đến Lâm gia, muốn định ra Lâm gia tân sinh tiểu á thú.Trong lúc nhất thời, vì ba quả trứng chưa phá xác, nháo đến dư luận xôn xao.

Thế cho nên mấy ngày nay người Lâm của gia đều nhanh bị phiền chết, cho dù là một nhánh nhỏ của Lâm gia đi ra ngoài, đều có người tới lôi kéo làm quen, vì muốn biết thêm một ít tin tức mới nhất của á thú nhân.

"Anh nói những người này đều đang nghĩ cái gì vậy, thú nhân nhà bọn họ có thể xứng với cháu trai chúng ta sao." Lâm phu nhân ngồi trong phòng khách, phe phẩy cây quạt xếp nói.

Lâm gia chủ cũng không có tiếp lời ông, chính là nhìn báo điện tử trong tay, vừa lật sang trang, bài đăng trên đó rõ ràng là con dâu ông cùng ba đứa bé.

Trên báo điện tử, cơ hồ đều đem sự tình từ nhỏ đến lớn của Mông Hiểu Dương viết cặn kẽ, cũng may bọn họ cũng biết Mông Hiểu Dương là Lâm gia thiếu phu nhân, không dám viết quá mức.

Than nhẹ một tiếng, "Đã tra được chưa, rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức."

Nguyên bản ấn ý tưởng của Lâm gia, chính là trước hết để cho bọn nhỏ phá xác rồi công bố, nhưng bởi vì khi sự việc xảy ra thì quá mức khiếp sợ, Lâm phu nhân quên dặn dò người trong nhà, bọn trẻ mới sinh ra đã bị người ở bên ngoài biết được tin tức.

"Tra được rồi, là Tiểu Cẩn." Lâm phu nhân chỉ biết thở dài.

"Tiểu Cẩn? Sao lại là Tiểu Cẩn? Tuy rằng bình thường nó đơn thuần một chút, gặp chuyện đại sự cũng sẽ không lỗ mãng." Lâm gia chủ rõ ràng có chút không tin.

Nhìn Mông gia chủ liếc mắt một cái, sau đó thở dài, "Tiểu Cẩn đương nhiên sẽ không nhiều chuyện mà truyền ra ngoài, chỉ nói với tên nhóc thú nhân Đông Phương gia mà thôi. Ai ngờ lúc đó bên cạnh nó là hai đứa bé Phượng gia, thế cho nên liền bị truyền ra ngoài."

Nhíu mày, Lâm gia chủ liếc mắt nhìn Lâm phu nhân một cái, "Tên nhóc Đông Phương gia?" Dừng một chút, "Em định khi nào thì nói chuyện với Tiểu Cẩn, còn dẫn nó đi gặp mặt một vài thú nhân khác, nếu có ai tốt thì để cho Tiểu Cẩn ở cùng với người ta nhiều một chút."

"Sao vậy? Anh không thích đứa bé của Đông Phương gia?" Chẳng trách Lâm phu nhân hỏi như vậy, lúc trước Tiểu Cẩn dính với Đông Phương Thanh, Lâm gia chủ cũng không nói gì.

Cúi đầu nhìn báo điện tử, Lâm gia chủ không lên tiếng, ý tứ không cần nói cũng biết.

Chạy trở về phòng, Lâm Cẩn ngồi ở trên giường ngẩn người, vừa rồi cha mẹ nói chuyện cậu cũng nghe được, kỳ thật không riêng gì bọn họ, ngay cả bản thân cậu cũng bắt đầu hoài nghi Đông Phương Thanh có phải thật sự thích hợp mình hay không.

"Tiểu Cẩn, em mau đến xem, trứng hai đang động nè!" Phòng Lâm Cẩn ngay đối diện phòng Lâm Hô, cho nên Mông Hiểu Dương vừa gọi cậu liền nghe được.

"Thật sao? Thật sao? Em muốn xem." Nháy mắt Lâm Cẩn thoát khỏi nỗi ưu thương trong lòng, chạy đến bên cạnh Mông Hiểu Dương, nhìn trứng trong lòng y.

"Đây không phải là lão đại sao?" Bởi vì bộ dáng của trứng một và trứng hai rất giống nhau, cho nên ngoại trừ Mông Hiểu Dương cùng Lâm Hô, cư nhiên không ai có thể phân biệt được.Hắc tuyến, "Đây là trứng hai." Không cần lần nào cũng nhầm lẫn bọn nó được không? Trứng một và trứng hai sẽ buồn biết bao nhiêu!

Lâm Cẩn cũng đầu đầy hắc tuyến, "Chị dâu, anh có thể đổi nhũ danh cho các cháu được không?" Kêu như vậy không hay chút nào, sau này bọn nó nở ra nhất định sẽ khóc.

Vò đầu, đúng là không uy vũ chút nào, "A! Anh nghĩ ra rồi, nhất định vừa uy phong vừa dễ nghe."

"Là cái gì?" Lâm Cẩn hai mắt sáng lên, khẩn cấp hỏi. Rốt cuộc có thể không cần gọi cháu nhỏ đáng yêu là trứng hai, trứng ngốc nữa sao?

"Quyết định kêu Trứng vàng, Trứng bạc và Trứng Trứng đi." Nói xong còn nhướng mày nhìn Lâm Cẩn, ý là sao em còn chưa khen anh.

Vô lực buông thõng hai vai xuống, quay đầu nhìn về phía Lâm Hô đang ôm hai quả trứng, sao anh hai lại không quan tâm chút nào vậy, không thấy chị dâu đặt tên cho bọn nhỏ khủng khiếp thế nào sao!

Nhướng mày, Lâm Hô mặt không đổi sắc ôm hai trứng cục cưng chuyên tâm ấp.

Rốt cuộc, lương tâm Mông Hiểu Dương cũng trỗi dậy, "Tiểu Cẩn, anh cảm thấy Trứng bạc (ngân đản) nghe không hay lắm, nghe giống như dâm đãng vậy." Lâm Cẩn gật đầu thật mạnh, "Đúng không, cho nên anh quyết định, lão đại kêu Trứng Sống, lão nhị kêu Trứng Trứng, lão tam nha, kêu Vỏ Trứng được không? Có phải rất đáng yêu hay không?"

Không đáng yêu chút nào hết á! Lâm Cẩn trong lòng rống to một câu, nhưng bị ánh mắt đe doạ của Mông Hiểu Dương áp bức, ủy khuất nói rằng, "Cũng được." Sau đó lần thứ hai nhìn về phía Lâm Hô vẫn luôn không lên tiếng, ngay cả Mông Hiểu Dương cũng theo tầm mắt của cậu nhìn Lâm Hô.

"Ừ, rất tốt." Lâm Hô rốt cuộc mở miệng nói chuyện, nhưng là lời nói ra lại khiến Lâm Cẩn thất vọng rồi.

Hai mắt Mông Hiểu Dương sáng lên, cho Lâm Hô một cái ánh mắt tán dương.

Lâm Cẩn: Các cháu yêu, không phải chú không muốn giúp các cháu đâu nha, thật sự là bất lực mà! /(ㄒoㄒ)/~~

"Đúng rồi, chị dâu, không phải anh nói Trứng Trứng động sao? Sao em lại không thấy?" Lâm Cẩn rốt cuộc nhớ tới lý do đến đây, hỏi.

"Khụ! Nó vẫn còn nhỏ! Ngẫu nhiên mới có thể động một chút, lúc em tới đây, nó đã động xong rồi." Mông Hiểu Dương chớp mắt mấy cái, khẳng định nói.

Lâm Cẩn không nghi ngờ gì y nên gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn Trứng Trứng, "Thật thần kỳ, nguyên lai các cháu nhỏ chỉ có chút xíu như vậy, lúc này mới ba ngày cũng đã trưởng thành gấp đôi."

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng qua ải. Nghĩ đến đây liền trừng mắt nhìn Lâm Hô một cái, làm anh hai biết em trai á thú tâm tình không tốt, cũng không biết trò chuyện khuyên nhủ.

Mông Hiểu Dương: Quả nhiên vẫn là cần đến anh đây ra tay mới được, này không phải dễ như trở bàn tay sao há há há.

"Đúng vậy, lớn thật nhanh." Vừa tỉnh dậy liền lớn một vòng, thật đúng là thần khí, Mông Hiểu Dương cảm thán.

Đang cười nói vui vẻ với Lâm Cẩn, quang não y đột nhiên vang lên, Mông Hiểu Dương lần này đã học được thông minh, trước tiên nhìn xem là ai đánh tới, phát hiện là một số quang não xa lạ, liền trực tiếp cúp.Ở thế giới này những người y quen biết không nhiều lắm, giao hảo càng thiếu, cho nên cái người đánh tới này, không phải Mông gia chính là gọi đến quấy rầy.

Nhưng không biết vì cái gì, đối phương vẫn luôn bám riết không tha đánh tới, Mông Hiểu Dương không khỏi nhăn lại mi.

Lâm Hô ôm hai quả trứng lại đây, "Là ai? Đừng quấy rầy giấc ngủ bọn nhỏ."

Mắt trợn trắng, trứng cũng sẽ bị tiếng ồn quấy rầy sao? Mông Hiểu Dương không để ý tới Lâm Hô, bắt máy lên nghe, dù sao mặc kệ là ai, y cứ tiếp là được.

"Xin chào, mạo muội quấy rầy, thật sự rất xin lỗi" vừa mở ra quang não, liền có một giống cái xinh đẹp xuất hiện bên trong quầng sáng, dĩ nhiên là Mộ Vân Nhi.

Ánh mắt Mộ Vân Nhi không ngừng di động, sau đó nhìn đến quả trứng trắng nhỏ trong ngực Mông Hiểu Dương, nhất thời hai mắt sáng lên, "Đây là một trong ba bào thai sao? Tròn vo, thật sự rất đáng yêu."

Mông Hiểu Dương bĩu môi một cái, lời này còn cần cậu nói sao, ông đây sinh đương nhiên là đáng yêu rồi.

"Sao cậu lại biết số quang não của tôi?" Nhét Trứng Trứng vào trong y phục, trực tiếp ngăn trở tầm mắt cực nóng của Mộ Vân Nhi.

Hơi hơi thất vọng thu hồi tầm mắt, "Là một người bạn cho. Lần này tìm ngài, là muốn xin ngài sáng tác một ca khúc."

"Không được." Mông Hiểu Dương còn chưa mở miệng, Lâm Cẩn ở bên cạnh đã lên tiếng cự tuyệt.

Thấy ánh mắt mọi người đều hướng về phía mình, ánh mắt Lâm Cẩn lóe lên vài cái, "Không thấy chị dâu tôi đang ôm mấy cục cưng sao? Làm sao có thời gian viết ca khúc."

Tuy rằng không biết tại sao Lâm Cẩn lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng Mông Hiểu Dương vẫn gật đầu đồng ý. Hiện giờ y bận bịu ấp trứng, làm gì có lòng dạ thảnh thơi quan tâm việc này, huống chi vẫn là cho người đã từng hại y, không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý.

"Không phải, tôi không phải muốn ngay bây giờ, mà là chờ sau khi các bé của ngài phá xác, thậm chí muộn hơn nữa cũng được." Mộ Vân Nhi không nghĩ tới bọn họ sẽ cự tuyệt thẳng thừng như vậy.

"Bận chăm sóc bọn nhỏ." Lâm Hô ngắn gọn nói mấy chữ, đưa tay qua trực tiếp tắt đi quang não.

"Về sau lại có cuộc gọi như vậy, trực tiếp tắt đi. Người Lâm gia chúng ta, không cần để ý tới bọn họ, bọn họ cũng không xứng, huống chi là em." Lâm Hô khí phách nói.

Mông Hiểu Dương liếc mắt nhìn Lâm Hô một cái, sau đó gật đầu, chuyển sang nhìn về phía Lâm Cẩn, Tiểu Cẩn từ trước đến giờ không phải là một người vô lễ. Từ phản ứng vừa rồi có thể nhìn ra, mấy ngày nay nó không vui, nói không chừng liền có liên quan tới Mộ Vân Nhi.

Cảm giác đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mông Hiểu Dương, Lâm Cẩn đứng lên, "Em chợt nhớ ra còn có việc, em đi trước nha, lần sau cháu nhỏ động nữa nhớ gọi em nha."

Nhìn Lâm Cẩn rời đi, Mông Hiểu Dương quay đầu lại hỏi Lâm Hô, "Rốt cuộc Tiểu Cẩn xảy ra chuyện gì vậy, anh biết đúng không?"

Cúi đầu nhìn trứng cục cưng, trong tay truyền lại năng lượng nhè nhẹ, nói:

"Cụ thể không biết, hình như lúc Tiểu Cẩn gọi quang não cho Đông Phương, Mộ Vân Nhi đứng bên cạnh Đông Phương."

Con ngươi Mông Hiểu Dương lóe sáng, "Nói như vậy, số quang não của em cũng là Đông Phương Thanh nói cho Mộ Vân Nhi sao?"

Đem Vỏ Trứng đưa cho Mông Hiểu Dương, đem Trứng Trứng trong tay y đổi lại đây, "Chắc chắn hơn chín mươi phần trăm, " tiểu thú nhân ở trong trứng yêu cầu rất nhiều lực lượng, bởi vì hấp thu năng lực còn không cường, cho nên thú phụ cần phải trợ giúp thậm chí cung cấp mới được, nhưng Mông Hiểu Dương nói với Lâm Hô, không thể đối đãi khác nhau, cho nên thường thường khiến hắn ôm Vỏ Trứng một chút.

Ôm trở về Vỏ Trứng, Mông Hiểu Dương nghĩ nghĩ, ôm Vỏ Trứng đi đến phòng Lâm Cẩn, quả nhiên nhìn thấy cậu rầu rĩ không vui nằm úp sấp ở trên giường.

"Tiểu Cẩn, em có chuyện gì có thể nói với anh, nói ra, nói không chừng anh còn nghĩ được chủ ý giúp em thì sao." Mông Hiểu Dương đi đến bên giường ngồi xuống, ôn nhu nói.

Y mới nói xong, Lâm Cẩn liền rơi nước mắt như mưa.

"Chị dâu, em thích anh Đông Phương như vậy, sao anh ấy có thể quen với Mộ Vân Nhi." Không đợi Mông Hiểu Dương khuyên giải an ủi, Lâm Cẩn tiếp tục nói, "Em biết, Đông Phương bá mẫu không thích em, ông ấy cảm thấy em là á thú, không thể truyền thừa Đông Phương huyết mạch, chính là giá trị dựng dục của em là bốn điểm, nhất định sẽ giống như mỗ mụ vậy sinh được hai bé con."

"Đông Phương gia biết giá trị dựng dục của em không?" Nghe xong nửa ngày, Mông Hiểu Dương cuối cùng hiểu được Lâm Cẩn vì cái gì không vui, nguyên lai là tại hoài nghi Đông Phương Thanh thích Mộ Vân Nhi, hơn nữa, Đông Phương phu nhân đối Mộ Vân Nhi tốt, khiến Lâm Cẩn càng thêm bất an.

Lắc đầu, "Mỗ mụ không cho em nói, nói rằng nếu anh Đông Phương có thể không nhìn giá trị dựng dục mà cưới em, mới là thật sự thích em." Nói xong, ánh mắt Lâm Cẩn loé lên một tia sáng kiên cường, "Không được, em muốn đến hỏi anh Đông Phương, nếu anh ấy và Mộ Vân Nhi chỉ là bạn bè bình thường, em sẽ nói cho anh ấy biết giá trị dựng dục của em, nếu anh ấy do dự, em thân là con cháu Lâm gia, sẽ không khóc lóc cầu xin theo đuổi một thú nhân như vậy nữa."

Mông Hiểu Dương có chút kinh ngạc nhìn Lâm Cẩn, không nghĩ tới cậu luôn luôn yếu đuối dễ nói chuyện sẽ nói ra được lời nói kiên định cùng ngạo khí như vậy.

"Ừ, thú nhân ba chân mới khó tìm, thú nhân hai chân đầy ngoài đường, anh ủng hộ quyết định của em."

Lâm Cẩn nhếch môi gật đầu, Mông Hiểu Dương cười cười đứng dậy đi ra ngoài, luôn nghĩ cậu là đứa trẻ đơn thuần, kỳ thật trong lòng Lâm Cẩn hiểu rất rõ, cho nên có một số việc chỉ cần gợi ý một chút là được rồi, sau đó cứ để cho bản thân nó đi xử lý đi.