Chương 17: Mộng Xuân

Qua một hồi giãy giụa, kết quả sau cùng là hai người trần truồng mặt đối mặt, đương nhiên là có mặc quần lót, đây là Mông Hiểu Dương liều mạng bảo vệ được.

Bọt nước từ bờ ngực cường tráng rắn chắc chảy xuống tới bụng dưới, cộng thêm làn da màu đồng cổ, chết tiệt gợi cảm, Mông Hiểu Dương đột nhiên có chút bối rối quay đầu sang chỗ khác.

Kiếp trước cũng không phải chưa tắm cùng nam nhân, lúc học đại học, hằng ngày đều tắm ở nhà tắm chung. Khi đó nghĩ tất cả mọi người đều như nhau, không có gì xấu hổ hoặc là không được tự nhiên. Nhưng là hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, y cảm thấy không thoải mái.

Lâm Hô giơ tay lên nắm cằm Mông Hiểu Dương, khiến mặt y đối diện với mình, "Lúc nãy tôi đã nói rồi, trước khi đính hôn sẽ không làm gì em, xấu hổ cái gì."

Mông Hiểu Dương: Anh con mẹ nó đã lột tôi sạch sẽ thế này, còn muốn thế nào nữa?

Thấy y không trả lời, Lâm Hô trực tiếp kề sát vào liếm liếm cánh môi y. Mông Hiểu Dương giơ tay lên chặn trước ngực Lâm Hô, khiến hắn càng hôn sâu hơn đưa lưỡi vào trong miệng của y, cùng hắn quấn quít.

"Ưm!" Bị ép tới không thở nổi khiến đầu óc Mông Hiểu Dương ngày càng mơ hồ, thân thể cũng càng ngày càng mềm nhũn.

Cảm giác được thân thể Mông Hiểu Dương trượt xuống, tay Lâm Hô đang đặt trên lưng y siết chặt hơn, kéo y sát vào người mình, tứ chi hai người liền đan vào nhau, Mông Hiểu Dương vô ý thức tách ra hai chân ôm chặt thắt lưng cường tráng của Lâm Hô. ( Tiểu Nhiên: Tư thế này có vẻ khó =^=)

Sau khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hổn hển. Lâm Hô vẫn chưa buông y ra, mà ngậm môi dưới y nhẹ nhàng mút, tay thì đặt trên người y vuốt ve lên xuống.

Chỉ là, "Tay anh hướng đi đâu đó!" Cố sức đẩy Lâm Hô một cái, Mông Hiểu Dương không vui nói.

Bàn tay dừng lại giữa hai chân Mông Hiểu Dương vẫn chưa rời khỏi, tương phản được một tấc lại muốn tiến một thước sờ soạng đi lên, bất ngờ nắm chặt nơi mẫn cảm nhất cũng yếu ớt nhất của Mông Hiểu Dương, ác ý xoa nắn vài cái, "Cương rồi."

"Lâm Hô!" Mông Hiểu Dương thẹn quá thành giận kinh hô một tiếng, cả người đều cứng đờ không dám động. Đậu xanh rau má, y cũng không phải thánh nhân, bị người vừa hôn vừa sờ như vậy đương nhiên sẽ cương.

Kỳ thực để cho y lo lắng sợ hãi, chính là thứ cực lớn đang để trên đùi y. Kích thước này không phải nhân loại nên có nha! Y đã quên, sinh vật trước mặt vốn cũng không phải nhân loại. Mà là thú nhân, có thể biến thân trở thành dã thú thú nhân. Nhưng thế này cũng quá mức đi, liếc mắt nhìn tiểu tiểu Dương của mình, Mông Hiểu Dương quyết định không quan tâm đến vấn đề này nữa.

Nhưng mẹ nó, đồ chơi này hiện tại đang đối diện tầm nhìn của y, y có thể không quan tâm mới là lạ. Tuy chưa từng thấy nam nhân và nam nhân làm chuyện đó thế nào, thế nhưng y cũng biết một ít. Nhìn kích thước thứ này, nói không chừng mới vừa đi vào y liền mất mạng.

Trong lúc Mông Hiểu Dương lo lắng sợ hãi, Lâm Hô cũng nhẫn rất cực khổ. Tiếp tục ngậm lấy đôi môi có chút sưng đỏ, tay bắt đầu chậm rãi vuốt ve tiểu tiểu Dương. Mông Hiểu Dương bị động tác của hắn làm kinh hãi trừng lớn đôi mắt, muốn ngăn cản, nhưng khoái cảm thấu tận xương từ bàn tay của đối phương chậm rãi truyền đến, khiến y không muốn cắt đứt.

"Đừng... Ưm a ~~~" kinh hô một tiếng, Mông Hiểu Dương liền phóng thích trong tay Lâm Hô, cả người như không có xương xụi lơ ở trên người hắn.

Đẩy ra Mông Hiểu Dương còn đang đắm chìm trong dư âm cao trào, Lâm Hô rất nhanh đứng dậy kéo qua một cái khăn tắm vây quanh nửa người dưới liền đi ra ngoài. Hành động này của hắn làm cho Mông Hiểu Dương mới vừa có chút phục hồi tinh thần lại bị bất ngờ.

Y còn tưởng rằng tối nay Lâm Hô sẽ nói không giữ lời mà muốn y, không nghĩ tới hắn thật đúng là không đụng đến y.

Trong phòng khách bên ngoài phòng tắm, Lâm Hô thở gấp hô hấp nặng nề, mồ hôi từ thái dương chảy xuống. Hắn ảo tưởng dáng vẻ kiều mị khi cao trào mới vừa rồi của Mông Hiểu Dương thật nhanh di động tay phải, đợi đến khi kết thúc, hắn nhìn thứ dính nhớp trên tay, trong mắt mang theo một chút không thể tin.

Híp mắt một cái, xem ra cần tìm thời gian thích hợp mang tiểu á thú nhân về nhà, nếu không sớm muộn gì hắn cũng bị nghẹn chết.

Đang nghĩ ngợi, quang não trên cổ tay đột nhiên loé sáng, quét mắt nhìn, là Đông Phương Thanhmới rời khỏi không bao lâu. Lâm Hô không để ý tới quang não loé sáng, trực tiếp trở về phòng của mình. Tiểu á thú nhân quả nhiên đã bỏ trốn mất dạng, có lẽ nghĩ đến bộ dáng thất kinh của Mông Hiểu Dương, Lâm Hô khóe miệng hơi cong lên, hôm nay tạm thời buông tha em vậy, đợi đến khi đính hôn rồi sẽ toàn bộ tính sổ.

Thong thả mặc quần áo chỉnh tề, lúc này mới gọi lại cho Đông Phương Thanh, "Có chuyện gì?"

"Không có việc thì không thể liên hệ với cậu sao, thật là đau lòng quá đi." Đông Phương Thanh giả vờ thương tâm đè ngực, dư quang khoé mắt lại thấy Lâm Hô đang định tắt quang não, nhanh chóng ngăn cản, "Khoan khoan! Cậu chờ một chút, tôi có việc tìm cậu."

Thấy Lâm Hô không có ý định tắt nữa, lúc này mới tiếp tục nói: "Tôi muốn biết, cậu đối với á thú nhân Mông gia kia rốt cuộc có ý tưởng gì?" Trong giọng nói lộ ra nghiêm túc trước giờ không có.

Liếc mắt nhìn Đông Phương Thanh, Lâm Hô lạnh nhạt nói: "Đương nhiên là cưới về làm chính quân, nếu không còn có ý tưởng gì."

Lâm Hô nói khiến Đông Phương Thanh sửng sốt, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, "Cậu điên rồi, đó là á thú nhân, hơn nữa nếu như Mông gia không chút do dự đuổi y đi, giá trị dựng dục của y khẳng định rất thấp, cậu không muốn có hài tử của mình sao?"

"Tiểu Cẩn cũng là á thú nhân." Lâm Hô thản nhiên trả lời một câu, sau đó tựa ở đầu giường ung dung chờ câu trả lời của gã.

Lâm Cẩn thích Đông Phương Thanh, đây là chuyện mà người có mắt đều nhìn thấy. Lẽ ra với trình độ yêu thương Lâm Cẩn của Lâm gia, nhất định sẽ ngăn cản bọn họ gặp nhau. Nhưng Lâm gia không làm như vậy, ngay cả Lâm Hô mặc dù sẽ cản trở vài cái hoặc là đâm Đông Phương Thanh vài câu, cũng không có chân chính ngăn cản bọn họ gặp mặt. Đây cũng là bởi vì Đông Phương Thanh cũng thích Lâm Cẩn, chuyện này thì ai quen với Đông Phương Thanh đều biết.

Dù cho như vậy, Đông Phương Thanh cũng không biết giá trị dựng dục của Lâm Cẩn. Kỳ thực Lâm gia cũng là muốn dùng cái này để thử lòng Đông Phương Thanh, nếu gã vẫn mặc kệ cái này mà thích Lâm Cẩn, Lâm gia sẽ cho bọn họ ở bên nhau, ngược lại nếu Đông Phương Thanh cuối cùng lựa chọn cưới giống cái, Lâm gia quyết định sẽ không để cho bọn họ gặp mặt.

Nên Đông Phương Thanh nghe xong lời này, sắc mặt trắng bệch. Vì chuyện Lâm Cẩn, mỗ mụ của gã không ít lần nói với gã. Gã là huyết mạch duy nhất của Đông Phương gia, áp lực đối với việc kéo dài đời kế tiếp với gã mà nói là rất lớn.

Nhưng nếu muốn gã buông tha Lâm Cẩn mà gã đã thích từ lúc nhỏ, gã cũng không làm được, "Sao có thể như nhau, y làm sao có thể so sánh với Tiểu Cẩn được. Không nói cái khác, cửa Lâm mỗ mụ cậu liền không qua được."

Nhíu mày, "Tôi làm ra quyết định, còn không có người có thể thay đổi. Vả lại tôi tự có biện pháp thuyết phục mỗ mụ, cậu nên lo cho bản thân mình thì hơn." Nói xong không đợi đối phương trả lời, trực tiếp tắt quang não.

Đối với câu trả lời của Đông Phương Thanh, Lâm Hô có chút thất vọng. Hắn thấy, á thú nhân ngoài giá trị dựng dục thấp hơn giống cái một chút, còn lại đều tốt hơn giống cái rất nhiều.

Sẽ có ý nghĩ này, chủ yếu vẫn là mỗ mụ của hắn và Lâm Cẩn là á thú nhân. Nhưng phụ thân để cho bọn họ gọi mỗ mụ, người ngoài cứ nghĩ Lâm chính quân sinh ra hai người con là giống cái.

Không nghĩ chuyện này nữa, việc quan trọng bây giờ là làm thế nào để lừa mang tiểu á thú nhân kia về nhà.

Mông Hiểu Dương còn không biết sắp bị người lừa mang về nhà, hiện đang trốn trong chăn miên man suy nghĩ. Kỳ thực là nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng Lâm Hô, kiếp trước tốt xấu y cũng hai mươi mấy tuổi, mặc dù không có bạn gái, thế nhưng dùng tay là chuyện bình thường.

Nhưng mà tay của mình và tay người khác, nhất là tay của nam nhân khác, làm sao giống nhau được? Nghĩ đến cảm giác đó, vốn tiểu tiểu Dương mềm mềm đang nằm úp sấp lại muốn ngẩng đầu, điều này làm cho Mông Hiểu Dương càng hoảng sợ.

Mông Hiểu Dương: Con mẹ nó! Lẽ nào ông đây thực sự thích nam, còn thích bị nam đè? (⊙o⊙)

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, ông đây chính là một nam nhân chân chính, làm sao sẽ thích nam, không có khả năng." Giống như niệm kinh lặp lại nhiều lần không có khả năng, sau đó lại chuyển sang niệm 'Mình thích phụ nữ mềm mại, mình thích phụ nữ mềm mại...' để thôi miên.

Nhưng, "9717, lẽ nào tôi thực sự thích nam sao," vô luận y niệm thế nào, trong đầu sẽ luôn không tự chủ được hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, còn có cái cảm giác tiêu hồn đến tận xương đó.

9717: "Kí chủ, thỉnh nghe theo trái tim của ngài."

9717: Ha ha! Công năng hồi tưởng quả nhiên không sai, buổi tối lại thêm một hồi mộng xuân đi, he he.

Mông Hiểu Dương: Mình nhớ mãi không quên như vậy, chẳng lẽ là thích thật sao?