Chương 12: Hiểu Lầm Lớn

Sắc mặt Lâm Hô không tốt nhìn chằm chằm hai người đang ngồi cạnh bàn ăn, "Hai người không ở ký túc xá của mình, chạy tới chỗ tôi làm gì?"

Đông Phương Thanh, cũng chính là nam tử tóc đỏ hướng về phía Lâm Cẩn ném mị nhãn, thuận tiện đối Mông Hiểu Dương đang bưng thức ăn ra nở nụ cười tà mị, lúc này mới từ tốn trả lời: "Tiểu Cẩn Nhi lên đại học, tất nhiên là tôi phải đến gặp em ấy rồi!"

Lâm Cẩn nghe nói tới mình liền đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Anh Đông Phương, sao anh biết em tới đây học?" Còn len lén nhìn Đông Phương Thanh, ánh mắt biểu thị muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Mông Hiểu Dương run tay, suýt nữa làm rớt tô cơm xuống đất.

"Khụ... A, mọi người cứ trò chuyện, tôi đi làm thêm vài món." Không thấy mặt Lâm Hô sắp biến thành than đen thui rồi sao! Y nên tránh đi vẫn tốt hơn.

Hơn nữa ngồi bên cạnh thú nhân tóc đỏ, chính là Phượng Trạch Khiêm mà trước đây nguyên chủ thích. Lúc nãy bọn họ vừa bước vào, Mông Hiểu Dương thấy gã, sợ tới suýt nữa tiểu ra quần luôn rồi. Cũng may y nhanh chóng trấn định lại, giả vờ không biết bọn họ (Mông Hiểu Dương: Vốn không biết thật mà), tuy ánh mắt Phượng Trạch Khiêm rõ ràng có chứa nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi gì.

Phát hiện chiêu giả vờ mất trí nhớ này thật sự hữu dụng, Mông Hiểu Dương không khỏi tự khen mình thông minh, còn phải khen 32 lần.

"Oa! Thơm quá đi." Đông Phương Thanh trực tiếp cầm đũa gắp một miếng ăn, nhắm mắt say mê một hồi, "Ngon quá, cậu thật sự không phải bạn chí cốt, có ăn ngon như vậy mà không thèm gọi chúng tôi tới. Có phải nếu tôi và Trạch Khiêm không đến, cậu vẫn tiếp tục giấu giếm?" Liếc mắt nhìn Lâm Hô, bên cạnh đó lại không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào miệng.

"Đinh! Thu được một lời khen, hiện có năm lời khen, thỉnh kí chủ không ngừng cố gắng."

Thu được thông báo, Mông Hiểu Dương cười toe toét, giữ bọn họ lại ăn cơm quả nhiên là đúng mà. Tăng nhanh tốc độ nấu nướng, hiện tại y nhiệt tình mười phần luôn.

Bên trong phòng ăn, Lâm Hô kéo lại Đông Phương Thanh đang muốn ngồi cạnh Lâm Cẩn, để chỗ đó mình ngồi xuống, lại để cho Lâm Cẩn ngồi vào bên cạnh hắn, như vậy hắn liền ngồi ở chính giữa tách ra hai người, hừ một tiếng nói: "Ăn xong rồi cút đi."

Ngồi tại chỗ bất mãn xoắn xuýt một hồi, Lâm Cẩn cuối cùng bĩu môi thỏa hiệp. Khi nhìn đến Đông Phương Thanh nghịch ngợm nháy mắt với cậu thì bật cười một tiếng. Điều này làm cho Lâm Hô càng hận đến nghiến răng, liếc mắt trừng Đông Phương Thanh, 'Bộ dáng ẻo lả như vậy, còn muốn quyến rũ em hắn, nằm mơ đi.'

Đông Phương Thanh không để ý Lâm Hô, nhíu mày, gắp thức ăn vào chén của Lâm Cẩn, "Tiểu Cẩn Nhi, chúng ta mới không gặp có bao nhiêu lâu em liền gầy nhiều như vậy, mau mau ăn nhiều một chút, nếu không liền khó coi nha!"

'Ai muốn ăn thứ cậu gắp bằng chiếc đũa dính nước miếng của cậu hả!' Lâm Hô còn chưa kịp nói ra câu này, bên cạnh Lâm Cẩn đã xấu hổ ngượng ngùng nhấm nuốt. Lâm Hô suýt nữa đứng dậy muốn cùng Đông Phương Thanh quyết đấu, chỉ biết quyến rũ em hắn.

Phượng Trạch Khiêm ngồi ở đối diện cười cười, gã đã thấy hai người bạn này thường xuyên chiến đấu hăng say khi chuyện có liên quan đến Lâm Cẩn rất nhiều lần rồi, nên thích ứng vô cùng tốt.

Không bao lâu, Mông Hiểu Dương liền nấu xong. Đều là mấy món ăn gia đình, bất quá vị đạo tuyệt đối không sai. Thấy bọn họ ăn hài lòng, y cảm giác được ánh sáng thắng lợi đang chiếu rọi y.

Đợi mọi người ăn được phân nửa, "Thế nào, mấy món tôi làm ăn ngon sao?"

"Ừm ừm!" Đông Phương Thanh miệng đầy thức ăn nói không ra lời, chỉ gật đầu giơ lên ngón tay cái.

Phượng Trạch Khiêm đơn giản hơn, chỉ 'ừm' một tiếng rồi tiếp tục tranh ăn với Đông Phương Thanh.

Mông Hiểu Dương: Má nó! Như vậy có ích lợi gì, tôi muốn hai người khen ăn ngon, ba chữ 'ừm' để làm chi, đệt.

Đợi đến khi bọn họ để đũa xuống, Đông Phương Thanh mới chậm rãi xoa bụng thỏa mãn nói ra hai chữ ăn ngon. Mông Hiểu Dương có chút mong đợi nhìn về phía Phượng Trạch Khiêm, hai lời khen của tóc đỏ đã thu được, nếu như hắn cũng có thể nói ăn ngon, hôm nay y sẽ có sáu lời khen, về phần Lâm Hô, y đã không trông cậy vào, ╭(╯^╰)╮

"Loảng xoảng" Lâm Hô cầm chén để thật mạnh lên bàn, Mông Hiểu Dương hai mắt sáng rực nhìn Phượng Trạch Khiêm, hắn thấy vô cùng chướng mắt. Nghĩ đến lần trước ở tinh thượng, Mông Yên chặn y lại nói mấy câu, điều này làm cho Lâm Hô càng như nghẹn ở cổ họng, khó chịu không thôi.

Thình lình vang lên tiếng động lớn dọa Mông Hiểu Dương giật mình, mờ mịt nhìn Lâm Hô.

Kỳ thực đừng nói Lâm Hô, ngay cả Phượng Trạch Khiêm cũng có chút hiểu lầm. Bất quá chiếu Mông Hiểu Dương hôm nay lộ ra thủ nghệ này, hơn nữa bộ dạng cũng thanh tú, cho y vào Phượng gia làm thị quân cũng được.

Tương lai thú nhân lấy việc cưới được giống cái là quang vinh, thế nhưng cường thú nhân gia thế hiển hách đều có thể lấy được giống cái. Dục vọng của thú nhân đều tương đối mãnh liệt, huống chi là cường thú nhân. Để không bị thương đến giống cái, cường thú nhân còn có thể có hai á thú nhân thị quân.

Thị quân là gì, Mông Hiểu Dương cũng từ trong trí nhớ biết được. Kỳ thực cũng không khác gì thị thiếp cổ đại, thậm chí địa vị còn thấp hơn. Nếu y biết trong lòng Phượng Trạch Khiêm nghĩ như vậy, nhất định sẽ lao vào phòng bếp cầm dao phay ra chém hắn.

"Không có gì, nếu mọi người ăn no rồi, cửa ra đằng kia." Lâm Hô đi tới mở cửa xong, liền lôi kéo Lâm Cẩn vẻ mặt mơ hồ rời đi. Tuy trong lòng có chút khó chịu, thế nhưng nói cho cùng hắn và Mông Hiểu Dương không thân, hắn không có tư cách nói cái gì.

"Ưm, tôi là Mông Hiểu Dương, hai anh thì sao?" Nói tới đây mới nhớ, bọn họ vào nhà lâu như vậy, còn ăn cơm y làm, thế nhưng cũng chưa tự giới thiệu.

"Tôi là Đông Phương Thanh, tên này gọi Phượng Trạch Khiêm." Đông Phương Thanh ưu nhã gật đầu, dường như người vừa lang thôn hổ yết không phải là gã.

Nói xong, Đông Phương Thanh mị mắt nhìn Mông Hiểu Dương. Trí nhớ của gã vô cùng tốt, người này khẳng định là á thú nhân lần trước phát sinh xung đột với tiểu giống cái Mông gia. Thú vị là, hôm nay bọn họ vừa bước vào y liền giả vờ mất trí nhớ. Đáng tiếc ánh mắt nhìn Phượng Trạch Khiêm đã bại lộ nội tâm của y. (lại một cái hiểu lầm, cho Mông Tiểu Dương đốt 32 cây nến)

"Rất hân hạnh được biết hai anh. Ưm, thức ăn hôm nay tôi làm ăn ngon sao?" Hô ~ rốt cuộc chuyển được trọng tâm câu chuyện tới chỗ này, tôi van anh, cho tôi hai chữ 'ăn ngon' đi.

Đông Phương Thanh nhìn qua Phượng Trạch Khiêm, người ta rõ ràng đang mở to mắt mong chờ Phượng Trạch Khiêm, đương nhiên đang đợi hắn trả lời.

"Ừ." Cảm giác được Mông Hiểu Dương nháy mắt thất vọng, Phượng Trạch Khiêm nhếch môi, "Cậu nấu ăn rất ngon, hi vọng lần sau còn có cơ hội ăn nữa." Không nghĩ tới Hiểu Dương lại thương hắn như thế, tại sao trước đây hắn không phát hiện.

"Thực sự ăn ngon sao? Anh có thể lặp lại 'ăn ngon' lần nữa hay không?" Mau, mau mau khen thêm một tiếng đi.

"Ăn ngon." Lòng hư vinh của thú nhân Phượng Trạch Khiêm không ngừng được thoả mãn, cảm giác được người tôn trọng ái mộ thật sự quá tốt. O(∩∩)O ( Shoorin Yumi: mún chém trên này quá --)

"Hai người có thể đi về." Lâm Hô không biết đã đứng bên cạnh bao lâu, đầy mặt hàn khí, khó chịu nói.

Đông Phương Thanh quét mắt liếc nhìn Lâm Hô lại nhìn Phượng Trạch Khiêm, cuối cùng ngay trước khi Lâm Hô muốn động thủ, kéo Phượng Trạch Khiêm rời đi.

Mông Hiểu Dương đang vui sướng nên cũng không chú ý không khí kỳ lạ, chào Lâm Hô một tiếng, liền tung tăng chạy về phòng.

Nhìn chằm chằm số 10 đỏ chói trên màn hình, Mông Hiểu Dương hạnh phúc đi vào giấc ngủ.

Thế nhưng ba ngày sau, Mông Hiểu Dương cũng không còn được gặp mấy người Đông Phương Thanh nữa. Hỏi Lâm Cẩn, kết quả tên nhóc này còn sầu mi khổ kiểm hơn y. Hỏi Lâm Hô, thôi đi, mới mở miệng đã bị hàn khí hắn phóng xuất tràn ngập bức lui trở về rồi.

Đã sáu ngày rồi, hôm nay là ngày thứ bảy. Nhưng y mới chỉ thu thập được mười sáu lời khen, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự bị hệ thống nghiêm phạt phải đi tỏ tình sao? Đừng giỡn, đó chẳng khác nào tự tìm đường chết.

"A! Rốt cuộc nên làm sao bây giờ?" Mông Hiểu Dương cào loạn tóc kêu to.