Chương 25: Tổ Tiên 1

Chương 25: Tổ Tiên1

Buổi sáng ngày hôm sau Nobita cảm thấy không khí ở trường vui vẻ hơn hẳn, có lẽ là do lũ trẻ đã không còn phải lo lắng vì có người ăn hiếp chúng nhưng phần nhiều là vì tin đồn về hiệp sĩ Vô Diện càng ngày càng nhiều, đối với đám trẻ thì Vô Diện trong mắt chúng đã trở thành một đại anh hùng, là hình tượng mà bọn chúng ngưỡng mộ, đặc biệt là từ khi Nobita xử lý tên tù vượt ngục đó thì uy vọng của hắn lại càng tăng nhanh lan tràn lên tất cả các mặt báo. Cánh nhà báo thì đua nhau tìm hiểu về thân phận của Vô Diện nhưng tất cả đều vô ích, ngay cả cảnh sát cũng cho người đi tìm hiểu nhưng cũng bế tắc, Chính vì hành tung quá bí ẩn nên Vô Diện lại càng ngày càng nổi tiếng nhưng Nobita cũng chả lấy làm để tâm hay lo lắng bởi vì sẽ không có ai nghĩ một đứa trẻ bình thường yếu đuối như hắn sẽ làm được những việc như vậy cả. Ngoài Doraemon thì chỉ có Himeko và Non chan là biết được thân phận anh hùng của Nobita còn những người bạn xung quanh hắn như nhóm Jaian thì hắn vẫn tiếp tục giấu nhẹm đi vì có trời mới biết khi cả nhóm biết được thân phận này của hắn sẽ nháo thành cái dạng gì.

Giờ ra chơi của lớp 3E náo nhiệt hơn mọi ngày vì hiện tại đang có phong trào hoá trang thành hiệp sĩ Vô Diện thần tượng của lũ trẻ, việc hoá trang cũng rất chi là đơn giản, tất cả những gì cần phải có là một chiếc mặt nạ được làm bằng giấy trắng che đi một nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra chiếc miệng là có thể hoá thân thành hiệp sĩ Vô Diện rồi, do vậy trong lớp đang có một đống hiệp sĩ Vô Diện có đầy đủ hình dáng có nhỏ có to đang là hét ầm ĩ, đứa nào cũng tự nhận mình là hiệp sĩ đặc biệt đứa hét to nhất đó là Jaian, nghĩ lại thì quả nhiên Jaian rất thích những trò chơi siêu anh hùng như vậy, tuy hay bắt nạt bạn bè nhưng trong thâm tâm Jaian có một trái tim chính nghĩa chỉ là bây giờ vẫn còn nhỏ chưa được rèn giũa cẩn thận nên mới hung hăng càn quấy như vậy. Cả lớp chơi rất vui nhưng riêng Nobita thì lại cảm thấy quá nhàm nên ngồi trong lớp cứ ngáp ngắn ngáp dài vừa nhìn lũ trẻ con tranh nhau xem ai mới là hiệp sĩ Vô Diện.

Nhìn thấy Nobita không ra chơi với mọi người nên Shizuka lo lắng hỏi thăm

“Nobita cậu không ra chơi chung sao? Cậu mệt à?”

“À không có gì mình chỉ không thích chơi mấy trò như vậy thôi”

“Vậy sao? Nobita cậu lạ thật đấy”

“Này Shizuka sao cậu lại nói vậy mình lạ ở chỗ nào chứ?”

“Hi hi không phải sao mọi người ai ai cũng thần tượng hiệp sĩ Vô Diện nhưng cậu thì không nhưng phải công nhận Vô Diện ngầu thật đó”

“Đừng nói với tớ cậu cũng hâm mộ tên Vô Diện đó nhé Shizuka”

“Có sao đâu chứ? Không chỉ riêng mình đâu mà còn có cả mấy bạn nữ khác cũng hâm mộ cậu ấy, Vô diện trong mắt con gái bọn mình thì cậu ta cứ như là một hoàng tử đẹp trai nghĩa hiệp hành sự vì nghĩa mặt không màng danh lợi vậy. Cậu có biết Meiko ở lớp 3C không???”

“Meiko ư đó là ai thế?”

“Trời đất cậu không biết cậu ấy sao??”

Suy nghĩ một hồi sau Nobita lại nhún vai tỏ vẻ chịu thua:

“Trời ạ đầu óc cậu để đi đâu vậy, cô ấy là hoa khôi trường mình đấy cậu không biết sao”

“Oh ra vậy!!! Nhưng điều đó thì liên quan gì tới việc chúng ta đang nói?”

“Có liên quan chứ!! Bạn ấy nói rằng sẽ sẵn sàng làm bạn gái của Vô Diện nếu có cơ hội đấy, ngày nào cậu ấy cũng sưu tầm các bài báo liên quan đến Vô Diện rồi còn cả viết thư tỏ tình nữa cơ, đáng tiếc là cậu ấy lại quá bí ẩn do vậy bức thư tình vẫn chưa được gửi đi”

Nghe Shizuka nói xong Nobita liền cười lớn rồi trả lời:

“Ha Ha vậy là tốt nhất cho Meiko đấy chính ra việc không gửi đi được bức thư lại là việc tốt”

Shizuka ngạc nhiên vẫn chưa hiểu vì sao Nobita lại nới như vậy:

“Hả? Sao đó lại là việc tốt hả Nobita đáng ra cậu phải ủng hộ Meiko chứ? đây là một việc tốt mà?”

Thấy Shizuka tỏ vẻ khó chịu Nobita bình tĩnh giải thích.

“Cậu cứ nghĩ mà xem, nếu như cô gái đó mà có quan hệ đến anh hùng thì mình đảm bảo cô ấy sẽ luôn bị cánh nhà báo và công an làm phiền, hơn thế nữa còn có khả năng gặp nguy hiểm do những kẻ thù của Vô Diện gây ra, chính vì vậy mình mới nói mối tình này của cô ấy sẽ chẳng đi đến đâu cả do vậy việc bức thư không gửi được đi mới chính là việc tốt”

“Ra là vậy!!! Nobita này không ngờ cậu thông minh như vậy đó, cậu nói chuyện như thể cậu chính là Vô Diện ấy”

“Phụt.... khụ khụ khụ”

“Sao vậy Nobita sao bỗng dưng cậu lại bị sặc nước vậy?”

“Khụ khụ không sao không sao do mình bất cẩn thôi”

“Vậy à? Cậu phải cẩn thận chứ, thôi hết giờ nghỉ rồi mình về chỗ ngồi đây chốc nữa chúng mình về cùng nhau nhé Nobita”

“Ừ được rồi”

Kết thúc cuộc nói chuyện với Shizuka, Nobita cố gắng lấy lại bình tĩnh, vừa nãy tim hắn như suýt chút nữa nhảy ra ngoài vì ngạc nhiên, không thể tin nổi Shizuka chỉ nói vu vơ thôi mà trúng ngay được thân phận thứ hai của hắn làm hắn cực kì hoảng sợ, cũng may là hắn lấp liếm nhanh nên Shizuka cũng không nghi ngờ gì hắn cả.

Trở về nhà sau buổi học Nobita tiếp tục khổ sở tu luyện và nghiên cứu, gần đây hắn đang đau đầu vì trình độ kiếm thuật mãi chả tiến bộ lên một chút nào cả, tuy nói là có kinh nghiệm chiến đấu của kiếp trước nhưng sử dụng kiếm thì sẽ khác hoàn toàn so với đánh nhau tay không, kiếm là vũ khí khó sử dụng và cũng là binh khí yếu nhất, nó không nhanh như dao cũng không tấn công xa như giáo mác, cung tên, súng đạn nhưng người sử dụng được kiếm thì cũng sẽ dùng được các loại binh khí khác dễ dàng và nhanh hơn vì vậy người ta mới nói kiếm là vua của các loại binh khí. Chính vì vậy Nobita rất muốn nâng cao trình độ sử dụng kiếm thuật của mình lên, hắn luyện tập chăm chỉ nhưng vẫn cứ lẹt đẹt, hắn nhiều lần qua đạo trường luyện tập nhưng cũng không có kết quả các đàn anh cũng nhiệt tình giúp đỡ hắn nhưng học kiếm là phải tự mình giác ngộ đạo của riêng mình do vậy hắn cứ vẫn dậm chân tại chỗ. Tuy nói Nobita không có tiến bộ gì nhưng để mà nói thì từ khi hắn tập kiếm cho đến nay thì chưa quá nửa năm mà hắn đã có trong tay giấy chứng nhận tam đẳng rồi đối với tất cả những kiếm sĩ trên nhật bản thì Nobita là một kiếm sĩ thiên tài. Nói sơ qua về bộ môn kiếm đạo thì trước tiên một người kiếm sĩ sẽ phải học nghi lễ sau đó là các bài tập cơ bản như di chuyển, chém thẳng, chém chéo tiếp theo là sẽ thi kyu từ kyu tám cho đến kyu một đây là những phần thi có độ khó từ thấp đến cao nhưng không phải là loại thấp dần rồi cao dần lên theo cấp số cộng mà là cấp số nhân, cứ mỗi lần thi xong thì sau hai tháng kiếm sĩ sẽ phải đối mặt với bài thi khó gấp đôi hoặc gấp ba so với bài thi trước, do vậy mỗi kiếm sĩ sau khi thi xong thì cũng sẽ chăm chỉ luyện tập hơn để ứng phó với bài thi tiếp theo do vậy bộ môn kiếm đạo của Nhật Bản được coi là mạnh nhất trên thế giới. Sau khi thi kyu một xong những kiếm sĩ sẽ đối mặt kì thi Dan (đẳng) đây chính là kì thi mà kiếm sĩ sẽ nhảy vọt lên một tầm cao mới đầu tiên sẽ là nhất đẳng (tương đương với đai đen một vạch trong karate) cho tới tám đẳng thì sẽ thành một cao thủ chân chính sau đó là tới chín đẳng, đây là trình độ mà số người đạt được nó cực kì ít ỏi chỉ có thể đến trên đầu ngón tay, khi đạt tới chín đẳng bạn sẽ là một bậc thầy kiếm thuật tất cả những người đạt được trình độ như vậy đều đang ở độ tuổi gần đất xa trời, tuy nhiên vẫn có một số người nữa đã từng đạt được một trình độ cao hơn nhiều và những người này đều là những bậc tông sư cực kì đáng quý họ đã đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc trong kiếm đạo và trở thành những người hiếm hoi qua được kì thi mười Dan. Khi trở thành tông sư thì không có một thanh kiếm nào có thể chém trúng bọn họ, thậm chí họ còn có thể dùng tay không để đánh bại những người sử dụng kiếm. Nobita đã từng có cơ hội chứng kiến một kiếm sĩ mười Dan cuối cùng của nhật bản giao đấu với một kiếm sĩ tám Dan lúc đó hắn nhận ra trình độ khác biệt giữa hắn và kiếm sĩ đó lớn đến dường nào nhìn thấy vị kiếm sĩ kia hắn biết cho dù hắn có toàn bộ thực lực của kiếp trước thì hắn vẫn sẽ thất bại dưới lưỡi kiếm của người kia bởi vì kiếp trước các đòn tấn công của hắn đều là những đòn tấn công bạo lực và vô cùng mạnh mẽ, thuần tuý theo trường phái gọi là “động” chủ trương của trường phái này này là đòn đánh phải nhanh và thật mạnh, thế nhưng vị kiếm sĩ kia thì lại không như vậy cách sử dụng kiếm của ông ta không những nhanh và mạnh mà còn vô cùng mềm mại mang theo cả phần “tĩnh” chủ trương của trường phái “tĩnh” khác hoàn toàn so với “động” người theo trường phái này thường là những người yếu không có sức lực để tung ra những đòn mạnh nhưng bọn họ lại học được cách suy đoán đòn đánh của đối thủ và những đòn thế của họ chủ yếu là lấy nhu khắc cương hoặc sử dụng những kĩ thuật khéo léo để đánh bại đối thủ. Tuy nhiên để học được “tĩnh” là việc cực kì khó bởi trường phái này không hề mạnh mẽ nó chỉ mạnh khi đơn đấu và phải đến một trình độ cực kì cao mới có đất dụng võ còn khi bạn mới học được lẹt đẹt thì yên tâm đi khi bạn gặp kẻ mạnh hơn thì đảm bảo sẽ có một giường trong bệnh viện. Thông thường người ta chỉ chọn ra một trường phái để theo đuổi và đa phần đều chọn “động” vì dễ học hơn, có một số thiên tài thì chọn “tĩnh” và theo đuổi con đường khó khăn đó và tất nhiên cũng chỉ có vài người là chăm chỉ đạt được một thành tựu nhất định, chỉ có những thiên tài trong thiên tài mới chọn cả hai con đường để đi và luyện tập thật chăm chỉ để thành công và vị kiếm sĩ kia chính là một người như thế. Sau khi được mở rộng tầm mắt của mình Nobita mới thấy bản thân thật sự quá kém cỏi hắn sống tới 400 năm mà vẫn thua kém người sống chưa đến một trăm năm nhưng ông trời đã cho hắn sống lại do vậy hắn sẽ làm lại tất cả mọi thứ từ đầu một cách thật hoàn hảo.

Đang mải chìm đắm trong những suy nghĩ của mình thì Doraemon gọi hắn.

“Nobita này Suneo bảo bọn mình qua nhà cậu ta ngay kìa”

“Để làm gì vậy???”

“Mình không biết nhưng có vẻ như có việc quan trọng lắm”

“Được rồi vậy thì chúng ta cùng đi thôi”

Tới nhà của Suneo thì hắn đã thấy Jaian và Shizuka đang ngồi sẵn ở đó rồi khi thấy Nobita và Doraemon tới Suneo liền nhanh chóng mời cả hai ngồi, sau khi hai người an tọa xong Suneo liền bất ngờ hô to :

“ Cúi đầu chào”

Bị bất ngờ cả ba người Jaian, Shizuka, Doraemon đều khom người cúi chào theo lời của Suneo chỉ riêng Nobita là không làm gì bởi hắn đã không còn nghe lời ai ngay lập tức từ rất lâu rồi, đây là thói quen khi hắn làm tổng tư lệnh ngày trước, khi một người bất ngờ nói hoặc nêu ý kiến hắn sẽ không làm ngay mà sẽ từ từ suy ngẫm bởi những quyết định của hắn sẽ ảnh hưởng lên toàn đội quân hắn chỉ huy do vậy hắn không thể nói bừa bãi mà phải suy nghĩ thật kĩ mới quyết định. Sau khi ý thức được có điều không đúng ba người Jaian lập tức bực mình quát:

“Suneo mỏ nhọn chết tiệt tại sao bọn tớ lại phải cúi chào cậu chứ”

Tuy bị mọi người nạt nộ nhưng Suneo vẫn làm ra một thái độ trịch thượng chỉ vào bộ giá treo kiếm đằng trước mặt ba người Jaian nói

“Mấy thanh kiếm này là bảo vật của dòng họ nhà tớ chúng được lãnh chúa ban tặng đó”

Cả ba đều trở nên ngạc nhiên

“Nói vậy tức là tổ tiên cậu là Samurai”

“Đúng vậy tổ tiên tớ đã từng cứu nguy cho lãnh chúa vì vậy đã được lãnh chúa ban thưởng và cho giữ chức thị lang”

Hoá ra chuyện mà Suneo nói là quan trọng thực ra chỉ là muốn khoe khoang gia thế của cậu ta mà thôi chính vì vậy điều này làm cho nhóm Doraemon tức tối bỏ về. Trên đường về Jaian vẫn chưa hết bực mình vừa đi vừa làu bàu:

“Tên Suneo này đúng là khoe khoang mà cái gì mà: “”giữa tớ và các cậu có sự chênh lệch về đẳng cấp chứ”” Aaaaaa bực mình quá đi”

Doraemon cũng bực mình không kém cậu ta tuy là mèo máy nhưng vì đã nhận cha mẹ Nobita là cha mẹ mình nên khi thấy Suneo khoe khoang tổ tiên của mình ra Doraemon cũng cảm thấy như là tổ tiên của mình bị xúc phạm vậy:

“Gừ tức quá đi mất này Nobita có biết tổ tiên của chúng ta làm gì không, mình không muốn tên mỏ nhọn ấy lên mặt chút nào”

Nhìn Doraemon đang nổi xung Nobita chỉ có thể lắc đầu thở dài

“E rằng cậu phải thất vọng thôi Doraemon ạ mình nghe nói tổ tiên chỉ là một thợ săn bình thường hằng ngày săn bắt thú rừng để sống qua ngày thôi”

Nghe tới đây Doraemon triệt để thất vọng:

“Không thể nào như vậy được~~~~”

Không nỡ nhìn Doraemon buồn rầu Nobita liền lên tiếng an ủi

“Đừng buồn Doraemon đấy là chuyện của ngày xưa và chúng chỉ là quá khứ vì vậy hãy để chúng trôi qu...... NGHĨ RA RỒI”

Chưa kịp nói hết câu thì Doraemon đã hét lớn cắt đứt lời của Nobita làm cho hắn phải nuốt những lời định tuôn ra ngược trở lại

“Nghĩ ra rồi Nobita ơi mình nghĩ ra rồi, mau mau theo mình trở về nhà”

Chưa kịp để Nobita mở miệng Doraemon đã tóm lấy cổ áo của hắn rồi dùng một tốc độ như của một chiếc oto chạy bay về nhà, chỉ trong chốc lát cả hai đã biến mất chỉ để lại một đám khói bụi cùng với Jaian và Shizuka đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả.