Mặc dù chỉ luyện võ vào buổi tối, nhưng cũng xem như có thể dùng, mấy người kia còn chưa duỗi tay đụng tới mình, chân của Cảnh Vân Chiêu đã hung hăng đảo qua, trực tiếp đạp lên bàn chân của mấy người. Mấy người kia tức khắc xiêu vẹo hướng phía sau lui lại mấy bước.
Cảnh Vân Chiêu vừa ra một chiêu, làm mấy người đều là sửng sốt.
Nhưng họ còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đã nghe tiếng Lữ Giai vừa che muỗi vừa kêu to: “Anh, chảy máu mũi, đau quá!”
Chỉ một câu, thế nhưng làm cho bốn người từ trong khiếp sợ tỉnh lại, tức giận càng sâu, hung hăng nắm nắm tay chuẩn bị đánh tiếp.
Thân hình Cảnh Vân Chiêu chợt lóe, có chút cứng đờ, có một cánh tay xẹt qua bên tai nàng, trái tim hung hăng co rụt lại, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người. Một chân đạp đi, trước ngực lại có một cánh tay, trong nháy mắt bắt lấy cánh tay kia, hung hăng bẻ cong một cái.
Trừ lần trước cùng Lữ Giai ẩu đả, hai đời trôi qua, trường hợp như vậy vẫn là lần đầu.
Bất quá nàng tổng cảm thấy động tác những người này không giống như trong tưởng tượng, nó không nhanh bằng, tuy rằng nàng ứng đối có chút cố hết sức, nhưn cũng không bị thiệt thòi.
Thượng một lần cùng Lữ giai chẳng qua là nàng nhưng phản diện ẩu đả, lúc này đây lại bất đồng, hai ời tới nay, trường hợp như vậy vẫn là lần đầu.
Mấy người này dù sau cũng là nam nhân, hiện tại lại bị nữ nhân lăn lộn như vậy, tức giận đỏ mắt. Đặc biệt là Lữ Giao, vẫn còn một bên không ngừng nhục mạ, khiến bọn họ dâng lên nhiệt huyết, hạn không thể lấy dao ra chém Cảnh Vân Chiêu.
Người anh họ khoảng hai mươi tuổi kia cũng xem như là người có sức lục lớn, hơn nữa bọn họ nhiều người, thừa dịp Cảnh Vân Chiêu đang đánh với ba người khác, liền cầm một cục đá lớn hướng đầu Cảnh Vân Chiêu đánh tới.
Mấy người này đánh đỏ cả mắt rồi, cho nên không để ý thấy, duy chỉ có Lữ Giai là thấy rõ ràng, trong lòng liền cả kinh.
Cục đá kia thực bén nhọn, nếu là đánh trúng, tuyệt đối sẽ bị trọng thương, không khéo còn bị mất mạng.
Dù sao cũng chỉ là nữ sinh mười sáu tuổi, thấy vậy vẫn không khỏi luống cuống. Nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn, nàng căn bản không kịp ngăn lại, thậm chí nhìn tới gương mặt đáng ghét của Cảnh Vân Chiêu, nàng lại có ý nghĩ không muốn mở miệng.
“Phanh” một tiếng, tảng đá lớn rơi xuống đất.
“Anh ba!” Lữ giai vừa thấy, cả người đều ngốc.
Chỉ nhìn vị anh họ thứ ba kia đầy một đầu máu tươi ngã xuống.
Tiếng hét vừa vang ra, vị anh họ lớn tuổi kia cũng ngẩn ra, liếc nhìn thấy, khóe môi cũng liền run rẩy, có chút không dám tin.
Vừa rồi rõ ràng hắn nhắm ngay Cảnh Vân Chiêu, rõ ràng không sai, nhưng vì sao nháy mắt Cảnh Vân Chiêu lại né được? Không chỉ né tránh được, không biết vì sao cục đá của hắn lại đánh tới đầu của lão tam…
Đúng rồi, hắn thấy Cảnh Vân Chiêu đã cảm giác được hắn động thủ, biết rõ nàng né tránh sẽ trúng lão tam, vẫn là không chút do dự mà né tránh. Hơn nữa… một khắc kia nhìn vẻ mặt của nàng nhìn về hắn là trào phúng!
Nàng là cố ý!
Vị anh ba kia lúc này đang nằm trên mặt đất run rẩy, ở đỉnh đầu máu chảy ra không ngừng, một lát sau, người nọ thế nhưng không còn nhúc nhích!
Lữ Giai run rẫy cầm lấy di động, nhưng lại bị vị anh họ lớn tuổi kia đoạt lại: “Không được báo cảnh sát, báo cảnh sát chúng ta liền xong, cả đời liền xong rồi!”
Cục đã là hắn lấy, người cũng là hắn đánh, nếu báo cảnh sát, khẳng định hắn sẽ bị bắt.
“Anh cả, ta cầu ngươi, anh ba sắp chết rồi!” Nước mắt Lữ Giai không ngừng rơi xuống, sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng cầu xin.
Nàng có bốn người cô, bốn người anh họ này tuy rằng không phải thân huynh đệ, nhưng trước giờ quan hệ vẫn không tồi. Nhưng hiện tại anh cả lại không cho nàng báo cảnh sát, kia làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn nhìn anh ba chảy hết máu mà chết?
Lúc này Cảnh Vân Chiêu lại lạnh lùng nhìn thoáng qua, trực tiếp bước chân rời đi.
Ngươi không được đi!” Vị anh họ kia giống như người điên rồi, hô lớn một câu.
Bước chân Cảnh Vân Chiêu khẽ chậm lại, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.
Vị anh họ kia điên cuồng hét lên: “Người là mày giết, cục đá là mày cầm, hắn là do mày đánh chết!”