Các bạn học căn bản không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lúc này vừa nghe Tưởng Hạ nói như vậy, tức khắc liền minh bạch.
Cảnh Vân Chiêu khép lại sách, quay đầu nhìn qua Tưởng Hạ, trong ánh mắt vẫn lạnh nhạt bình tĩnh.
“Ta không cảm thấy ngươi muốn giúp ta, huống hồ, ta cũng không phải Kiều Hồng Diệp, không cần phải làm giống như nàng. Ngươi nói như thể ngươi vĩ đại và hảo tâm lắm vậy, người không biết còn tưởng rằng ngươi mới là con trai của Kiều Úy Dân nữa”
Một bạn học ngồi ở phía trước Cảnh Vân Chiêu tên Diệp Thanh, là ủy viên học tập, cũng quay đầu đối Cảnh Vân Chiêu nói:
“Cảnh Vân Chiêu, vì sao ngươi có thể nói như vậy? Lớp trưởng tốt bụng như vậy…”
Diệp Thanh này ngoại hình lớn lên không tồi, thành tích cũng là đứng thứ hai toàn ban. Nàng ta và Tưởng Hạ được mọi người công nhận một đôi, bất quá hai người họ còn chưa có công khai quan hệ mà thôi.
“Đối với ngươi mà nói thì lớp trưởng tốt, nhưng đó cùng ta có quan hệ gì?” Cảnh Vân Chiêu không chút do dự đáp lại, lại nói thêm: “Không hiểu quá khứ đầu đuôi sự việc của người ta, liền tự quyết định cuộc sống của người khác. Thật tưởng rằng bản thân là thượng đế không bằng. Ta và Kiều gia thế nào là chuyện của ta, ta thật tò mò không biết có phải lớp trưởng ngươi ăn muối nhiều nên nhàn rỗi, còn muốn cùng ta đi xin lỗi Kiều gia? Ta muốn hỏi ngươi một tiếng, ngươi dựa vào cái gì?”
Nàng vẫn muốn thanh danh của mình được tốt, nhưng nàng cũng sẽ không để người khác tùy ý nhào nặn mình.
Thanh danh về sau nàng sẽ từ từ có được, hiện tại nếu như cũ có người nhằm vào nàng, nàng cũng không ngại trả trở về.
Cảnh Vân Chiêu một thân khí độ nghiêm nghị, lúc sinh khí cũng là cự kỳ dọa người.
“Ta nói, Kiều gia nuôi ngươi lớn như vậy, hơn nữa nếu ngươi không trở về ngươi liền không có tiền…” Tưởng Hạ cũng nghẹn một bụng hỏa khí, có chút tức giận nói.
Hắn vốn là muốn tốt cho Cảnh Vân Chiêu, thật chưa thấy qua người nào không biết tốt xấu như vậy, trách không được trước giờ không có ai thích, xứng đáng!
Tưởng Hạ vừa nói như vậy, trên mặt Cảnh Vân Chiêu liền hiện lên một tia cười lạnh.
Tất cả mọi người điều cho rằng nàng thiếu nợ Kiều gia, nhưng thử hỏi, nàng thật sự thiếu sao? Căn bản là không!
“Tưởng Hạ lớp trưởng là ngâm mình trong hủ đường mà lớn lên, tự nhiên không biết người ta sinh hoạt như thế nào. Ta cũng không ngại nói cho ngươi, thời điểm trước khi ta đi học, ta cũng đã học được mỗi ngày phải làm việc nhà gặt giũ nấu ăn là như thế nào. Các ngươi đi học là vì tương lai về sau, mà ta đi học là vì học bổng. Học phí của ta từ trước tới giờ còn chưa dùng tới của Kiều gia một phân một hào, mỗi một đồng tiền sinh hoạt đều là ta đường đường chính chính lấy từ học bổng và đi làm công cho người ta. Ngươi nói Kiều gia nuôi ta lớn? Nhưng như thế nào ta nghe xong lại cảm thấy ngươi đây là châm chọc Kiều gia?”
Trong trí nhớ của Cảnh Vân Chiêu, phí sinh hoạt trong mười lăm năm trước rất rõ ràng.
Thời điểm nàng còn nhỏ tuổi, không có năng lực kiếm tiền, nàng liền nghĩ mọi cách báo danh vào các cuộc thi đấu, hơn nữa, chuyên chọn những cái có tiền thưởng. Thời điểm người khác đi dự thi đều có cha mẹ đi cùng, mà nàng, vĩnh viễn đều chỉ có một người.
Lên sơ trung rồi, tiền học phí tốn nhiều hơn một chút, nàng liền thừa dịp thứ bảy và chủ nhật đi ra ngoài kiếm thêm việc làm, nhưng do tuổi nhỏ nên không ai muốn, cho nên nàng làm thì nhiều, nhưng tiền lương lại ít tới đáng thương.
Trước kia nàng đều tưởng Diệp Cầm cùng Kiều Úy Dân là mong nàng ra đời sớm sớm thành tài mới có thể để nàng tự mình bương chảy như vậy, hiện tại lại rõ ràng, căn bản bọn họ không muốn lãng phí một bát cháo bát cơm, mặc dù nàng thiếu ân tình của họ, nhưng đời trước nàng xem như đã trả xong rồi.
Tưởng Hạ thật sự không ngờ Cảnh Vân Chiêu sẽ nói như vậy, nhất thời ngơ ngẩn. Cảnh Vân Chiêu đi học thế nhưng lại không có tiêu phí tiền từ Kiều gia? Tiền sinh hoạt phí nhưng đều tự mình kiếm? Không phả chứ?
“Ta mặc kệ các ngươi là hảo tâm hay là ác ý, từ hôm nay trở đi, ta không hy vọng bất luận người nào giống như Tưởng Hạ lớp trưởng, làm một gương mặt từ thiện khuyên nhủ ta trở về Kiều gia. Đây là lần đầu tiên, ta nhịn, nếu có lần thứ hai… Ta sẽ làm các ngươi biết làm người thuyết khách thì phải trả giá đại giới thế nào!