Kiều Úy Dân đau đầu, có chút bực bội: “Nha đầu chết tiệt, sáng sớm ngươi gọi hồn ai vậy? Có chuyện gì nói nhanh, không cần gây trở ngại lão tử ngủ!”
Trong lòng Kiều Hồng Diệp nghẹn khuất, nhưng đối Kiều Úy Dân lại không dám chậm trễ, chỉ có thể căng da đầu nói: “Ba ba, ta cùng chị xin nghỉ nhiều ngày như vậy, hôm nay cũng không cần đi học, chỉ cần buổi tối có thể tới trường học là được, chính làc sớm như vậy chị liền đi rồi, ngươi nói nàng có phải hay không lại đi gặp những cái tên côn đồ đó a?”
Kiều Hồng Diệp vẫn luôn xin nghỉ ở nhà, lúc này lại căn bản không biết, những cái tên lưu manh đó ngày hôm qua đã bị cảnh sát bắt giữ quy án.
Trường học bởi vì cố kỵ Cảnh Vân Chiêu có tang mẹ, lại là học sinh, cố kỵ nàng cảm xúc, lúc này mới chưa có tri thông, nhưng chỉ cần nàng tới trường học rồi, lão sư khẳng định sẽ mang nàng đi cục cảnh sát nhận diện người.
Kiều Úy Dân mơ mơ màng màng mở to mắt: “Ngươi nói ngươi chị ngươi đã ra cửa?”
Kiều Hồng Diệp vội vàng gật gật đầu: “Hiện tại mới hơn 7 giờ thôi, liền tính ngồi xe chậm rì rì, đến huyện thành cũng sẽ không vượt qua 9 giờ, ba ba, ngươi nói chị nàng không phải là thích một trong những cái đó tên côn đồ đó? Bằng không vì cái gì đi vội vã như vậy đâu? Đúng rồi, cơm, cơm cũng chưa làm……”
Nhiều năm như vậy, đồ ăn cùng với việc lớn nhỏ trong nhà đều là từ Cảnh Vân Chiêu xử lý, nhưng gần nhất mấy ngày nay lại thực kỳ quái.
Bởi vì mấy ngày qua trong nhà có nhiều người tới, cho nên Cảnh Vân Chiêu làm cơm nhưng thật không sai, ngược lại còn cực tốt. Thân thích bằng hữu đều khen ngợi, nhưng những việc nhà lại không thấy nàng làm. Bởi sự tình nhiều, cho nên Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Úy Dân đều không để ý.
Nhưng hôm nay liền nghiêm trọng, Cảnh Vân Chiêu năm sáu giờ đã liền rời khỏi giường, vào trong phòng bếp lăn lộn, ả vốn tưởng rằng lúc rời giường xong là sẽ có thể ăn được đồ ăn nóng hầm hập, lại không nghĩ rằng, trong nồi cháo một giọt cũng không thừa. Cảnh Vân Chiêu chỉ nấu vừa đủ nàng ta uống.
Không chỉ có như thế, đêm qua nàng ném quần áo ở cửa phòng cho Cảnh Vân Chiêu, nói là phải đem giặt tấc cả. Thế nhưng Cảnh Vân Chiêu lại không mải mai, không hề động tới.
Cùng với trước kia so sánh, này trước sau chênh lệch làm Kiều Hồng Diệp có chút khó có thể chịu đựng.
Hơn nữa đừng nói là Kiều Hồng Diệp, ngay cả Kiều Tử Châu rất ít phản ứng đối Cảnh Vân Chiêu đều chịu không nổi, ở trong phòng mắng vài câu.
Kiều Úy Dân vừa nghe lời này, đầu cũng thanh tỉnh.
Mặt âm trầm, một lát sau mới nói: “Hồng diệp, ngươi trước đi làm cơm, còn nha đầu Vân Chiêu kia, chờ nàng trở lại ta không đánh chết nàng không thể! Tuổi còn nhỏ như vậy lại dám cùng đám côn đồ nói yêu thương, đúng là chỉ học những thứ không nên học.
Kiều Hồng Diệp vừa nghe bảo rằng chính mình nấu cơm liền có chút không vui, nhưng nghĩ nghĩ, lại thuận thế nói:
“Ba, trong trường học mọi người đều nói chị bị những cái đó tên côn đồ đó bao dưỡng…… Xem nàng như vậy sa đọa lòng ta thật sự rất khổ sở, nếu không…… Nếu không ngài làm cho nàng ở nhà một thời gian để nàng tỉnh táo lại, làm nàng cùng những tên côn đồ phân rõ giới hạn đi!”
Kiều Hồng Diệp tim đập đều nhanh vài phần, nàng nằm mơ đều muốn cho Cảnh Vân Chiêu về nhà, không có Cảnh Vân Chiêu, nàng chính là danh xứng với thực, trở thành đệ nhất toàn giáo, sẽ không ai lại nói nàng không bằng đứa dã loại kia.
Kiều Úy Dân vừa nghe, nhìn nữ nhi liếc mắt một cái, không biết suy nghĩ cái gì.
Bất quá chỉ vài giây, liền gật đầu nói: “Đề nghị của ngươi cũng không phải không thể thực hiện, lão tử dưỡng kia nha đầu nhiều năm như vậy, cung nàng đọc sách đi học cũng không phải là để cho nàng đi câu dẫn nam nhân! Giữa trưa ta bồi ngươi cùng đi trường học, thuận tiện mang nàng về nhà!”
Kiều Úy Dân trong đầu nhịn không được nhớ tới dáng người mảnh khảnh lả lướt kia, thế nhưng cảm thấy thân thể có loại xúc động khó nhịn.
Vợ của hắn đã chết, về sau khẳng định cũng phải muốn cưới về vợ hai.
Bất quá trong lòng hắn cũng rõ ràng, đến lúc đó cưới tới nữ nhân tuyệt đối không có khả năng là người trẻ tuổi, mà hắn nuôi Cảnh Vân Chiêu nhiều năm như vậy, như thế nào cũng không thể để người khác được tiện nghi. Liền tính là không thể làm được cái gì, nhưng để ở nhà nhìn ngắm cũng là tốt.