Cảnh Vân Chiêu nói: “Ba, ta thật sự cũng vì muốn tốt cho mẹ, nếu ngươi không tin phương thuốc của ta, thì có thể cầm tới cho bác sĩ nhìn một cái. Nếu bọn họ nói không được, kia ngài muốn mắng ta cũng không muộn…”
Nàng muốn cứu Diệp Cầm là vì nàng nợ nàng ta ơn dưỡng dục, nếu đem người cứu sống, về sau nếu Diệp Cầm vẫn giống như dĩ vãng, kia nàng cũng sẽ không cần cố kỵ cái gọi là dưỡng dục chi tình.
Kiều Úy Dân vừa nghe lại là khịt mũi coi thường, đừng nói phương thuốc của nha đầu thúi này không đáng tin, chính là dù nó thực sự có thể cứu người, hắn cũng không có khả năng đồng ý!
Bệnh này của Diệp Cầm không phải chỉ kéo dài một hai ngày, trước sau đã chi hơn hai mươi vạn, nếu là trị tới nửa sống nửa chết, vẫn cứ ương ương như thế này, kia về sau tiền chữa bệnh lấy ở đâu ra?
Hắn cưới vợ là để sinh hài tử và làm ấm giường cho hắn, chứ không phải muốn cưới quỷ bệnh quấn thân, liên lụy tới hắn!
“Được rồi, nha đầu ngươi càng ngày càng bậy bạ, ngươi cút đi ra ngoài cho ta!” Kiều Úy Dân lúc này cũng không cấp mặt mũi cho Kim lão sư, mà trực tiếp hét lớn.
Phòng bệnh vốn là nơi an tĩnh, một tiếng rống lớn như vậy liền làm những người bên cạnh liên tục lắc đầu.
Cảnh Vân Chiêu hít sâu một hơi, biết rõ lưu lại ở chỗ nàng liền trở thành người không có ý tứ, vì thế dứt khoát đi ra khỏi phòng bệnh.
Kim lão sư hiện tại cũng rất không cao hướng, nhíu mày nhìn Cảnh Vân Chiêu hỏi:
“Cảnh Vân Chiêu, ngươi còn nhỏ, làm sao có thể có phương thuốc gì hay? Vừa mới rồi là ngươi nói dối phải không?”
“Như vậy đi lão sư, ngài cùng ta cùng đi tìm bác sĩ, ta có phải nói dối hay không đến lúc đó bác sĩ xem xong phương thuốc của ta rồi sẽ kết luận.” Cảnh Vân Chiêu nói xong, cũng không đợi kim lão sư đáp lời, trực tiếp túm nàng hướng khu trung y đi tới.
Bác sĩ điều trị cho Diệp Cầm là bác sĩ tây y, phương thuốc này đưa cho hắn chưa chắc hắn có thể xem hiểu, cho nên Cảnh Vân Chiêu mới muốn đi tìm lão trung y nổi danh ở bệnh viện này.
Vị bác sĩ trung y kia bảy mươi lăm tuổi, thanh danh cũng rất lớn. Lúc trước Cảnh Vân Chiêu ở bệnh viện chăm sóc Diệp Cầm đã gặp qua vài lần.
Hơn nữa lúc trước Diệp Cần nôn nóng đã từng đi tìm qua vị bác sĩ trung y này, lão trung y cũng đã khai cho mấy phương thuốc. Nhưng đồng thời nói bệnh này của nàng cần ba phần trị bảy phần dưỡng, không thể nóng vội.
Nhưng Diệp Cầm sợ mình chết sớm, kiên trì điều trị vài ngày xong liền không tin, quay đầu cầu Tây y.
Chờ tới lúc nàng biết Tây y hoàn toàn không thể cứu được chính mình liền quay trở về trung y, chỉ là lúc đã đã bỏ lỡ cơ hột tốt để điều trị, lão trung y dù muốn cũng không giúp được gì.
Lúc tới nơi, lão trung y nhìn Cảnh Vân Chiêu một cái, hỏi: “Cô gái nhỏ, trông ngươi thực quen mặt!” “Cam lão y sư, ta là Cảnh Vân Chiêu, mẹ là Diệp Cầm. Lycs trước đã từng tới tìm ngày xem bệnh…” Cảnh Vân Chiêu vừa nói vừa lấy trong túi ra một tờ giấy, giơ lên giải thích nói: “Là vầu, bệnh tình mẹ của ta hiện tại thực nguy kịch, ta tìm được một phương thuốc, muốn cho ngài nhìn thử, xem thử hay không có thể giúp bệnh tình của mẹ ta khởi sắc?”
Cam lão y sư tò mò nhìn một cái, việc lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.
Ngày thường người tìm hắn xem bệnh nhiều, nhưng tìm hắn xem phương thuốc, này vẫn là người đầu tiên.
Bất quá hắn cũng đã nhớ ra nha đầu này, nàng là một hài tử rất hiếu thuận, mẹ nàng nằm viện, lúc ấy nàng bận trước bận sau hầy hạ, khiến các bác sĩ trong bệnh viện đều lưu lại ấn tượng rất sâu.
Đôi tay già nua đưa tới nhận tờ giấy, mở to mắt nhìn nhìn.
Chỉ là vừa liếc nhìn một lát, sắc mặc khẽ biến, đánh một cái rùn mình.
“Tiểu nha đầu! Phương thuốc này là từ nơi nào ngươi có được?”
“Là sư phó của ta dạy ta, chẳng qua sư phụ đi khắp nơi du đãng, này nọ ta biết cũng không nhiều, chỉ có thể kéo dài một chút bệnh tình, còn không có biện pháp trị tận gốc.” Cảnh Vân Chiêu tìm lấy cái cớ, cũng có chút khẩn trương nói.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng dùng phương thuốc mà lão tổ tông dạy, cũng không biết đúng hay không.
“Ngươi không thể trị ta có thể ah! Chủ cần dựa theo phương thuốc này, dùng liên tục bảy ngày, kia bệnh tình khẳng định có thể chuyển biết tốt, lại dùng dược của ta…” Cam lão y sư vừa nói vừa mang theo nồng đậm kích động.
Hắn thiệt là ngốc, như thế nào liền không biết cách đều chế dược liệu như thế này đây?
Mà Cam lão y sư nói xong, phía sau Kim lão sư nghe được cũng hoàn toàn chấn kinh rồi, lúc này cũng không biết nói cái gì cho tốt.
“Đi, đi xem mẹ của ngươi……” Lão y sư vội vàng nói.