Chương 1: Chương 1 : Trùng sinh nên hỗn độn ký ức

Trùng Sinh Tạo Hoá Trêu Người

Chương 1 : Trùng sinh hỗn độn ký ức

Ta đã đợi nàng rất lâu rồi Hàn Như ... Những ký ức của kiếp trước ta đều đem trên mình , gặp lại nàng ta rất vui mừng nhưng nàng lại không nhớ gì về ta . Nhớ năm xưa không phải vì môn phái phản bội thì ta và nàng đã bên nhau đến trăng long đầu bạc .

- Ta ... ta đang ở đâu đây .

Hoàng Thiên tỉnh giấc sau cơn mộng dài hắn kinh ngạc dòm ngó xung quanh , trong ký ức hắn vẫn còn nhớ rõ lúc hắn và Hàn Như bị môn phái hãm hại , hắn thân mang trọng thương nên cùng Hàn Như nhảy xuống núi tự sát . Ký ức vẫn còn in đậm như in không phải là 1 giấc mơ hắn không hiểu tại sao lý nào hấn vẫn còn sống , hắn xoay người nhìn quanh thì phát hiện hắn đang ở trong 1 căn phòng chứa toàn sách y dược .

Nhìn lại bản thân thì hắn mới phát giác thốt lên thật to

- Cơ thể này là của ai ... chẳng lẽ ông trời cho ta 1 cơ hội trùng sinh qua cơ thể mới .

Nói xong hắn liền cảm thấy cơ thể đau đớn kinh mạch loạn nhịp , hắn thầm nghĩ cơ thể này trước kia chắc không phải là cơ thể của người tu Chân nên mới yếu ớt như vậy . Trong cơn đau vì cơ thể mới yếu ớt thì hắn nghe thấy 1 giọng nói nhỏ nhẹ gọi hắn

-Thiên nhi con sao rồi , cơ thể đã ổn chưa là mẫu thân đây .

Hắn đang luốn cuống không biết trả lời ra làm sao thì trong đầu những ký ức của bản thể hiện tại của hắn hiện lên . Tên này cũng tên Hoàng Thiên giống ta a , hắn thể lực yếu kém có 1 mẫu thân nuôi nấng cưng chiều từ nhỏ , còn cha hắn thì làm quan triều đình ít khi gặp mặt .

Cơ thể này trong 1 lần đi lạc vào rừng bị yêu thú đã thương nên đã chết , hồn phách của ta nhờ vậy mới nhập vào tên nhóc con yếu kém như vậy sao hắn vừa thở dài vừa nói . Vừa chợt nhớ ra hắn hình như quên cái gì đó thì 1 thân ảnh nữ nhân đáng người như 1 đại mỹ nữ bước vào , nét mặt của nữ nhân này thanh tao cao trọng , đôi mắt tựa như có mị lực lôi kéo không dứt ra được . Nàng đi lại gần ngồi trên giường cạnh hắn nhỏ nhẹ nói

- Thiên nhi con sao vậy , sao mẫu thân gọi con không trả lời a , hay là con quên người mẹ như ta rồi ~

Ta ...