Chương 67: Kinh Diễm Tuyệt Thế

Edit: Meimei

Địa điểm tổ chức Bách Hoa Yến lần này là ở hậu hoa viên của phủ trưởng công chúa, ở Bích Ba viên rộng lớn. Mặc dù lúc này chỉ mới là tháng tư nhưng hoa sen trong bích trì đã nở rộ, có một số bông đang chuẩn bị chờ thời cơ hé nở. Nụ hoa hồng nhạt cùng với lá sen màu xanh biếc, gió thổi qua, lay động trái phải, rất đẹp. Lúc Tô Tâm Ly đi vào, đa số mọi người đều đã an vị. Nàng từng bước tiến tới, xiêm y màu ngọc bích cũng lả lướt theo bước chân của nàng, một vài sợi tóc còn theo gió bay bay. Nàng đưa tay lên vuốt nhẹ sợi tóc. Ngón tay thon dài mềm mại và da thịt nàng phấn nộn tựa như có thể giọt thành nước. Dáng người phiêu dật làm cho mọi người ở đây không khỏi nghĩ đến Hoa tiên tử.

Tô Tâm Ly dẫn theo Lưu Vân, quét mắt nhìn thấy Trình Tử Phong đang hướng nàng vẫy vẫy tay. Nàng hướng bọn họ mỉm cười. Nụ cười trong trẻo nhưng dung nhan lạnh lùng tựa như tiên tử, làm động lòng biết bao nhiêu người ở đây. Xảo tiếu phán hề, mĩ mục phán hề*, linh động thanh nhã, chỉ nhìn thôi cũng đã làm cho người ta say ba phần.

  • Xảo tiếu phán hề, mĩ mục phán hề: đây là hai câu trích trong bài Thạc Nhân 2 trong Kinh thi – Quốc Phong – Vệ Phong của Trung Quốc. Câu này ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của Trang Khương nhà Trang Quốc Công. Có nghĩa là nụ cười đẹp đẽ duyên dáng, đôi mắt sáng long lanh có thần.

    Tạ Vũ Vi nhìn ngẩn ngơ, sau đó theo bản năng quét mắt nhìn các nam nhân nữ nhân ở đây, bọn họ đồng dạng đều kinh diễm. Nhất là các nam tử tự cho là quân tử, hai mắt đều nhìn chằm chằm, hận không thể dính lên trên người Tô Tâm Ly. Nàng căm giận cùng không cam lòng, nghĩ Tô Tâm Ly cố ý đoạt phong thái của nàng. Hừ, xem nàng chút nữa làm cho Tô Tâm Ly kia mất hết mặt mũi, bị người kinh thị cười nhạo. Dám đắc tội với Tạ Vũ Vi nàng, còn dám cướp nam nhân của nàng, muốn chết!

    Mấy người Tô Diệu Tuyết và Tô Tịch Nguyệt nhìn vậy vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, cuối cùng là hận. Trước đây không phải không có người đến trễ nhưng chỉ có mỗi mình Tô Tâm Ly mới có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người như vậy. Tô Diệu Tuyết ghen ghét muốn chết. Nàng hiện tại thực muốn cùng Tô Tâm Ly hoán đổi, có thể đổi mẫu thân thân sinh còn có một cái nhăn mày, một tiếng cười kia có thể mê hoặc nam nhân.

    Nàng rõ ràng là cố ý, ỷ vào lớn lên có vài phần tư sắc liền muốn trở thành tâm điểm giữa tất cả mọi người cho nên mới đến muộn, làm cho tất cả mọi người đều nhìn nàng ta. Tâm cơ thực sự nặng. Đợi lát nữa biểu diễn tài nghệ, xem xem nàng ta mất mặt như thế nào!

    “Đi thôi.”

    Tô Tâm Ly hướng Lưu Vân đang đứng phía sau nhẹ giọng nói.

    “Muội muội thật đúng là rất đẹp a. Vừa lúc nãy ngươi đi vào, những nam nhân kia đều nhìn chằm chằm ngươi, xem bọn họ cũng sắp chảy nước miếng đến nơi rồi.”

    Không chỉ là các quý công tử thế gia mà những hoàng tử cũng giống vậy. Có điều Ngũ hoàng tử hình như không giống vậy. Nàng còn tưởng rằng Bạch y nam tử kia chỉ là một thường dân nghèo kiết hủ không nghĩ tới hắn ta chính là đích trưởng tử, nhi tử của phu nhân trước của trung dũng Hầu, so với Cố Giang Thần còn cao quý hơn. Giống như tướng phủ, nếu Phương di nương lên phù chính, nàng dựa vào đó cũng sẽ trở thành đích nữ chân chính nhưng nàng vẫn dưới Tô Tâm Ly một bậc. Không sao, chỉ cần di nương trở thành phu nhân tướng phủ, nàng không sợ không trở thành đích nữ duy nhất của tướng phủ.

    Bạch y nam tử không đơn giản chỉ là trưởng tử của trung dũng hầu, muội muội của mẫu thân hắn là Đức phi. Nhi tử của Đức phi chính là Tam hoàng tử. Tam hoàng tử có khả năng trở thành hoàng đế cao hơn vị thái tử bệnh tật kia. Tô Tâm Ly thân cận với bạch y nam tử kia như vậy nhất định là muốn lợi dụng hắn làm bàn đạp để quyến rũ tam hoàng tử.

    “Tô Diệu Tuyết, chú ý trường hợp. Ngươi mặc dù chỉ là dưỡng nữ của tướng phủ nhưng dù sao cũng lớn lên ở tướng phủ. Nếu làm sai chuyện gì, nói lời không nên nói cũng sẽ liên lụy đến tướng phủ của chúng ta.”

    Tô Tâm Ly nhàn nhạt quét mắt nhìn Tô Diệu Tuyết, ngôn từ sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, sau đó nhìn Tô Tịch Nguyệt và Tô Tiên Nguyệt nói: “Các ngươi cũng vậy.”

    Bên ngoài có lợi ích thì đơn độc chiếm giữ, lúc gặp chuyện mới tỷ tỷ muội muội. Tình cảm tỷ muội của nàng với các nàng cũng không nhiều, đối với những người không có cảm tình này, nàng không muốn thu thập cục diện rối rắm cho các nàng.

    “Vâng.”

    Tô Tiên Nguyệt cúi mặt, nhu thuận đáp. Nàng mới bị thái tử làm khó, trong lòng đang cảm thấy rất lăng nhục. Mọi người ở đây đều là quý nhân có thân phận tôn quý hơn nàng, nàng cũng không ngu mà tự tìm lấy nhục nhã. Hai tay của nàng đặt trên đầu gối, cúi mặt xuống che giấu oán hận trong mắt. Tô Tâm Ly chỉ cho một mình nàng ta. Bất luận là thái tử, tam hoàng tử hay lục hoàng tử, bọn họ đều có hảo cảm với nàng ta. Lúc nãy ở tiểu đình kia, Tô Tâm Ly chỉ cần nói một câu thì các nàng cũng không phải quỳ lâu như vậy, hiện tại chân đều đau. Không phải là đích nữ, ỷ mình lớn lên sinh đẹp, cũng không sợ người khác nói nàng ta khắt khe với muội muội sao. Đợi lát nữa biểu diễn tài nghệ, nàng sẽ dốc hết tài nghệ của mình, đạt được danh hiệu Bách hoa nữ, nàng sẽ đem Tô Tâm Ly dẫm nát dưới chân.

    Tô Tịch Nguyệt cũng nói vâng, thanh âm có chút run rẩy. Nàng không nghĩ được nhiều như Tô Tiên Nguyệt. Nàng chỉ đơn thuần nghĩ lúc nãy mình không nên tiến vào tiểu đình kia. Có điều nếu có cơ hội lựa chọn lần nữa, nàng có đi vào hay không nàng cũng không biết nữa. Nàng không biết rốt cuộc mình đắc tội gì với thái tử? Tuy không biết lý do, nhưng Tô Tịch Nguyệt theo bản năng cảm thấy mình sai rồi. Sau đó nàng hoàn toàn không nhịn được nhớ đến Dung ma ma, không tự chủ run sợ lên. Nàng có chút hối hận, nàng không nên nghĩ quá nhiều. Hôm nay nếu nàng cố gắng biểu hiện tốt một chút, không làm Tô Tâm Ly phật ý thì nàng sẽ có thể thoát khỏi Dung ma ma kinh khủng kia, như vậy nàng cũng sẽ không tiếp tục đắc tội thái tử.

    “Đợi lát nữa biểu hiện tốt một chút.”

    Tô Tâm Ly đi lướt qua bên người các nàng. Ở Lưu Ly quốc, đích thứ có sự khác biệt rất lớn. Vị trí của đích nữ tất nhiên không được an bài cùng một chỗ với thứ nữ.

    “Không biết Bách Hoa Yến năm sau Diệu Tuyết tỷ tỷ có thể được ngồi cùng một chỗ với đại tỷ?”

    Tô Tiên Nguyệt nhìn Tô Diệu Tuyết tức giận nghiến chặt răng, ngoài cười nhưng trong không cười nói. Chỉ cần Tô Diệu Tuyết, Phương di nương đấu với Tô Tâm Ly, nàng ngồi ngư ông đắc lợi mới có cơ hội trở nên nổi bật.

    Tô Tâm Ly, ta xem xem chỉ là công tử Hầu gia, làm sao có thể cứu ngươi?

    Tạ Vũ Vi thấy Tô Tâm Ly ngồi ở vị trí đối diện, trong lòng rất không phục. Nàng ta bất quá chỉ là nữ nhi của một đại thần, không có phong hào, cũng không có đất phong, dựa vào cái gì ngồi ở vị trí cùng cấp bậc với nàng? Có điều vị trí là do chính đích thân trưởng công chúa an bài. Tuy rằng nữ nhi của trưởng công chúa kiêu căng, nhưng có một số việc trưởng công chúa rất nghiêm khắc, vì vậy Tạ Vũ Vi rất sợ trưởng công. Tạ Vũ Vi ghét Tô Tâm Ly nhưng không thể yêu cầu nàng đổi vị trí. Tạ Vũ Vi suy nghĩ một chút, rất nhanh nghĩ ra được một biện pháp tốt. Nàng vẫy tỳ nữ bên cạnh nói mấy câu, không lâu sau Tô Tâm Ly thấy Tô Diệu Tuyết khiêu khích đi đến, sau đó chậm rãi đến bên cạnh Tạ Vũ Vi ngồi xuống. Hai người đều nhìn chằm chằm Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly cười cười. Nụ cười thản nhiên làm cho Tạ Vũ Vi cảm thấy mình giống như là một trò đùa, hơn nữa trò đùa này còn không tạo được ảnh hưởng gì, nàng giống như là một kẻ ngu ngốc vậy. Trong lòng Tạ Vũ Vi càng thêm tức giận.

    Ngược lại, Tô Diệu Tuyết ban đầu còn đang lo lắng, sau đó tâm tình liền tốt lên rất nhiều. Vị trí hai bên cũng chỉ có vài người, ngoài ra còn có tiểu thư đạt được danh hiệu Bách Hoa nữ năm trước. Vị trí ngồi cũng là một cách thể hiện thân phận. Tô Diệu Tuyết cảm thấy lúc nãy mình quyết định đi tìm Tạ Vũ Vi là đúng đắn. Tạ Vũ Vi này thân phận tôn quý lại không có đầu óc, có thể hảo hảo lợi dụng.

    Trưởng công chúa và phò mã xuất hiện cuối cùng. Tuy theo đạo đãi khách mà để khách nhân chờ đợi là không thích hợp nhưng ai bảo người ta có thân phận tôn quý, được hoàng thượng tín nhiệm sủng ái làm gì.

    Trưởng công chúa và Phò mã ngồi trên ghế dài được chạm khắc vô cùng tinh sảo, mà mấy vị hoàng tử phân theo cấp bậc ngồi hai bên. Vốn Bách Hoa nữ hằng năm là do các sĩ tử học rộng tài cao lựa chọn nhưng bởi vì năm nay rất nhiều vị hoàng tử cùng tham gia cho nên nhiệm vụ này liền giao cho bọn họ phụ trách.

    Lúc Tô Tâm Ly thấy Lan Dực Thư bên cạnh Nhan Thần Tỷ thì hơi kinh hãi, hắn thật có bản lĩnh, có thể ngồi được vị trí cao trong phủ trưởng công chúa.

    “Mẫu thân!”

    Lúc trưởng công chúa vừa ngồi xuống thì Tạ Vũ Vi liền nhào tới, tựa vào trong lòng trưởng công chúa. Trưởng công chúa lúc nãy vừa mới nghiêm nghị thì trong nháy mắt biến thành một vị mẫu thân ôn nhu bảo vệ nữ nhi. Tô Tâm Ly nhìn thấy một màn này trong lòng tuyệt không thấy cảm động mà ngược lại càng cảm thấy đồng tình với trưởng công chúa hơn. Trưởng công chúa một đời anh minh, nhưng đến cuối cùng lại bị chính một tay nữ nhi phá hỏng, thậm chí là tính mạng của nàng ta. Thịnh suy của trưởng công chúa cũng vì Tạ Vũ Vi hủy hoại trong phút chốc.

    Tô Tâm Ly có hảo cảm với trưởng công chúa bởi vì trưởng công chúa luôn nể mặt phủ Định Quốc Công không làm khó nàng nhưng nàng không thích Tạ Vũ Vi, đời trước không thích, đời này cũng như vậy. Dùng hai từ điêu ngoa và tùy hứng để hình dung Tạ Vũ Vi là quá dễ nghe rồi, nàng ta chính là một người ích kỷ có phẩm hạnh xấu xa.

    Hai mẫu tử hàn huyên một hồi, sau đó Tạ Vũ Vi ngồi xuống ở giữa trưởng công chúa và phò mã. Trưởng công chúa liếc nhìn xung quanh, nhìn Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly thấy trưởng công chúa nhìn mình, nàng gật đầu mỉm cười, không nịnh nọt, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn. Trưởng công chúa lại liếc nhìn Tô Diệu Tuyết, cuối cùng thản nhiên nói: “Bắt đầu đi.”

    Có các vị hoàng tử anh tuấn tôn quý làm giám khảo thay thế cho mấy vị lão giả tóc bạc cho nên nhiệt tình của các vị tiểu thư đều tăng vọt, đặc biệt là các vị hoàng tử mà trưởng công chúa mời đến hôm nay đều đang trong độ tuổi thích hợp cưới gả. Ngoại trừ Nhị điện hạ, còn lại vị trí chính phi của các hoàng tử khác đều đang bỏ trống. Thái tử hiện tại cũng chỉ có một trắc phi, tam hoàng tử cũng chỉ có một trắc phi. Cơ hội nhiều như vậy, làm sao các vị tiểu thư không kích động, không hưng phấn cho được?

    Người lên đài biểu diễn đầu tiên là Mai Viễn Phương – nữ nhi của Hộ bộ Thượng thư, nàng ấy đàn một bản nhạc đến từ Tây Vực bằng đàn Không*. Âm thanh của đàn Không trầm thấp, giống như đàn tranh. Thanh âm của Mai Viễn Phương như tiếng chim hoàng oanh. Bàn tay chuyển động lên xuống, uyển chuyển động lòng người. Ngày xuân được nghe như vậy thật rất có ý vị, đặc biệt là ca từ trong bài hát, hoàn toàn có thể bộc lộ tình cảm của người hát. Chỉ là nhiều vị hoàng tử ở đây như vậy, không biết nàng ấy muốn biểu lộ tình cảm với ai.

    *Đàn Không: là một cây đàn hạc Trung Quốc cổ đại. Công cụ này đã tuyệt chủng vào thời nhà Minh. Nó đã được hồi sinh trong thế kỷ 20 như một cây đàn hạc đôi; phiên bản hiện đại của nhạc cụ không giống với nhạc cổ, nhưng hình dạng của nó tương tự như đàn hạc hòa nhạc phương Tây.

    Có người tiên phong, mấy vị tiểu thư khác hận không thể lập tức lên thể hiện tài năng. Mọi người đều vì danh hiệu Bách hoa nữ mà đến. Bách hoa nữ chỉ có một, không phải ai cũng có thể nhận được nhưng được biểu diễn trước mặt các vị hoàng tử như vậy, ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

    Hai người Tô Tiên Nguyệt và Tô Tịch Nguyệt, một người đàn tranh, một người múa. Độ ăn ý của song bào thai người bình thường không thể sánh được. Tô Tâm Ly nhìn ngón tay của Tô Tiên Nguyệt đang gảy đàn, nhắm mắt cũng có thể biết được tài nghệ tinh sảo của nàng ta. Nàng biết Tô Tiên Nguyệt mạnh hơn nhiều so với vị tỷ tỷ bao cỏ kia của nàng ta. Có điều không phải Tô Tịch Nguyệt múa không đẹp mà là nàng ta múa có chút không xứng với tiếng đàn của Tô Tiên Nguyệt mà thôi. Chỉ là, đáng tiếc, tiếng đàn không có kỷ xảo cũng không ẩn chứa tình cảm gì trong đó, đối với nhiều người mà nói thì có chút khô khan, còn không bằng xem Tô Tịch Nguyệt chăm chỉ múa.

    Bình thường ở trong tướng phủ giả bộ giỏi lắm, vừa mới ở bên ngoài bị kích thích liền không chịu đựng nổi? Khúc thông tâm ý*, Tô Tiên Nguyệt quá mức nóng vội với cái trước mắt. Có điều nàng ta chỉ mới mười tuổi mà thôi, có rất nhiều thời gian, cơ hội mà, gấp cái gì? Hoàng thượng tạm thời không chết được, nếu có dã tâm, không bằng đợi thêm vài năm nữa, chờ thế cục rõ ràng, chọn tiến cung trực tiếp làm phi tử, từng bước từng bước leo lên vị trí cao hơn không phải là tốt hơn sao? Cần gì phải mạo hiểm như vậy? Thái tử phi, tam hoàng tử phi, còn có vị trí phi tử của các hoàng tử khác tốt như vậy sao?

    Mặc kệ Tô Tiên Nguyệt muốn cái gì, nàng tuyệt đối sẽ không để nàng ta đặt chủ ý lên người Cố đại ca. Tướng phủ chính là một lồng giam, nàng thân ở trong đó, một lòng muốn hướng ra bên ngoài, làm sao có thể để Cố đại ca vào cuộc?

    Tô Tâm Ly vừa nghĩ vừa xem Tô Tịch Nguyệt ra sức múa. Nàng thực sự cảm thấy Tô Tịch Nguyệt nên cảm ơn nàng. Nếu không phải nàng để cho Dung ma ma giúp nàng ta, nàng ta làm sao có thể ốm được như vậy?

    Nếu lại qua vài năm nữa, Tô Tịch Nguyệt lớn hơn một chút, thân hình trổ mã, nàng ta sẽ làm cho mọi người chú ý, thậm chí càng thu hút ánh mắt của nam nhân. Nàng ta hiện tại chỉ mới mười tuổi, dáng người khô quắt, vóc dáng không cao, về phần tướng mạo, hôm nay ở đây, dung mạo cũng không xinh đẹp bằng người khác. Tô Tâm Lỹ nghĩ hôm nay hai người bọn họ lựa chọn biểu diễn tài nghệ là một sai lầm, nhất là Tô Tịch Nguyệt.

    Tô Tiên Nguyệt và Tô Tịch Nguyệt đều lên đài biểu diễn, Tô Diệu Tuyết tất nhiên cũng không muốn rớt lại phía sau. Nàng tràn đầy tự tin bước lên đài. Đa số các vị tiểu thư đều lựa chọn đánh đàn hoặc nhảy múa, Tô Diệu Tuyết tất nhiên không muốn giống như bọn họ, nàng thướt tha đi đến cầm lấy giá vẽ. Ca ca trong thơ có đề cập qua Ngũ hoàng tử thích vẽ tranh, hơn nữa nàng cũng biết hoàng hậu nương nương, trưởng công chúa và phò mã đều thích vẽ tranh. Bởi vì Tô Bác Nhiên nói hắn thích nhất là hoa lan thanh nhã mà cao quý cho nên Tô Diệu Tuyết vì để lấy lòng hắn mà tiếc không ít công phu. Nàng dùng kỹ năng tâm đắc nhất của mình, lại có danh sư chỉ điểm, cho nên lần này nàng rất có lòng tin, tương đối thong dong. Nàng ta tin rằng Ngũ hoàng tử nhất định sẽ thích, về phần Tô Tâm Ly —

    Trong lòng Tô Diệu Tuyết hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lộ ra tia đắc ý. Mấy năm nay nàng chưa từng thấy qua cũng không nghe qua Tô Tâm Ly chạm qua cầm kỳ thư họa gì, để xem nàng ta làm sao tranh với nàng? Đường đường là đích nữ tướng phủ, cái gì cũng không biết, để xem nàng ta giải quyết như thế nào? Nếu tại Bách Hoa yến này Tô Tâm Ly làm mất lòng người, sau khi trở về, phụ thân nhất định sẽ tức giận. Mà nàng lại có danh tiếng tốt, có đạo lý nào phụ thân không đưa Phương di nương lên phù chính? Hắn cần một nữ nhi có thể trợ giúp cho hắn. Tô Diệu Tuyết tự tin mình là lựa chọn tốt nhất.

    Tướng phủ đứng đầu văn thần, nữ nhi của hắn không thể là người vô tích sự, có thể so sánh với nữ nhi của mấy tiểu quan, cho nên tướng phủ mới có bốn tấm thiệp mời. Nhưng từ quan nhị phẩm trở xuống, trong trường hợp như này thường chỉ có đích nữ, đích tử mới được tham gia. Cho nên mỗi người đều phô bày ra tài nghệ xuất sắc nhất của bản thân. Tô Tâm Ly nhìn từng gương mặt, bọn họ đều rất hoảng hốt cùng khẩn trương. Những yến hội như này đối với nàng mà nói đã quá mức quen thuộc, mà khi đó người ngồi bên cạnh nàng chính là Nhan Tư Minh.

    Tô Tâm Ly theo bản năng liếc nhìn hắn, theo tầm mắt của hắn nhìn thấy dáng người yểu điệu thướt tha kia. Nàng cười mỉa mai. Xem đi, chỉ cần nàng thanh tỉnh một chút là có thể phát hiện ra hắn nhìn người kia mà không phải là nàng.

    Thương tâm sao? Thất vọng sao? Phẫn nộ sao? Không, hoàn toàn không có. Nàng chẳng qua chỉ thấy tất cả đều thật hoang đường. Đời trước nàng một lòng yêu hắn, thậm chí bởi vì vậy mà hủy đi tất cả những gì mà nàng có. Từ đầu đến cuối, cũng chỉ là hư ảnh mà bản thân mình tự tưởng tượng ra mà trên thực tế, người kia, cho đến bây giờ vẫn không tồn tại.

    Sau khi Tô Diệu Tuyết vẽ tranh xong, rất nhanh có tỳ nữ mang tác phẩm của nàng đưa đến trước mặt trưởng công chúa. Các hoàng tử ngồi gần đó tự nhiên cũng thấy rõ. Tô Tâm Ly quan sát hết tất cả biểu tình của bọn họ, nghĩ thầm chắc là không tệ. Tuy không thích Tô Diệu Tuyết nhưng khách quan mà nói, Tô Diệu Tuyết mọi thứ cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nàng ta nhảy múa cũng rất đẹp. Nếu người hôm nay nhảy múa là nàng ta, mọi người cũng sẽ không phản ứng bình thường giống như là Tô Tịch Nguyệt nhảy múa. Mười bốn tuổi nhưng được Phương di nương ra sức điều dưỡng, vóc người của Tô Diệu Tuyết có thể so sánh với nữ tử mười tám tuổi, trước lồi sau lõm, eo nhỏ tinh tế, còn biết vẽ thanh viết chữ, thậm chí là thêu thùa, tất cả đều thượng thừa. Có điều so với lúc vào cung thì hiện tại hơn hẳn một bậc.

    Trong lòng Tô Tâm Ly cười nhạt, Tô Bác Nhiên tỉ mỉ dạy dỗ nữ nhi, làm sao có thể không tốt được? Nếu nàng ta vụng về vô năng, đời trước làm sao có thể leo lên vị trí hậu vị được? Nàng ta rất thông minh, chỉ là hiện tại những chuyện mà nàng ta phải trải qua quá ít cho nên vẫn chưa có tính ẩn nhẫn như đời trước.

    “Thần nữ Tô Diệu Tuyết bêu xấu.”

    Tô Diệu Tuyết đi đến trước mặt trưởng công chúa, rũ mi, che giấu bộ dáng tự tin bằng khiêm tốn.

    Tô Diệu Tuyết vẽ một sơn thạch lan. Núi đá lởm chởm với nhiều hình thái khác nhau, cây hoa lan vẫn ngạo nghễ mọc nở rộ trên đó, lá cây xanh nhạt, tư thái xinh đẹp, phía trên có một com bướm màu sắc rực rỡ bay lượn, trông rất sống động, càng làm cho bức tranh  có thêm vài phần ý cảnh sinh động.

    “Tô tiểu thư quả nhiên là nữ nhi tướng phủ, danh môn khuê tú.”

    Tạ Vũ Vi muốn tức chết Tô Tâm Ly. Tô Diệu Tuyết và nàng đang cùng một chiến tuyến. Tô Tâm Ly và Tô Diệu Tuyết bất hòa, nàng tất nhiên phải cực lực nâng tầm địa vị của Tô Diệu Tuyết. Lúc Tạ Vũ Vi nói lời này, nàng trừng lớn mắt, ánh mắt khiêu khích nhìn Tô Tâm Ly.

    Tô Tâm Ly chỉ nhàn nhạt cười. Tô Diệu Tuyết vốn là nữ nhi của Tô Bác Nhiên, cái này không sai, chỉ là danh môn khuê tú, nàng ta muốn là được sao?

    Tô Tâm Ly dần dần hiểu rõ vì sao trước đây Phương di nương không nói ra thân phận của Tô Diệu Tuyết cho mẫu thân nghe. Mẫu thân là một người hiền lành, nếu nàng ta nói ra, Tô Diệu Tuyết nhất định sẽ được nhận tổ quy tông. Nhưng Tô Diệu Tuyết là nữ nhi của Phương di nương, như vậy nàng ta cũng chỉ là một thứ nữ. Thân phận thứ nữ thấp kém, cùng với Tô Tịch Nguyệt và Tô Tiên Nguyệt giống nhau, như vậy cho dù được phụ thân cưng chiều thì việc ăn mặc của nàng ta ở tướng phủ sao có thể được như bây giờ? Lễ Hoa Triều mấy ngày nay, trừ phi ở Bách Hoa yến có biểu hiện đặc biệt tốt được trưởng công chúa tự mình cho phép mới được tham gia nếu không thứ nữ không được tham gia nhưng dưỡng nữ lại có thể, đặc biệt là phụ mấu thân sinh của Tô Diệu Tuyết đều là người có học thức.

    Trưởng công chúa liếc mắt nhìn Tạ Vũ Vi, ánh mắt mười phần ý tứ cảnh cáo. Nữ nhi của mình có đức hạnh gì, trưởng công chúa làm sao không biết? Từ nhỏ Tạ Vũ Vi đã ham chơi, mà bởi vì nàng chỉ có một nữ nhi cho nên rất dung túng nàng ta. Hiện tại ngoại trừ biết được một vài chữ, phương diện tài nghệ một chút cũng không tinh thông, đặc biệt là bức tranh này, nàng ta nào biết thưởng thức.

    “Nếu dưỡng nữ cũng là danh môn khuê tú vậy đích nữ tính là gì?”

    Thanh âm băng lãnh của Nhan Duệ Thịnh vang lên nhưng lại thập phần rõ ràng, không chút khách khí đâm xuyên thân phận của Tô Diệu Tuyết. Hai mặt của Tô Diệu Tuyết và Tạ Vũ Vi đều đỏ, nhất là người đứng giữa Tô Diệu Tuyết, miệng đều muốn cắn rách, lúng túng xấu hổ vô cùng. Trong lòng Tô Diệu Tuyết cực hận thái tử, âm thầm nguyền rủa hắn nhanh chết sớm một chút.

    Ai cũng không ngờ thái tử sẽ mở miệng nói như vậy, ngay cả Tô Tâm Ly cũng thấy ngoiaf ý muốn. Thái tử và Lục hoàng tử giống nhau, đều là người có tính cách cao ngạo, nhất là thái tử, thậm chí có thể dùng từ quái gở để hình dung. Lục hoàng tử nể tình Lan Dực Thư mới giúp đỡ nàng, thái tử tại sao lại giúp nàng? Chẳng lẽ hắn thực sự muốn thú nàng làm thái tử phi? Không thể như vậy được, đời trước, cho đến lúc thái tử chết, vị trí thái tử phi vẫn bỏ trống.

    Bất luận đời trước hay hiện tại, Tô Tâm Ly đều thấy thái tử là một người quái dị. Vị trí thái tử của hắn đang tràn ngập nguy cơ, hắn không lo mà lại đi nghi ngờ lời nói không thích đáng của Hoài An quận chúa trước mặt nhiều người như vậy, cũng quá trực tiếp đi. Coi như đắc tội với Tô Bác Nhiên cũng không sao, ông ta nhác gan không dám làm gì, nhưng mà Hoài An quận chúa là cục thịt của trưởng công chúa, hắn không sợ đắc tội với trưởng công chúa sao?

    Như Tô Tâm Ly suy nghĩ, sắc mặt của trưởng công chúa quả nhiên khó coi đi vài phần nhưng không tức giận mà nghiêm nghị nói Tạ Vũ Vi: “Thái tử nói có lý. Vũ nhi, nếu con còn không hiểu quy củ như vậy thì lần sau liền ở trong phòng ngây ngô đi, không cho phép ra ngoài!”

    Tô Tâm Ly ngồi đó lẳng lặng nghe tiếng nghị luận bên dưới. Tất cả đều chỉ trích Tô Diệu Tuyết vô liêm sỉ. Tô Tâm Ly đặc biệt tán thành, tất nhiên muốn trách cũng chỉ có thể trách Tô Diệu Tuyết không may, nàng ta rốt cuộc đã đắc tội với thái tử lúc nào? Những người này muốn nịnh bợ thái tử cho nên tận lực phóng đại thanh âm nghị luận, nàng tin tưởng Tô Diệu Tuyết có thể nghe thấy.

    “Núi đá cường tráng cứng cỏi, cây hoa lan nhu nhược kiều mị, hấp dẫn mọi ánh nhìn. Trông rất sống động, không tệ.”

    Gỉa vở làm người tốt trước mặt nữ nhân tất nhiên là sở trường của Nhan Tư Minh. Tô Tâm Ly nhìn thấy Tô Diệu Tuyết hận muốn chui đầu xuống đất cũng từ từ chậm rãi ngước đầu lên, len lén nhìn về phía chỗ Nhan Tư Minh. Bởi vì Nhan Tư Minh ngồi đối diện nàng, Tô Diệu Tuyết thì đưa lưng về phía nàng cho nên nàng không nhìn thấy được vẻ mặt của Tô Diệu Tuyết. Có điều Tô Tâm Ly hoàn toàn có thể đoán được, gương mặt kia, đôi mắt kia, nhất định giống như cây hoa lan chập chờn trong gió kia, mềm mại làm cho người thương tiếc. Về phần Nhan Tư Minh, tất nhiên hắn mỉm cười nhìn Tô Diệu Tuyết, đưa cho Tô Diệu Tuyết một ánh mắt an ủi. Tô Tâm Ly nghĩ nếu kiếp này không giúp bọn họ thành một đôi vậy nàng được sống lại thật lãng phí.

    Nàng thật muốn nhìn xem nếu một ngày kia Nhan Tư Minh hai bàn tay trắng thì Tô Diệu Tuyết có còn thâm tình như vậy không?

    “Hoa lan này phong thái dịu dàng, nhất là hồ điệp kia, như là vẽ rồng điểm mắt vậy.”

    Chư vị hoàng tử sau khi xem xong, tỳ nữ liền đem bức tranh của Tô Diệu Tuyết cho người khác xem. Đây là quy củ của Bách Hoa yến, vì nếu có thua cũng phải để cho người đó thua tâm phục khẩu phục. Cầm vũ thì không cần phải nói, mọi người đều có thể nghe được, thấy được. Tranh cũng vậy, sau khi trưởng công chúa và giám khảo xem xong cũng sẽ được đưa cho người khác xem.

    Thanh âm phía dưới nghị luận không nhỏ. Giống như Bách Hoa yến, một tác phẩm tốt là có thể làm cho mọi người người bội phục. Bách hoa nữ năm trước tuy rằng không phải tất cả mọi người đều hài lòng nhưng đại bộ phận đều không có ý kiến gì. Tô Tâm Ly liếc nhìn nam tử trẻ tuổi nhất ngồi trong hàng ghế giám khảo. Hôm nay dung mạo cũng có thể là một nhân tố quyết định. Tô Tâm Ly nghĩ mấy vị tiểu thư ở đây có hội hận hay không vì trang phục của bọn họ hôm nay cũng không đẹp lắm.

    “Thứ nữ, dưỡng nữ tướng phủ đều biểu hiện không tầm thường. Danh môn khuê tú chân chính lại chỉ biết ngồi ngay ngốc, là vì cảm thấy giám khảo hôm nay không đủ phân lượng hay sao?”

    Trước đó đã bị thái tử và trưởng công chúa giáo huấn cũng không làm Tạ Vũ Vi sợ hãi. Tạ Vũ Vi nghe Tô Diệu Tuyết nói sau khi mẫu thân và ca ca của Tô Tâm Ly mất cách đây ba năm, nàng ta chưa thấy Tô Tâm Ly đụng vào cầm kỳ thư họa một lần nào. Tô Tâm Ly giống như không có bất kỳ một tài nghệ nào. Nếu như vậy, đây không phải là cơ hội để nàng (TVV) có thể làm nhục Tô Tâm Ly hay sao?

    Tô Diệu Tuyết trở về vị trí ngồi của mình, tâm tình vẫn chưa hồi phục. Ngẫm lại cũng đúng, bị nam nhân tôn quý nhất đương triều làm cho không xuống đài được, đổi lại là ai cũng sẽ như ngồi trên bàn chông. Nếu như không phải còn muồn nhìn thấy Tô Tâm Ly bị xấu mặt, phỏng chừng nàng đã mượn cớ rời khỏi đây.

    Trong lúc tâm tình của Tô Diệu Tuyết đang hỗn loạn, nàng nghe được thanh âm của Tạ Vũ Vi điểm danh buộc Tô Tâm Ly biểu diễn, nhất thời cảm thấy thế giới như bừng sáng lại. Nàng dũng cảm ngẩng đầu nhìn Tô Tâm Ly ở phía đối diện. Sau khi nhận được thiệp mời của trưởng công chúa, nàng và di nương không ra tay hãm hại Tô Tâm Ly chính là vì chờ đợi tới giờ khắc này. Hôm nay có nhiều hoàng tử ở đây như vậy, nếu Tô Tâm Ly cái gì cũng không biết, bị truyền ra sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Tô Tâm Ly lớn lên mỹ mạo thì có thể làm được gì? Ai lại muốn thú một bình hoa làm trắc phi.

    Trình Tử Phong nhìn Tạ Vũ Vi như vậy, lửa giận trong lòng liền nổi lên. Nếu không phải Ly nhi vẫn luôn căn dặn hắn không được vọng động, hắn đã xông lên động thủ đánh Tạ Vũ Vi rồi.

    Hoài an quận chúa khá lắm. Nàng ta là miếng thịt đầu tim của trưởng công chúa thì Ly nhi cũng là bảo bối nắm trong tay sợ vỡ của phủ Định Quốc Công hắn. Lúc cô cô và biểu đệ qua đời, hoàng thượng vốn muốn phong Ly nhi làm quận chúa nhưng tổ phụ và tổ mẫu lo lắng người bên ngoài sẽ lợi dụng nàng cho nên bọn họ phải cự tuyệt. Trình Tử Phong càng nghĩ càng giận, nghĩ thầm nếu tương lai phủ Định Quốc Công có lập công thì cái gì cũng không muốn chỉ cầu hoàng thượng phong hào quận chúa cho Ly nhi, xem xem Tạ Vũ Vi có còn dám đắc ý!

    Tô Tâm Ly chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt trưởng công chúa, dịu dàng hướng mọi người phúc thân: “Thần nữ không dám.”

    Nhất cử nhất động đều biểu thị đây là một tiểu thư gia giáo được dạy dưỡng rất tốt.

    “Các vị tiểu thư hôm nay mỗi người đều tài nghệ tinh xảo, ta ở một bên nhìn đều say mê.”

    Dung nhan Tô Tâm Ly thanh lệ, chỉ đứng đó, chưa biểu diễn mà trong lòng các vị tiểu thư ở đây đã cảm thấy tràn ngập nguy cơ. Trong lòng bọn họ âm thầm trách cứ Tạ Vũ Vi nhiều chuyện. Nếu nàng ta không lắm miệng, nói không chừng Tô Tâm Ly không biểu diễn tài nghệ gì. Khi đó cơ hội của bọn họ tất nhiên sẽ cao hơn một chút. Giờ thì hay rồi, nhìn mỹ nhân như vậy, những hoàng tử kia nào còn tâm tình nhớ đến bọn họ.

    Tạ Vũ Vi khinh thường, nghĩ Tô Tâm Ly cái gì cũng không biết.

    “Nói lời vô ích nhiều như vậy làm gì, nhanh biểu diễn để bản quận chúa xem ngươi có tài nghệ gì?”

    “Vũ nhi!”

    Sắc mặt của trưởng công chúa và phò mã đều trầm xuống, nặng nè la rầy một tiếng. Tạ Vũ Vi ngẩng đầu lên, len lén nhìn trưởng công chúa, không dám nói nữa.

    “Lúc thần nữ ở trong phủ, thường nghe người ta nhắc đến trưởng công chúa, trong lòng hết sức ngưỡng mộ.”

    Tô Tâm Ly ra hiệu cho Lưu Vân đứng phía sau lưng. Lưu Vân nhanh chóng mang một tranh giấy cuộn đưa cho cô cô trước mặt trưởng công chúa, sau đó cô cô dâng cuộn tranh lên cho trưởng công chúa.

    “Đây là lúc ở trong phủ, thần nữ nhàn hạ ghi chép lại một bản, mong trưởng công chúa thích.”

    Trưởng công chúa tự mình mở tranh ra. Đập vào mắt là từng nét chữ thanh tú chỉnh tề. Tổng cộng có mười tám hàng, lực bút cực kỳ vững chắc, nét mác* thon dài, nét gập*  vuôngvức, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ. Phò mã nhìn thấy sự kinh diễm trong mắt trưởng công chúa nên cũng tiến lại gần nhìn. Sau đó không khống chế cầm lấy cuộn tranh từ trong tay trưởng công chúa. Là nhưng nét bút đặt dấu chấm câu văn tự không giống thư theo khuôn mẫu, kết cấu đan xen vào nhau, mỗi một nét bút, dừng lại hay chuyển động, đều tựa như có quy tắc nhưng lại biến hóa chúng trở nên vô hình, thậm chí làm cho người xem cảm nhận được người viết nên những chữ này có tướng mạo cực kỳ xinh đẹp. Phò mã Đỗ Hoàn Trạch – người được xưng là bậc thầy thư pháp cũng cảm thấy thư pháp của mình không bằng.

    *Mác, gập: là những nét viết chữ cơ bản trong tiếng trung. Tiếng trung có các nét chữ: ngang, sổ, chấm, hất, phẩy, mác, gập, móc.

    Trưởng công chúa nhìn Tô Tâm Ly, nàng ấy chỉ đứng cách nàng trong gang tấc. Một trong những hoàng tử ngồi phía hai bên nàng trong tương lai sẽ trở thành người tôn quý nhất, hơn phân nửa triều đình sẽ là thiên hạ của người đó, nữ tử nào không hy vọng trở thanh tiêu điểm ngày hôm nay chứ. Vạn chúng chú mục, ai không thích mình được lọt vào mắt của thái tử, trở thành chính phi, tương lai vượt long môn, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Thứ mà những nữ tử kia mong đợi, chỉ cần bây giờ Tô Tâm Ly muốn là nàng ấy sẽ có. Nhưng lúc mà tất cả ánh mắt kinh diễm cùng ái mộ tập trung về phía nàng ấy, nàng ấy vẫn giống như cũ, ung dung cười nhạt, phảng phất tất cả đều không liên quan đến nàng ấy, một bộ dạng không thèm để ý đến mọi chuyện.

    Vốn trưởng công chúa muốn hỏi Tô Tâm Ly này có phải chính tay nàng ấy viết ra không, thế nhưng hiện tại mọi nghi ngờ đó đều tan biến. Bản sao này ngoại trừ nữ tử nội liễm hàm xúc như này viết thì không có người nào có thể học được điệu bộ thong donng, bình tĩnh như vậy. Với lại nét mực còn rất mới, có lẽ là sau khi nhận được thiệp mời Bách Hoa yến mới bắt đầu chép.

    “Tuổi còn nhỏ mà đã có tình độ cao như vậy. Không tệ. Sau này nếu có thời gian liền thường xuyên đến phủ trưởng công chúa, chúng ta luận bàn một phen. Được không?”

    Mọi người nghe Phò mã nói như vậy, trong lòng liền hiếu kỳ. Phải biết rằng, Phò mã là nhà nho nổi tiếng, chữ của hắn được không ít văn nhân, lão tướng học thức tán dương. Vậy mà hắn muốn cùng Tô Tâm Ly luận bàn.

    “Vâng.”

    Tô Tâm Ly không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp. Ngoại trừ những ánh mắt ái mộ cùng kinh diễm, nàng còn cảm nhận được những ánh mắt rực lửa ghen ghét nhìn nàng. Tô Tâm Ly nghĩ nếu như những ánh mắt kia có thể biến thành mũi tên thì chắc giờ nàng đã bị ghim thành con nhím rồi.

    “Cũng chỉ là một bức tranh mà thôi, cũng không biết là nhờ ai viết giùm. Phủ công chúa của chúng ta cái gì mà chẳng có. Ngươi cho rằng ngươi có thể dùng đồ vật như vậy là có thể lấy được lòng của phụ thân và mẫu thân ta sao? Mơ tưởng!”

    “Vũ nhi, nếu con còn nói loạn một câu nữa, ta sẽ cho người áp chế đưa con về phòng.”

    Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lại không nhân cơ hội nịnh hót lấy lòng người khác. Bức tranh này nếu chút nữa đưa qua cho các vị hoàng tử xem, tốt hay không tốt, trong lòng mọi người đều rõ ràng.

    “Thần nữ bêu xấu.”

    Qủa nhiên là cùng mặt hàng với Tô Tịch Nguyệt, giống như một con chó điên không có não. Người có chút thân phận thôi mà không có não họ cũng biết giấu cái dốt của mình, còn nàng ta thì ngược lại, không hiểu mà giả hiểu. Bản lĩnh lớn như vậy hèn gì phủ trưởng công chúa bị hủy trong tay nàng ta.

    Tô Tâm Ly đi đến giữa sân,  trực tiếp sai Lưu Vân cho người đặt một cái bàn dài một thước ba đến trước mặt trưởng công chúa và các vị thoàng tử. Sau đó trải một cuộn giấy lên trên mặt bàn đó. Tô Diệu Tuyết thấy Tô Tâm Ly cũng muốn vẽ tranh, trong lòng không khỏi bật cười một tiếng, nàng ta cho rằng vẽ tranh là chuyện dễ sao? Hơn nữa người hôm nay muốn biểu diễn nhiều như vậy, thời gian dành cho mỗi người có giới hạn, Tô Tâm Ly dùng giấy tuyên thành dài như vậy rõ ràng là cố làm ra vẻ huyền bí. Tô Diệu Tuyết cảm thấy mình đã có thể thấy trước kết quả của Tô Tâm Ly bởi vì khả năng của Tô Tâm Ly không thể so sánh được với nàng.

    Tô Tâm Ly nhanh nhẹn đi đến, một thân xiêm y màu ngọc bích cùng với hồ sen sau lưng nàng như hòa làm một, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Nhìn Tô Tâm Ly càng thêm xuất trần thoát tục, cảnh đẹp ý vui.

    Tô Tâm Ly cầm bút. Mọi người chỉ thấy cơ thể nàng cúi thấp xuống, đứng trước bàn không ngừng di động, rất nhanh. Trên nền màu trắng của giấy tuyên thành chỉ một nhánh cây khô. Trưởng công chúa tiến lên, nhìn thoáng qua: “Là một bức tranh hoa mai?”

    Nàng và phò mã quen biết nhau ở rừng mai chùa Bạch Mã, cũng tại đó đính ước với nhau vì vậy hai người đều thích hoa mai. Rừng mai của phủ trưởng công chúa lớn hơn so với phủ Định Quốc Công. Mỗi khi đến mùa đông, hoa mai nở rộ, nàng và phò mã sẽ cùng nhau đi thưởng mai. Vì vậy nhìn thấy Tô Tâm Ly vẽ một nhành cây thôi, trưởng công chúa liền nhận ra.

    “Vâng.”

    Tô Tâm Ly buông bút lông trong tay xuống, gật đầu cười yếu ớt.

    “Công chúa chờ, chỉ chốc lát là xong rồi.”

    “Mấy người các ngươi, đem nó cầm lên.” Tô Tâm Ly ra lệnh cho các thị nữ đứng hai bên. Bức họa đang cuộn tròn được mở ra giăng lên. Ngoại trừ một nhành cây khô ngây ngốc ở đó thì không có gì cả. Người phía dưới xì xào bàn tán, có người bắt đầu nghị luận ầm ỉ. Tô Diệu Tuyết càng thêm đắc ý, nghĩ thầm Tô Tâm Ly vẫn không có đầu óc như trước.

    Tô Tâm Ly không để ý mấy lời chế nhạo của mọi người. Nàng sai Lưu Vân mang mực màu đỏ đến, sau đó lấy khăn tay lụa của mình ra chấm lên mực đỏ, rồi tùy ý vẽ trên nhành cây khô trên giấy tuyên thành. Động tác tùy ý vẽ nhưng lại rất nhẹ nhàng.

    “Huynh nói xem nàng ấy đang làm gì vậy?”

    Luôn tự nhận là kiến thức rộng rãi, Nhan Thần Tỷ cũng bị mấy động tác của Tô Tâm Ly làm cho đầu đầy sương mù.

    Lan Dực Thư tràn đầy tự tin: “Nàng làm gì thì nhất định đã nắm chắc phần thắng. Bách hoa nữ năm nay trừ nàng ra thì không có ai xứng đáng.” Không nắm chắt binh khí trong tay, nàng sẽ không đánh.

    Nhan Thần Tỷ nhìn Lan Dực Thư mỉm cười, ánh mắt chuyên chú nhìn Tô Tâm Ly, dưới đáy lòng khẽ thở dài. Hãm quá sâu, xem bộ dáng này là không thể cứu được rồi, đều mù quáng hết rồi.

    Hoa mai có thể vẽ tốt như vậy sao? Đặc biệt là phò mã và trưởng công chúa đều là người có tình ý với hoa mai.

    Tô Tâm Ly đưa khăn tay của mình cho Lưu Vân, hạ thấp người, hướng về phía mực nước màu đỏ, cứ như vậy tùy ý thổi một cái. Rất nhanh, trên nhánh cây khô kia từ từ hiện ra từng đóa hoa mai màu đỏ, mà càng cách thân cây càng xa là một mảnh hoa mai, phảng phất như sắp rơi xuống. Rõ ràng bức tranh là tĩnh như mọi người nhìn vào lại cảm thấy như nó đang động.

    Tài năng này của Tô Tâm Ly làm không ít người nghẹn họng nhìn trân trối, há hốc miệng, nhìn chằm chằm những đóa hoa đang nở rộ, nửa điểm cũng không hồi phục tinh thần. Bọn họ từ trong kinh ngạc hồi phục lại thì bỗng nhiên một con hồ điệp màu sắc sặc sỡ không biết từ nơi nào bay đến nhanh nhẹn đậu vào trên một đóa hoa làm cho mọi người cảm thấy giống như hồ điệp ngậm hoa nhi. Bắt đầu là một con, sau đó là một đám, Tô Tâm Ly phảng phất như biến thành Hoa tiên tử, dẫn hồ điệp đến khiêu vũ trên những đóa hoa mà nàng vẽ. Tô Tâm Ly vốn tướng mạo xinh đẹp, hiện tại gương mặt trầm tĩnh lạnh nhạt có thêm hồ điệp phụ trợ càng thêm xinh đẹp động lòng người, phảng phất tựa thiên tiên, cùng với hồ điệp ngậm hoa nhi, quả thực tạo nên kỳ cảnh khó quên.

    “Chút tài mọn, bêu xấu nơi thanh lịch này, khiến các vị chê cười.”

    Tô Tâm Ly xoay người, không để cho mọi người ngạc nhiên, nàng thậm chí còn không để ý những lời thổn thức sợ hãi của mọi người mà bình tĩnh thong thả đi đến trước mặt trưởng công chúa và các vị hoàng tử thỉnh an. Cả người nàng tựa như đang đứng trong rừng mai, mà những hồ điệp này chính là chuyển động vây quanh nàng. Những vị hoàng tử ở đây ban đầu vốn có chút hứng thú với nàng thì nay càng thêm kinh vi thiên nhân.

    Thế gian này có nhiều nữ nhân như vậy, nhưng có thân phận thì dung nhan không đẹp, mà có dung nhan đẹp thì lại không có nội hàm, có nội hàm thì không có tài hoa, có tài hoa thì lại cao ngạo. Mà Tô Tâm Ly, thân phận, dung nhan, tu dưỡng, tài hoa, tất cả đều có, hơn nữa tất cả mọi cái đó đều có thể được tôn sùng trở thành bản mẫu. Nữ tử như vậy dường như được ông trời ưu ái ban cho tất cả, người nam nhân nào mà không muốn.

    Lời này của Tô Tâm Ly vừa nói ra đã kích động không ít người. Ai có thê thổi một cái là có thể biến ra những đóa hoa mai xinh đẹp như vậy, lại còn có thể dẫn cả hồ điệp đến. Hơn nữa hồ điệp thường sợ cái lạnh của mùa đông mà lại có thể bay đến đậu trên hoa mai. Hình ảnh như vậy, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ, thế mà Tô Tâm Ly lại làm được. Vậy mà trong miệng nàng lại là bêu xấu nơi thanh lịch, chút tài mọn. Nhất là bộ dạng bình tĩnh vân đạm phong khing của nàng quả thực làm cho mọi người có cảm giác đây quả thực chính là chút tài mọn của nàng mà thôi.

    “Hay, hay, hay!”

    Trưởng công chúa đứng lên, vỗ tay một cái nói ba từ hay.

    “Đây chính là sau bao nhiêu năm ta có thê thấy được tài nghệ làm cho người người phải sợ hãi.”

    Lời của trưởng công chúa nói ngụ ý người đó chính là Tô Tâm Ly. Bức tranh của Tô Diệu Tuyết bất luận là kỹ xảo hay phong vận đều là thượng thừa, thế nhưng điều đó các tiểu thư khác cũng làm được, mà sự sáng tạo của Tô Tâm Ly thì không, những người khác phỏng chừng cả đời cũng không làm được, hơn nữa trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể hoàn thành tác phẩm như vậy.

    Phò mã cũng đứng lên, cầm tay của trưởng công chúa, cười thành tiếng: “Không nghĩ đến ta và công chúa lúc còn sống còn có thể nhìn thấy hồ điệp khiêu vũ trong rừng mai. Sau này, không chỉ là mùa đông, mà ba mùa còn lại, ta và trưởng công chúa cũng có thể thưởng mai.”

    Bởi vì giấy tuyên thành dài cho nên từ xa nhìn vào giống như một mảnh rừng mai.

    Hai mắt Nhan Tư Minh lóe sáng nhìn Tô Tâm Ly, nếu nữ tử có thân phận tôn quý lại thông tuệ như vậy làm chính phi của hắn, nhất định sẽ giúp ích rất lớn cho hắn.

    Trình Tử Phong không ngừng lớn tiếng khen hay. Cố Nam Y cũng hô một tiếng tán dương Ly nhi muội muội. Trong lòng Trình Tử Phong có chút tiếc nuối. Hình ảnh xinh đẹp như vậy mà tổ phụ tổ mẫu không có ở đây. Nếu hắn trở về đem chuyện này nói bọn họ nghe, bọn họ nhất định sẽ hối hận vì hôm nay không tới.

    Hắn chỉ biết Ly nhi của hắn không chỉ là cô nương xinh đẹp nhất thế gian mà còn là người thông tuệ nhất, không ai sánh bằng.

    Trình Tử Phong cho rằng cho dù có người có thể làm được việc này như Ly nhi thì cũng không thể đặc sắc được như muội ấy bởi vì người kia khẳng định không xinh đẹp bằng Ly nhi, nói như vậy, không thể cảnh đẹp ý vui. Đúng vậy, đương nhiên là không thể!

    Lan Dực Thư thấy mọi người đều nhìn chằm chằm Tô Tâm Ly, bản tính xâm lược muốn chiếm làm của riêng của hắn lại nổi lên. Có điều hắn biết, cho dù hắn có cố gắng cẩn thận như thế nào thì hào quang của Tô Tâm Ly, hắn không thể che đậy được. Có điều so với mọi người mà nói, hắn nên vui mừng. Hắn và nàng gặp nhau lúc nàng nghèo túng nhất, nàng tín nhiệm hắn, mà những người ở đây, ai cũng không được như vậy. Sẽ có một ngày, hắn để cho nữ tử này hào quang vạn trượng đứng bên cạnh hắn.

    “Nếu có tuyết thì tốt hơn, chỉ là thời gian không kịp.”

    Tô Tâm Ly có chút tiếc hận.

    “Ngươi lần sau đến phủ trưởng công chúa tiếp tục vẽ là được.”

    Trưởng công chúa nhiệt tình mời. Người người chen chúc đánh vỡ đầu muốn vào phủ trưởng công chúa, mà Tô Tâm Ly thì sau này có thể lui tới thường xuyên.

    “Tranh đẹp như vậy làm sao không thể không có thơ?”

    Tam hoàng tử mỉm cười, tự mình cầm bút mà Tô Tâm Ly đã đặt xuống đi đến trước mặt nàng. Trên mặt nồng đậm tiếu ý mà đáy mắt lại sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt. Nữ tử như vậy cho dù không có dã tâm muốn leo lên thân phận cao hơn thì cũng đủ để làm cho tất  cả mọi người động tâm. Mà Tô Tâm Ly nhận được thái độ quan tâm đặc biệt của tam hoàng tử làm cho những nữ nhân ngồi bên dưới càng thêm ganh ghét.

    Tô Tâm Ly mím môi, suy nghĩ trong chốc lát, mỉm cười tiếp nhận bút lông từ trên tay của Nhan Ngọc Huân. Nhan Ngọc Huân đứng sau lưng nàng, nàng viết một câu hắn liền đọc một câu.

    “U cốc na khan canh bắc chi

    Niên niên tự phân trước hoa trì

    Cao tiêu dật vận quân tri phủ

    Chính thị tầng băng tích tuyết thời”

    Mỗi một câu Nhan Ngọc Huân đọc lên, trong mắt hắn càng thêm tán thưởng Tô Tâm Ly. Nàng vẽ không chỉ đơn thuần là mai mà là hoa mai không giống các hoa các đua khoe sắc thắm, ngạo nghễ và xinh đẹp đứng đó trong cái rét giá lạnh của mùa đông. Nữ tử như vậy, thảo nào, thảo nào hơn mười năm không gặp, Cố đại ca đối với nàng, vẫn nhớ mãi không quên, bảo vệ có thừa.

    Bức họa này, ngoại trừ hình ảnh, thơ chữ nữa cũng đều rất tốt. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai sẽ tin tưởng nó được tạo nên từ bàn tay của người này, còn là một nữ tử chỉ mới mười ba tuổi. Mọi kỹ năng đều là thứ yếu đều trở thành hình nền cho nàng. Tô Bác Nhiên người này tuy không tốt, nhưng không ngờ lại có thể dạy dỗ nữ nhi tốt như vậy.

    “Người đâu, đem bức họa này cất cẩn thận cho ta.”

    Mực trên bức tranh đã được gió thổi khô. Phò mã nhìn qua, thưởng thức một phen mới cho người thu vào. Bức tranh này họa quá đẹp, đồ vật như vậy rất dễ bị người khác mơ ước.

    Hắn vốn là người yêu thích họa tranh viết thơ, thứ tốt như vậy tất nhiên hắn sợ bị người khác đoạt đi. Những người có mặt ngày hôm nay không phải là những lão giả, bọn họ không những phân biệt hàng tốt mà mỗi người đều có rất nhiều tâm tư, nếu hắn không tiên hạ thủ vi cường, bức tranh này không biết rơi vào tay ai a?

    “Lan công tử, tình địch của huynh nhiều như vậy, thêm ta nữa cũng không sao đâu a?”

    Nhan Thần Tỷ nói, hắn thấy hành động của tam hoàng huynh như vậy, rõ ràng huynh ấy cũng cảm thấy hứng thú với Tô Tâm Ly.

    “Ngươi cướp người của ta?”

    Lan Dực Thư quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn hắn. Nhan Thần Tỷ sờ sờ mũi, này nói không chừng, nói không chừng Tô tiểu thư thích dạng nam tử giống như hắn thì sao, chỉ là, hắn không dám cướp người của Lan đại ca.

    “Lan đại ca, chỉ cần huynh muốn, ta sẽ không cướp. Đồ vật hay người mà huynh muốn, ta sẽ giúp huynh một tay, quét sạch từng cọng rác cản trở xung quanh.”

    Cho dù trở thành địch nhân với thái tử và tam hoàng tử, hắn cũng không hối tiếc.

    Lan Dực Thư nghe vậy cười cười, sờ sờ đầu của Nhan Thần Tỷ, nhưng đôi mắt lại bình tĩnh nhìn Tô Tâm Ly. Hắn tự tin những người kia không cướp được người của hắn. Người mà hắn không yên lòng nhất duy nhất chỉ có Cố Nam Y.

    Tô Diệu Tuyết nhìn một màn này, còn có cái gì không hiểu? Tài nghệ, nàng muốn cho Tô Tâm Ly xấu mặt là chuyện không thể nào nữa rồi. Nàng làm sao có thể nghĩ đến Tô Tâm Ly có thể ẩn dấu chiêu thức ấy. Mấy thứ này, rốt cuộc nàng ta học được từ đâu, vì sao nàng không biết? Sớm biết như vậy, nàng nhất định sẽ không cho Tô Tâm Ly có cơ hội tham gia Bách Hoa yến, nếu không hiện tại người được mọi người chú ý đến chính là nàng rồi. Tô Diệu Tuyết càng nghĩ càng tức giận, đặc biệt là lúc thấy tam hoàng tử càng thêm ưu ái Tô Tâm Ly. Tư vị này, không chỉ có Tô Diệu Tuyết mà Tạ Vũ Vi cũng vậy. Nàng tức giận liếc mắt nhìn Tô Diệu Tuyết, đều do nữ nhân ngu ngốc chết tiệt kia hết, nếu không phải nàng ta nói Tô Tâm Ly cái gì cũng không biết thì làm sao nàng cho Tô Tâm Ly cơ hội biểu diễn? Hiện tại thì hay rồi, phụ thân, mẫu thân đều có vài phần kính trọng nàng ta, mẫu thân còn vì nàng ta mà muốn nhốt nàng vào phòng nữa.

    Tạ Vũ Vi nhìn về phía Lan Dực Thư, theo tầm mắt ôn nhu của hắn nhìn đến, không ngoài suy đoán là hắn đang nhìn chăm chú gương măt tinh xảo của Tô Tâm Ly.

    Có phần biểu diễn của Tô Tâm Ly, nhìn những tiết mục biểu diễn tài nghệ kế tiếp, mọi người đều không hứng thú gì.

    Kết thúc biểu diễn là yến tiệc, trên yến tiệc sẽ có người tuyên bố Bách Hoa nữ là ai. Có điều năm nay, trong lòng mọi người đều rõ ràng, Bách Hoa nữ không nghi ngờ gì chính là Tô Tâm Ly.

    Lúc đang khai tiệc, trưởng công chúa nói vài câu đại cát đại lợi, để cho mọi người ngồi xuống. Đột nhiên Tạ Vũ Vi kinh hô một tiếng: “Ngọc bội của ta đâu? Các ngươi ai lấy ngọc bội của ta?”

    Lúc nàng ta nói lời này, ánh mắt rõ ràng trừng mắt nhìn chằm chằm mấy người đang đứng xung quanh Tô Tâm Ly, ánh mắt như muốn ăn thịt người, mang theo dục vọng nham hiểm muốn phá hủy mọi thứ của nàng ta.

    PS: Bài thơ của Tô Tâm Ly là bài thơ được trích từ Hoa Mai tuyệt cú của Lục Du.