Edit: Meimei
Chuyện của Tống Lộ không sai biệt lắm được truyền ra khắp phủ. Lúc Tô Tâm Ly và Vân Bích quay về Ly Tâm viện, trên đường gặp một vài hạ nhân, bọn họ đều cung kính cúi đầu nhường đường, hoàn toàn bất đồng với vẻ cao ngạo coi thường nàng như trước đây. Nhìn bộ dạng của bọn họ run sợ như ve sầu, Tô Tâm Ly không khỏi sinh ra vài phần vui vẻ, thảo nào Nhan Tư Minh hao tổn tâm cơ để leo lên được vị trí kia. Loại cảm giác duy ngã độc tôn được mọi người kính nể thật tốt, tuy rằng bọn họ chưa chắc thành tâm thần phục.
Vừa mới về viện của mình, Tô Tâm Ly liền giúp Vân Bích băng bó vết thương trên tay. Đời trước Nhan Tư Minh bị thương không ít lần đều là do nàng băng bó giúp hắn, vì vậy động tác trên tay của nàng bây giờ rất lưu loát thuần thục. Mặc dù Vân Bích hiếu kỳ nhưng không mở miệng hỏi, trong lòng thở dài, cảm thấy Tô Tâm Ly sống trong tướng phủ thật sự không dễ dàng gì.
Thu Ba và mấy nha hoàn trong viện tử đứng ở cửa mà thần kinh căng thẳng cao độ, lo sợ Tô Tâm Ly nghiêm phạt. Sắc trời đã tối, ban đêm ở Ly Tâm viện yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió thổi cành cây xào xạc, mọi người như nín thở ngưng hô hấp. Tô Tâm Ly làm không biết không mọi việc trước đây nàng đối đãi với bọn họ khoan dung, tốt như vậy nhưng bọn họ không biết quý trọng, không xem nàng là chủ tử mà đối đãi, một đám đều liều mạng đi đút lót nịnh bợ Phương di nương, hiện tại thì... tốt lắm.
Trong lòng Tô Tâm Ly cười lạnh một tiếng. Thế đạo này quả thật là người thiện thì bị người khi dễ, ngựa hiền thì bị người cưỡi. Nhớ lại đời trước mình khoan dung thiện lương, Tô Tâm Ly cảm thấy mình đúng là một đứa ngu si đần độn nếu không tại sao lại thích một nam nhân con rệp như Nhan Tư Minh. Nàng không chỉ đầu óc bị động kinh, mà mắt lại còn bị mù. Có điều hiện tại nàng ngày càng tin vào nhân quả luân hồi. Mỗi một người đều sẽ vì việc làm của bản thân mà phải trả giá thật lớn, thiện nhân kết thiện quả, vì vậy chỉ cần không phải một lòng hại người, chuyện gì có thể bỏ qua nàng liền bỏ qua, có điều nàng cũng không phải là người lương thiện gì, không thể khoan dung độ lượng như đời trước.
"Vân di, phụ thân là bị mấy di nương xúi giục mới nổi giận như vậy, bình thường hắn cũng sẽ không như vậy."
Trong ngày thường, hắn chỉ biết dung túng mấy di nương để cho bọn họ động thủ, sẽ không đích thân dùng chén đánh người.
Dù sao cũng đã trải qua một đời phụ tử, Tô Tâm Ly đối với Tô Bác Nhiên có thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay, nàng tất nhiên biết dụng ý của hắn khi đồng ý cho Vân Bích lưu lại, chỉ vì lo lắng bà ngoại biết chuyện hôm nay sẽ nổi giận cho nên hắn muốn nàng giúp hắn cầu tình. Nàng đương nhiên sẽ sắm vai nữ nhi hiếu thuận nhu nhuận. Bởi vì Vân Bích rất trung thành với bà ngoại, đối với chuyện xảy ra hôm nay cũng rất phẫn nộ, cho nên Tô Bác Nhiên không muốn chuyện này truyền đến tai của bà ngoại.
"Vân di, phụ thân hắn cũng không dễ dàng gì. Chuyện ngày hôm nay, ngươi đừng nói cho bà ngoại biết. Bây giờ thân thể hắn không khỏe, ta không muốn để co hắn phiền lòng."
Tô Tâm Ly vừa nói vừa nhào vào lòng Vân Bích làm nũng, đôi mắt lại nhìn về phía đám nha hoàn đang đứng bên ngoài phòng. Ai có thể đảm bảo bên ngoài không có người của Tô Bác Nhiên a? Đã có khán giả thì diễn kịch không thể tránh khỏi a.
Vì sao từ trước đến nay Phương di nương đều luôn được sủng ái như thế, ngoại trừ sau lưng nàng ta có Phương gia là giá trị lợi dụng thì điều quan trọng nhất chính là nàng ta hiểu rõ Tô Bác Nhiên. Nhưng mà bây giờ nàng càng ngày càng không hiểu rõ bản thân mình, nàng càng muốn thắng Phương di nương và Tô Diệu Tuyết thì không những nàng phải hiểu rõ Tô Bác Nhiên mà còn phải theo như ý tứ của hắn mà hành sự, tất nhiên là nàng cũng phải hiểu rõ hai mẹ con Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Lại nói, Tô Tân Ly cảm thấy nàng nên cảm kích Tô Diệu Tuyết. Nếu không phải nàng ta "hảo tâm", nói không chừng nàng đã giống như mẫu thân, trở thành quỷ hồ đồ, nếu không nàng làm sao có thể nhận rõ bộ mặt thật của những người đó? Nếu vẫn giẫm lên vết xe đổ, nàng trùng sinh lại còn có ý nghĩa gì? Hai đời làm người đều bị một đám lang tâm cẩu phế lợi dụng lừa dối thì trên cầu nại hà nàng sợ bản thân mình không muốn đi đầu thai.
Vân Bích nghẹn một bụng tức giận trong lòng. Lúc ở Tùng Minh Đường, nàng thật muốn hung hăng đánh Tô Bác Nhiên và mấy di nương kia. Nàng đau lòng vỗ về Tô Tâm Ly trong lòng, khóe mắt đảo qua mấy nha hoàn và bà tử đứng ở ngoài cửa phòng, đem lửa giận một lần nữa áp chế xuống.
Tiểu tiểu thư ở tướng phủ thật sự không dễ dàng a. Phu nhân và lão gia vẫn luôn muốn đưa tiểu tiểu thư về phủ Định Quốc Công ở, vì sao tiểu tiểu thư lại không muốn chứ?
Sau khi bôi thuốc băng bó vết thương cho Vân Bích xong, Tô Tâm Ly cho truyền bữa tối. Tất cả mấy món ăn đều hợp khẩu vị vsf thể hiện địa vị của Tô Tâm Ly trong tướng phủ, nàng hài lòng mỉm cười.
Nàng không thể một lần đem thế lực của Phương di nương thanh trừ sạch sẽ, dù sao mẫu nữ kia ở tướng phủ làm mưa làm gió ba năm nay, xây dựng thế lực đã sâu, Phương di nương lại một mực được sủng ái hơn nữa lại là di nương duy nhất trong tướng phủ cho một nhi tử. Mấy năm nay, Phương phủ càng ngày càng đắc thế, địa vị và lực ảnh hưởng của nàng ta cũng thuận theo nước lên thì thuyền lên, trên dưới tướng phủ ai mà không xem nàng ta là phu nhân tướng phủ tương lai mà đối đãi. Hiện tại nàng ta chỉ là bị thất thế, rất nhiều người đều chờ nàng ta Đông Sơn tái khởi. Có điều không sao, bây giờ nàng đã cướp được quyền chưởng gia từ tay nàng ta, có thể ép Tô Diệu Tuyết về biệt viện phía nam ở. Sớm muộn gì cũng có một ngày nàng tự tay lấy đi hết thảy tất cả của các nàng, bao gồm cả ước vọng của các nàng.
Tô Tâm Ly và Vân Bích vừa mới dùng bữa tối xong thì có hạ nhân đến báo nói Đỗ Nha bà tử đến cầu kiến. Tô Tâm Ly sai người đưa bọn họ vào. Bây giờ nàng chưởng gia, trước đó Vân thị đã chuẩn bị trước cho nàng mấy nhũ mẫu tài năng hiện tại vừa vặn thích hợp dùng. Nếu ngày mai Phương di nương dám kéo dài thời gian không đồng ý, nàng liền đoạt. Tô Tâm Ly nhìn một hàng nha hoàn, liếc mắt liền nhìn thấy nha đầu hôm nay ở phủ Định Quốc Công đặc biệt gây chú ý. Kỳ thực lúc đó nàng hơi hoài nghi cho nên mới hỏi một vài câu, không nghĩ đến là Vân thị nghĩ nàng vừa lòng nhất trong tất cả các nha đầu kia cho nên mới sai người đưa đến.
"Đỗ bà tử, ngươi nhìn người còn nhiều hơn ta ăn cơm, ngươi thay ta xem một chút, chọn cho ta mấy người tốt."
Tô Tâm Ly sai người rót trà cho Đỗ bà tử. Đỗ bà tử tuy rằng thân phận ti tiện nhưng Tô Tâm Ly lại không có chút khinh thị nàng. Bây giờ nàng đang cần người, lão bà tử này bởi vì chịu một chút ân huệ của mẫu thân nàng nên không chịu khuất phục Phương di nương, có thể thấy được bà ấy là một người trọng tình, so với những người ham tiền tài dễ bị mua chuộc thì Tô Tâm Ly thưởng thức bà hơn cũng nguyện ý dùng người như vậy.
Hiện tại nàng chưởng gia, nếu muốn khống chế tướng phủ thì các viện phải có tai mắt của mình. Như vậy nếu có chuyện gì xảy ra thì nàng mới có thể là người đầu tiền nhận được tin tức. Mệnh của hạ nhân tuy không bao nhiêu bạc nhưng nếu bọn họ giúp mình hại người thì thời khắc mấu chốt bọn họ cũng có thể cắn mình một ngụm, tuyệt không cho mình một con đường chối cãi, dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Giống như Thu Hòa và Tống Lộ, bất luận là một lần kia, nếu bọn họ thành công, đời này của nàng đã bị bọn họ hủy. Nếu bà tử là người của mình, hạ nhân đưa vào tướng phủ trước hết đều phải hảo hảo dạy dỗ một phen, người nàng dùng, tuyệt đối phải làm chơi ăn thật.
Đỗ bà tử thấy Tô Tâm Ly kính trọng mình như vậy thì vui mừng. Bà tử vốn biết ăn nói, Tô Tâm Ly sinh ra lại mỹ mạo, ở trong miệng bà, Tô Tâm Ly chính là tiên nữ hạ phàm, chọc cho Vân Bích ngồi ở bên cạnh mặt mày rạng rỡ, nói muốn Tô Tâm Ly thưởng cho bà ta.
Đỗ bà tử chọn cho Tô Tâm Ly mấy nha hoàn đều là người của phủ Định Quốc Công chuẩn bị. Tô Tâm Ly chọn một vài người lưu lại, sau đó ngay trước mặt hạ nhân thưởng cho Đỗ bà tử một thỏi bạc, liền nói bà mấy ngày nữa lại đem thêm một vài đến, lần này nàng phải thanh trừ không ít người của Phương di nương, thừa cơ hội này sắp xếp người của mình vào.
Thuộc hạ dưới tay nàng, việc nên giao phó thì ở phủ Định Quốc Công nàng đã thông báo qua, canh giờ không còn sớm, Tô Tâm Ly thấy các nàng mệt mỏi thì chỉ dặn dò vài câu rồi nói Thu Ba mang người xuống dưới an trí. Gian phòng lớn như vậy, rất nhanh chỉ còn lại Tô Tâm Ly và Vân Bích.
"Tiểu tiểu thư, để nô tỳ hầu hạ người tắm."
Hôm nay lúc ở phủ Định Quốc Công dùng ngọ thiện, Tô Tâm Ly đã tắm rửa một lần. Hiện tại trời giá rét, vốn không muốn tắm lại nhưng sau khi Tô Tâm Ly quay về tướng phủ thì phải đi một chuyến đến Minh Tùng đường. Vân Bích vốn không thích Tô Bác Nhiên, hắn hiện tại lại mắc bệnh, trong phòng ngoại trừ mùi thuốc thảo dược nông nặc còn có một cổ mùi lạ, rất khó ngửi. Tuy rằng Tô Bác Nhiên ném chén thuốc không trúng Tô Tâm Ly nhưng nước thuốc kia lại dính trên người nàng, nghĩ đến trong nước thuốc kia có nước miếng của Tô Bác Nhiên, mặc dù bệnh không truyền nhiễm nhưng vừa nghĩ đến gương mặt đầy nốt mụn màu trắng, Vân Bích đã cảm thấy buồn ói.
"Vân di, tay người băng bó không thể dính nước, tự mình ta làm là được rồi."
Tô Tâm Ly cười cười, khi nhìn thấy trên mu bàn tay phải của Vân Bích được băng bó thì vừa cảm động vừa chua xót khổ sở. Nàng nhìn ra ngoài cửa xác định tất cả nha hoàn đều thực sự lui xuống thì cầm tay Vân Bích, cúi đầu, lông mi thật dài rũ xuống, một bộ dạng làm sai, yếu ớt nói: "Vân di, xin lỗi."
Nếu không phải tại nàng, Vân di làm sao có thể bị thương, may mà vết thương không nặng. Tô Tâm Ly không khỏi nghĩ đến Lưu Chi đối với nàng tận tâm và trung thành, trong lòng không khỏi đau xót. Nàng nói muốn bảo hộ Lưu Chu, muốn chiếu cố tốt nàng thế mà hiện tại vì nàng mà Lưu Chu bị hủy dung. Tất cả đều là do Tô Diệu Tuyết tạo thành. Không phải Tô Diệu Tuyết rất yêu quý gương mặt của nàng ta hay sao? Có một ngày, nàng sẽ cho Tô Diệu Tuyết nếm thử tư vị hủy dung.
Vân Bích thấy bộ dạng của Tô Tâm Ly như vậy càng thêm yêu thương. Nàng dùng tay trái của mình nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Tiểu tiểu thư, tướng phủ này chính là lang hổ ổ rắn. Những người kia đều không yên phận, người vì sao không theo ý của phu nhân đến phủ Định Quốc Công ở?"
May mà hôm nay nàng tới đây, nếu là phu nhân hoặc là mấy công tử của phủ Định Quốc Công đến đây thì tướng phủ hiện tại đã sớm nháo ngất trời.
Mỗi một di nương, tiểu thư trong tướng phủ này đều không an phận. Tô Bác Nhiên càng không phải là một món đồ, nếu không có hắn dung túng, các nàng làm sao dám bất kính với tiểu thư.
"Vân di, ta là tiểu thư tướng phủ, cho dù ở đây không tốt thì nó cũng là nhà của ta. Ông ngoại, bà ngoại đau ta nhưng bọn họ cũng đã lớn tuổi, nhất là bà ngoại. Từ sau khi mẫu thân qua đời, thân thể của bà ngoại vẫn luôn không tốt, bọn họ có thể bảo vệ ta một thời nhưng không thể bảo vệ ta cả đời. Ta vẫn phải lớn lên, bọn họ không thể mãi mãi bảo vệ ta. Ta muốn học cách tự bảo vệ chính mình. Hơn nữa ai dám đảm bảo nếu ta sống ở phủ Định Quốc Công thì nhất định sẽ không có bất kỳ thị phi nào?"
Địa phương nào có người, nhất là nơi đó có nhiều nữ nhân thì sẽ có tranh đấu, sẽ có thị phi.
Bích Vân mím chặt môi, không nói gì. Lời Tô Tâm Ly nói rất có đạo lý. Phu nhân và lão gia yêu thương tiểu tiểu thư, có thứ gì tốt đều nhớ đến nàng trước tiên, các thiếu gia của phủ Định Quốc Công đối với tiểu tiểu thư cũng rất thật tâm thật ý, thế nhưng phủ Định Quốc Công ngoại trừ họ Trình còn có các thiếu phu nhân từ bên ngoài gả vào. Dù sao cũng không phải từ một bụngmẫu thân sinh ra, lại có quan hệ lợi ích, bọn họ đối tốt với tiểu thư thì có mấy phần xuất phát từ chân tâm? Cho dù bên ngoài hiền lành, sợ rằng trong lòng giống như Hạ Uyển Đình, tìm mọi cách gây khó dễ tiểu tiểu thư. Tiểu tiểu thư nếu đến phủ Định Quốc Công sợ là cũng không an bình. Phu nhân thân thể không tốt, không thể tức giận nhiều.
"Quan hệ giữa ông ngoại và phụ thân vốn không tốt, chẳng lẽ muốn bởi vì ta mà triệt để trở mặt? Như vậy đối với phủ Định Quốc Công, đối với ta có cái gì tốt? Nếu ta thật sự chuyển đến ở cùng với bà ngoại thì tướng phủ này chính là thiên hạ của Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, các nàng cầu còn không được, vậy nàng dựa vào cái gì mà cho các nàng như ý?"
Tô Tâm Ly hừ mạnh một tiếng: "Ta không đi, tại sao ta phải đi? Cho dù có đi thì cũng phải là các nàng đi, ta tuyệt đối không để cho những người bụng dạ khó lường kia chiếm lấy mọi thứ của mẫu thân và ca ca!" Cho dù nàng đi, nàng cũng phải lấy hết tất cả mọi thứ của mình nàng mới đi.
Dưới ánh nến trong phòng, gương mặt tinh xảo của Tô Tâm Ly hiện lên ánh hào quang nghiêm nghị. Vân Bích biết Tô Tâm Ly đã quyết, trước đây phu nhân và lão gia cùng nhau khuyên tiểu tiểu thư cũng không có kết quả. Nàng biết hôm nay năm ba lời của nàng cũng sẽ không thể làm thay đổi quyết định của tiểu tiểu thư, chỉ là một mình tiểu tiểu thư ở trong tướng phủ nàng thật sự không yên tâm.
"Tiểu thư, tướng gia hắn..." Người khác thì không nói nhưng Tô Bác Nhiên là phụ thân của tiểu tiểu thư nhưng chưa từng thật lòng đối đãi với nàng nhưng hết lần này đến lần khác tiểu tiểu thư đều kính trọng hắn. Vân Bích thật sự lo lắng Tô Bác Nhiên đem Tô Tâm Ly đi bán mà Tô Tâm Ly vẫn vui vẻ giúp hắn đếm bạc.
Tô Tâm Ly khinh thường: "Hắn muốn hại ta sao? Hiện tại cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám hãm hại ta."
Vân Bích thấy bộ dạng của Tô Tâm Ly như vậy thì hoàn toàn kinh hãi, sau đó là nồng nặc vui sướng. Lẽ nào tiểu tiểu thư giống như phu nhân và lão gia, đều không ôm hy vọng gì vào tướng gia?
"Tiểu thư, người..."
"Vân di, ta đã nói, ai đối với ta thật tình, ai đối với ta giả ý ta đều biết rõ. Trên dưới Lưu ly quốc này cũng chỉ có ông ngoại bọn họ mới bảo về ta chu toàn, ngươi không cần lo lắng, cũng nói bà ngoại đừng lo lắng. Ta tự biết chừng mực, sẽ không để cho người khác khi dễ ta. Ngươi xem không phải Phương di nương nhiều lần muốn hãm hại ta còn bị ta hại lại sao? Ngày mai Vân di nhất định phải chờ ta từ chỗ Phương di nương cầm sổ sách và chìa khóa khố phòng về."
Sớm muộn gì nàng cũng rời khỏi tướng phủ nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại. Vân Bích nhìn Tô Tâm Ly, gật đầu. Sau khi bị bắt cóc, nàng luôn cảm thấy tiểu tiểu thư bây giờ và trước đây không giống nhau. Ăn nói, khí độ đặc biệt là thái độ bình tĩnh ung dung xử lý mọi việc, so với trước đây quả thật giống như hai người khác nhau. Nàng cũng không khỏi hoài nghi đây có phải là nữ oa mà nàng nhìn lớn lên hay không. Có điều với sự thay đổi này của Tô Tâm Ly, bất luận là Vân Bích hay những người khác của phủ Định Quốc Công thì bọn họ đều vui mừng. Đối với tính bao che khuyết điểm của bọn họ mà nói, Tô Tâm Ly cho dù ăn hiếp người khác như thế nào đi chăng nữa thì cũng tốt hơn là để người khác ăn hiếp nàng.
"Vân di, ta đi tắm. Nếu ngươi cần gì thì hãy phân phó hạ nhân trong viện, nếu mệt thì hãy đi nghỉ ngơi."
Phương di nương và Tô Diệu Tuyết chắc chắn sẽ không ngoan ngoan tuân theo mọi việc. Có điều không sao, nếu các nàng không muốn, nàng sẽ dùng sức mạnh cưỡng ép. Nếu hạ nhân sợ hãi bọn họ, người hiền không thu mua được vậy cường thế sẽ làm cho các nàng kiêng kỵ. Không nói đến những người khác trong tướng phủ, một đám hạ nhân mới vào tướng phủ nhất định phải nhận định chỉ có một chủ tử là nàng. Ngày mai còn có một trận đánh ác liệt, may mà thân thể Vân Bích tốt nhưng dù sao nàng ấy cũng lớn tuổi, một hồi dày vò chắc đã sớm mệt mỏi.
Tô Tâm Ly từ dục thất trở về phòng thì đã qua giờ tuất. Hạ nhân đều đi nghỉ ngơi, toàn bộ Ly Tâm viện yên tĩnh có chút dọa người. Tô Tâm Ly vào phòng, liền thấy Thu Ba đứng canh giữ trước cửa phòng, nàng không khỏi câu môi, Thu Ba hiện tại thật sự nơm nớp lo sợ cương vị của mình.
"Tiểu thư, đồ vật người mang từ phủ Định Quốc Công về nô tỳ đã sai người đặt ở trên bàn."
Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn Thu Ba, quét mắt nhìn vật đặt trên bàn trang điểm, thản nhiên nói: "Ta đã biết, ngươi lui xuống đi."
Cuộc đời của Thu Ba rất đẹp, giống như tên của nàng ta vậy. Mắt thu thủy long lanh lại rất thông minh. Người như vậy nếu đầu thai làm tiểu thư nhất định mọi việc đều thuận lợi, càng có thể được gả vào nhà lớn, nếu muốn cho công bà của phu quân (cha mẹ chồng) vui vẻ, hoan nghênh cũng không phải là việc khó, đáng tiếc nàng ta là một nha hoàn.
Thân là nha hoàn, trung thành là điều quan trọng nhất. Nếu không có trung tâm, cho dù có làm việc tốt thì có lợi ích gì? Tâm tư của nàng quá nặng, vừa muốn bảo mệnh lại vừa có dã tâm. Hiện tại nàng đang đắc thế, Thu Ba nếu chỉ một lòng muốn lấy lòng nàng, ôm chặt bắp đùi nàng, sau đó phân rõ ranh giới với Phương di nương thì nàng sẽ dùng nàng ta. Dù sao Thu Ba vẫn rất thông minh, tâm kế sâu cũng đủ ngoan (ngoan độc), nàng vẫn có chỗ để dùng đến. Thế nhưng nếu nàng ta giống như trước đây, hai bên không rõ ràng, chính là chờ đợi nàng và Phương di nương triệt để phân ra thắng bại, đương nhiên nếu muốn nàng ta quy hàng thì cần phải đoạt được danh tiếng. Nếu Phương di nương thắng, nàng ta sẽ mang danh bán chủ cầu vinh còn nếu nàng thắng, đối với nàng ta mà nói cũng không có tổn thất gì. Đây quả thực là vẹn toàn cả đôi đường.
Nhìn chủ tớ một hồi phân thượng, nàng đã cho nàng ta rất nhiều cơ hội, không chỉ một lần, chỉ là nàng ta đòi hỏi quá nhiều, không biết quý trọng.
Thu Ba ngẩng đầu, nhìn Tô Tâm Ly đứng trước bàn trang điểm. Nàng mới từ dục phòng bên cạnh đi ra, khoác trên người một cái áo choàng màu đỏ tinh xảo, tóc đen rủ xuống, có vài sợi khoác trên vai, da thịt trắng nón như tuyết mùa đông, ngũ quan tinh xảo, bất luận nhìn ở góc độ nào cũng đều hoàn mỹ không thể xoi mói, giống như tác phẩm nghệ thuật. Nàng lẳng lặng đứng đó, trong trẻo lạnh lùng, có một loại tao nhã không nói ra được. Vẻ đẹp kinh thế như vậy, cho dù là nữ nhân cũng không chống lại được chứ đừng nói là nam nhân. Thảo nào Phương di nương và Diệu Tuyết tiểu thư đều luôn tâm tâm niệm niệm muốn hủy đi gương mặt kia.
Với thân phận tô quý và tướng mạo xuất chúng của tiểu thư, nếu tiết hoa triều lần này thuận lợi, nhất định sẽ lọt vào mắt hoàng gia. Không phải Lục hoàng tử không thích nữ sắc cũng không kiềm chế được đối với tiểu thư có hứng thú sao? Thế nhưng Phương di nương cũng không phải người hiền lành, thân phận và tướng mạo của Diệu Tuyết tiểu thư tuy thua tiểu thư một bậc nhưng tài nghệ của nàng do với tiểu thư đều cao hơn rất nhiều, hơn nữa tướng gia yêu thương nhất là Diệu Tuyết tiểu thư, sau lưng Diệu Tuyết tiểu thư còn có Phương phủ, Phương di nương cũng là một người lợi hại, tiểu thư có thể thuận lợi tham gia tiếu hoa triều lần này không còn chưa biết được.
Tô Tâm Ly đứng trước gương đồng, thông qua gương đồng nàng thấy rõ ràng Thu Ba đang đứng sau lưng cắn chặt môi, hai tay đang buông thõng ở hai bên nắm chặt lại thành quyền. Đối với sự giãy dụa do dự của nàng, Tô Tâm Ly chỉ nhìn. Một lúc sau, hai tay của Thu Ba buông ra, tiến lên vài bước, đi đến phía sau Tô Tâm Ly: "Tiểu thư, tóc người còn chưa khô, để nô tỳ giúp người lau."
Tô Tâm Ly cũng không có cự tuyệt, nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, tùy ý để Thu Ba lau tóc cho nàng. Thấy bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của Thu Ba, nàng không khỏi cười lạnh trong lòng, tưởng là nàng đã tín nhiệm nàng ta hay sao? Thực là buồn cười, nàng là chủ tử, nàng ta là nha hoàn, nàng ta muốn thay nàng lau tóc thì tại sao nàng lại phải cự tuyệt?
Động tác của Thu Ba giống như tâm tình của nàng ta bây giờ, cực kỳ dè dặt cẩn thận. Sợi tóc của Tô Tâm Ly đen bóng mềm mại, so với tơ lụa cực phẩm sờ vào còn tốt hơn. Trong lòng Thu Ba sợ hãi than, nếu như nàng cũng có phát chất như vậy thì thật tốt (hu hu Meimei không hiểu từ "phát chất" này, mong mấy bạn giải thích giúp với), nếu như nàng cũng có một dung mạo tuyệt thế như tiểu thư vậy thì càng tốt hơn. Trong nháy mắt Thu Ba cúi đầu, thấy tay của mình làm việc quanh năm cho nên đã mất đi vẻ bóng láng, thay vào đó là sự thô ráp. Bởi vì hâm mộ mà trong khoảng khắc sâu trong đôi mắt của nàng là sự buồn bã.
Tô Tâm Ly mới không thèm quản mấy tâm tình nhỏ của Thu Ba. Thấy tóc cũng đã khô rồi, nàng liền mệnh cho Thu Ba lui xuống. Thu Ba bây giờ chỉ là nha hoàn nhị đẳng, trừ phi được chủ tử coi trọng nếu không thì không có tư cách gác đêm ở trong phòng. Tô Tâm Ly suy nghĩ, nụ cười trên mặt không khỏi sâu hơn. Nàng nói tại sao Thu Ba lại ân cần như thế, nguyên lai là để mắt đến cái chức béo bở kia. Nha hoàn bên người nàng vốn ít, nha hoàn nhất đẳng chỉ có hai người là Thu Hòa và Lưu Chu, hiện tại Thu Hòa bị chết cháy, Lưu Chu bị thương, nha hoàn nhất đẳng bên người nàng một người cũng không có. Nha hoàn nhị đẳng bây giờ nàng còn dùng được cũng chỉ có một mình Thu Ba. So với Thu Thủy và Thu Hòa thì Thu Ba khẳng định nàng ta sẽ là lựa chọn tốt nhất của Tô Tâm Ly. Nàng ta lại còn tính toán xem giữa nàng và Phương di nương xác suất ai thắng lớn hơn. Một nha hoàn nhị tâm lại muốn thăng chức, thật sự là buồn cười.
Trước đây, nếu hôm nay Lưu Chu bị thương, nàng sẽ quyết định thăng chức cho Thu Ba nhưng hiện tại một chút nàng cũng không muốn làm như vậy. Nàng tình nguyện tìm một người ngu ngốc, cũng không cần một tỳ nữ tùy thời đều vì lợi ích mà đem bán nàng. Ngu dốt thì có thể dạy, giống như Lưu Chu, không phải bây giờ Lưu Chu thông minh hơn trước sao? Thế nhưng lòng trung thành lại không thể nào dạy dỗ được.
Tô Tâm Ly ngồi trước bàn trang điểm, mệt mỏi cả ngày nhưng nàng lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Tô Tâm Ly mở cái rương đặt trên bàn trang điểm, bên trong ngoại trừ quyển sách hôm nay Lan Dực Thư đưa cho nàng còn có vòng hoa mà Cố Nam Y tặng cho nàng. Hoa đã bị hái một ngày cho nên đã héo rũ. Cố Nam Y người này không những cho rằng chúng sinh bình đẳng, càng đừng nói gì đến những cây cỏ hoa lá không biết động không biết nói, tất cả chúng đều có sinh mạng, đều có lòng thương. Vì vậy những hoa mai này đều từ trên cành rơi xuống, hiện tại đã có một vài bông rơi xuống, dưới đáy rương đều là hoa mai hồng hồng, có thể ngửi thấy được một hương hoa mai nhàn nhạt.
Mai Viện của Phủ Định Quốc Công vẫn còn. Lúc mẫu thân còn sống, nàng cũng đã trồng rất nhiều cây mai ở tướng phủ thế nhưng bây giờ đã sớm bị thiêu trụi. Ai thật lòng thật ý, ai hư tình giả ý đều nhìn thấy rõ ràng. Tại sao trước đây nàng lại nghĩ phụ thân đối với mẫu thân một mảnh tình thâm? Quả thật là một ngốc tử.
Tô Tâm Ly rãnh rỗi buồn chán liền lấy mấy đóa hoa mai dưới đáy rương ra, cẩn thận cắm lại trên vòng hoa. Rõ ràng là cùng một đồ vật nhưng tay nàng so với Cố đại ca thì vụng về hơn, vòng hoa sớm đã không còn phong thái như lúc ban đầu Cố Nam Y cho nàng. Nhưng Tô Tâm Ly vẫn rất vui vẻ đội vòng hoa lên đầu, sau đó nhìn vào gương đồng, cẩn thận soi. Nhìn trên đầu mang vòng hoa này, trong lòng nàng liền cảm thấy rất an tâm còn có một loại vui mừng không nói ra được. Cố đại ca còn chưa có chết. Đời này nàng nhất định sẽ không để cho hắn gặp chuyện, nàng phải bảo vệ hắn.
Nàng không những muốn những người hại nàng và phủ Định Quốc Công không được sống yên ổn, mà những người đã hại Cố đại ca nàng cũng sẽ không buông tha. Nàng muốn diệt trừ toàn bộ bọn họ. Có thể trùng sinh lại, cảm giác nắm giữ số phận trong tay thật tốt.
Nếu ác hữu ác báo vậy hãy để nàng làm tất cả những chuyện ác, cho dù có xuống địa ngục nàng cũng chấp nhận. Tô Tâm Ly nâng cằm, cẩn thận soi gương, lại tay sờ sờ, rất vui vẻ cười. Lúc nàng đang vui vẻ đắm chìm trong thế giới của riêng mình thì chợt nghe tiếng hừ lạnh. Ban đêm yên tĩnh nghe tiếng hừ này đặc biệt bất ngờ cả kinh, theo bản năng xoay người lại nhìn quanh bốn phía. Cuối cùng tầm mắt dừng lại ở cửa sổ phía sau lưng nàng. Nàng quay người mở hộp trang sức của mình ra, tìm một cây trâm bén nhọn liền chạy ra ngoài.
Dạ lương như thủy, nguyệt thượng trung thiên.
Ánh trăng đêm nay vô cùng sáng, sân viện được tắm mình dưới ánh trăng nhìn cực kỳ đẹp. Tô Tâm Ly chạy ra ngoài cửa, liếc nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy người nào. Nàng bọc áo choàng trực tiếp đi đến giữa sân, ngẩn đầu nhìn lên nóc nhà, không thấy người, chẳng lẽ nàng nghe lầm?
Một bên kia, Lan Dực Thư cả người nằm dán trên nóc nhà nhìn Tô Tâm Ly từ trong phòng chạy ra liền kinh diễm ngây dại.
Tô Tâm Ly vừa tắm xong nên chỉ mặc áo lót ở bên trong, bởi vì sợ lạnh cho nên lúc chạy ra ngoài, nàng liền khoác thêm một cái áo choàng màu đỏ ở bên ngoài.
Dưới ánh trăng, gương mặt tuyệt mỹ không chút son phấn, mái tóc đen dài khoác trên vai bị gió đêm thổi bay che non nửa khuôn mặt của nàng. Trên người nàng chỉ có kiện trang sức duy nhất chính là vòng hoa trên đầu. Tươi mát thoát tục còn có hoa mai làm nổi bật gương mặt của nàng, có một loại xinh đẹp không diễn tả được, hư vô mờ mịt, làm cho người thấy không chân thật. Thật giống như một vị tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian. Lan Dực Thư nghĩ tất cả các vị tiên nữ trên Cửu Trọng Thiên Cung đều đẹp như vậy, làm cho lòng người tâm kinh động phách. Hắn chỉ cảm thấy thế giới của hắn trong nháy mắt được đốt sáng lên, có loại xung động muốn ôm nàng vào trong ngực cho dù nàng đang giấu vũ khí sắc bén trong ống tay áo tùy thời đoạt mệnh hắn, cho dù nàng đang tràn đầy đề phòng nhìn bốn phía. Mắt hắn trừng lớn, cảm thấy miệng lưỡi khô, cuối cùng hắn cũng có thể tận mắt thấy được như thế nào là người đẹp hơn hoa. Nàng quả thật là một người có thể làm điện đảo chúng sinh, mê hoặc lòng người. Nếu có thể chết trong ngực nàng, phỏng chừng không ít nam nhân đều mỉm cười đi xuống cửu tuyền. Đêm tối, an tĩnh như vậy, thậm chí có thể nghe rõ được than âm tim đập của mình.
Tô Tâm Ly tìm nửa ngày cũng không thấy bóng người nào, nàng lạnh run trở vào trong phòng. Một lúc lâu sau, Lan Dực Thư mới hồi phục tinh thần, sau đó phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhìn thấy vòng hoa Tô Tâm Ly đang đội trên đầu thật là chướng mắt.
Không phải là dùng hoa mai và dây mây bện lại thành vòng hoa sao? Nàng muốn hắn liền có thể cho nàng đầy cả một xe. Quyển sách dược vật hắn cho nàng chính là hắn tự mình sao chép lại, mặc dù chỉ là một phần nhỏ, không phải toàn bộ nhưng đây chính là bản độc nhất trong thiên hạ này, vậy mà nàng nhìn một cái cũng không thèm nhìn. Lan Dực Thư thật sự muốn đánh người. Nữ nhân này thích hoa hoa cỏ cỏ, thích đồ vật xinh đẹp sao? Lan Dực Thư quyết định lần sau hắn cũng sẽ tặng cho nàng một cái tương tự.
Tô Diệu Tuyết nằm ở trên giường vẫn luôn đợi Tô Tâm Ly đến Mai Viện nói xin lỗi với nàng. Sau khi từ chỗ Tô Bác Nhiên cáo trạng trở về, nàng liền nghĩ ra trăm nghìn loại phương pháp nhục nhã Tô Tâm Ly. Ai biết, nàng không chờ được Tô Tâm Ly khóc sướt mướt ăn nói khép nép đến nhận sai với nàng, lại chờ được Phương di nương nổi giận đùng đùng.
Lúc nãy khi Tô Diệu Tuyết nghe từng tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, nàng còn tưởng là Tô Tâm Ly liền bật người ai u rên rỉ, một bộ dạng bệnh tình nguy kịch. Chờ một đám người đi vào phòng, nàng chỉ thấy Phương di nương và thân tín của nàng, hơn nữa sắc mặt của Phương di nương rất không thích hợp. Tô Diệu Tuyết nhất thời liền có một loại sự cảm không ổn. Không đợi nàng chứng thực, lúc Lộng Xảo hướng Phương di nương vấn an, Phương di nương giận dữ mắng thành tiếng, đưa tay lên hung hăng đánh Lộng Xảo mấy bạt tai. Lộng Xảo bị đánh té trên mặt đất, hai bên khuôn mặt bị sưng như hai cái bánh bao, mũi và miệng đều chảy máu, muốn cầu xin tha thứ đều không thể nói thành lời. Mặt Phương di nương giận dữ, biểu tình hung ác dọa người tựa như muốn giết người.
Nếu Lộng Xảo không phải là nha hoàn thiếp thân của Tô Diệu Tuyết, là người thông minh, bình thường biểu hiện cũng không tệ lắm thì Phương di nương đã sớm cho người lôi nàng ra ngoài chôn sống.
Cái này, Tô Diệu Tuyết không cần mở miệng hỏi cũng biết sự tình không ổn. Nàng vén chăn lên, ngồi dậy, chạy đến trước mặt Phương di nương, gấp gáp hỏi: "Di nương, làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Ngươi hoàn toàn không biết xấu hổ như vậy? Bây giờ Tô Tâm Ly chưởng quản tướng phủ, phụ thân ngươi lệnh ngươi ngày mai dọn ra khỏi Tuyết viện dời đến tiểu viện phía nam hảo hảo dưỡng bệnh."
"Cái gì?"
Tô Diệu Tuyết cắn đôi môi tái nhợt, vốn khuôn mặt dễ nhìn trong nháy mắt đã không có huyết sắc. Nàng kinh hô một tiếng, nắm chặt lấy tay của Phương di nương không buông. Nếu không phải bây giờ trời lạnh, Phương di nương mặc nhiều áo thì đã bị Tô Diệu Tuyết nắm đau. Nàng không dám tin, trừng lớn con ngươi, hiển nhiên là đối với kết quả như vậy hoàn toàn không thể tiếp nhận.
"Không có khả năng! Phụ thân hiểu ta nhất, hắn sẽ không đối với ta như vậy!"
Tô Diệu Tuyết lắc đầu, cái miệng nhỏ nhắn run run. Từ trước đến nay, nàng đều hết sức tin tưởng, bởi vì nàng biết mình là nữ nhi mà phụ thân đau lòng nhất, cũng là nữ nhi mà hắn kỳ vọng ký thác lớn nhất. Rõ ràng nàng là trưởng nữ thế nhưng ở bên ngoài lại nói nàng là dưỡng nữ cho nên phụ thân đối với nàng luôn rất hổ thẹn. Ngày hôm nay nàng đi Minh Tùng đường gặp Tô Bác Nhiên cáo trạng, phụ thân liền đáp ứng chờ Tô Tâm Ly trở về sẽ hảo hảo giáo huấn nàng sau đó sẽ bắt Tô Tâm Ly đến Tuyết viện nhận sai với nàng. Để làm cho Tô Bác Nhiên thương tiếc nàng và bất mãn với Tô Tâm Ly, nàng thậm chí còn giả bộ bất tỉnh, cố ý để cho bệnh tình mình nặng thêm. Nhưng mà tại sao chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, sự tình lại xảy ra như vậy.
Phương di nương thấy bộ dạng này của nàng liền cho hạ nhân lui xuống. Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn hai người, sự tức giận của nàng mới thu liễm một ít. Dù sao cũng là con gái của mình, xuống tay đánh nàng giống như đánh Lộng Xảo Phương di nương vẫn không nỡ, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng thương tâm khổ sở của nàng như vậy.
"Phụ thân ngươi quả thực rất yêu thương ngươi nhưng hắn càng yêu chính bản thân hắn hơn. Tại sao ngươi lại không nói cho ta biết chuyện tình ngày hôm nay là do ngươi an bài Tống Lộ động thủ, hơn nữa Tống Lộ còn ở trước mặt Lục hoàng tử và bách tính của thành Kinh Lăng khai ra chủ mưu là ngươi? Vì sao ngươi không nói cho ta Lục hoàng tử vẫn đang luôn thiện vị Tô Tâm Ly?"
Chuyện lần này, nếu vai diễn trao đổi với nhau thì Tô Tâm Ly đã sớm bị đuổi ra khỏi phủ. Tuy rằng Phương di nương không nỡ để Tô Diệu Tuyết dời đến Nam Uyển ở thế nhưng nàng không thể không thừa nhận có người của phủ Định Quốc Công ở đó, dưới tình huống này bị phạt như vậy là nhẹ nhất.
Tâm tình của Phương di nương bây giờ tương đối lo lắng bởi vì đối với Tô Bác Nhiên mà nói Tô Tâm Ly càng ngày càng có giá trị lợi dụng.
Phương di nương tức giận nhìn Tô Diệu Tuyết: "Di nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, lúc làm chuyện gì, có thể không cần chính mình ra mặt thì để nha hoàn làm, như vậy nếu xảy ra chuyện gì thì có thể đem trách nhiệm đổ lên đầu bọn họ, như vậy mình mới có thể toàn thân trở ra, cũng không bị mọi người lên án. Ngươi ngược lại tốt lắm, xem lời ta nói như gió thoảng bên tai."
Phương di nương rất tức giận, nàng dụng tâm dạy dỗ Tô Diệu Tuyết như vậy, nữ nhi của nàng lại có thể bại dưới tay tiểu tiện nhân kia. Phương di nương không cam lòng, nhất là lúc đến bộ dạng tâm cao khí ngạo cùng đắc ý của Tô Tâm Ly ngày hôm nay, Phương di nương khí huyết dâng trào, nỗ lực đè xuống đè xuống mùi tanh bốc lên. Phương di nương che ngực, Tô Diệu Tuyết thấy nàng không thích hợp liền đỡ nàng đi đến một bên ngồi xuống.
"Đều do bằng hữu kia của Lục hoàng tử thích xen vào việc của người khác. Nếu không phải vì lời nói của hắn thì cho dù Tô Tâm Ly không bị Tống Lộ phá hủy, từ trên xe ngựa té xuống, không chết thì cũng sẽ bị trọng thương giống như Lưu Chu vậy, nói không chừng mặt cũng sẽ bị hủy giống như Lưu Chu."
Tô Diệu Tuyết híp mắt, dung nhan thanh lệ hiện lên vẻ ác độc thậm chí còn chó chút dữ tợn.
Lúc nhắc đến Lan Dực Thư, Tô Diệu Tuyết vừa yêu vừa hận. Nam nhân ưu tú như vậy vì sao không thiên vị nàng, không phải là bộ dạng Tô Tâm Ly lớn lên đẹp thôi sao? Nông cạn. Lúc Tô Diệu Tuyết nghĩ như vậy liền hận không thể đem gương mặt của Tô Tâm Ly cắt bỏ sau đó dán lên trên mặt mình.
Ông trời thật quá bất công, cho Tô Tâm Ly một thân phận tôn quý như vậy lại còn cho nàng ta một dung nhan tuyệt thế. Tô Tâm Ly dựa vào cái gì mà được hậu đãi như vậy?
Phương di nương trách cứ Tô Diệu Tuyết không hiểu chuyện. Trong lòng Tô Diệu Tuyết làm sao không có oán khí đối với Phương di nương? Tự mình không có bản lĩnh bảo vệ tốt quyền lợi chưởng quản tướng phủ, hiện tại xảy ra chuyện như vậy lại đến trách mắng nàng. Nàng bị khi dễ như vậy mà người làm nương như nàng lại không thể vì nàng mà trút giận chính là một người không có bản lĩnh. Nếu không phải nàng cho người đi bắt cóc Tô Tâm Ly thì bây giờ Tô Tâm Ly cũng không đến mức giống như bây giờ, nơi nơi đối nghịch các nàng. Cũng không biết bọn cướp này làm cái gì, chẳng lẽ đạp một cước lên đầu Tô Tâm Ly cho nên hiện tại nàng ta mới có thể thông suốt như vậy?
Tô Diệu Tuyết hoàn toàn quên mất trước đây lúc Phương di nương nói ra kế sách này thì nàng hoàn toàn giơ hai tay tán thành ủng hộ. Lúc Lý má khuyên nàng không nên làm như vậy thì nàng hoàn toàn nghĩ Lý má đa sự.
"Nương, bây giờ nên làm gì a? Ta không muốn dời đến Nam Uyển."
Chỗ kia vừa hoang vắng vừa hẻo lánh, lại còn nhỏ hẹp, hiện tại quyền chưởng gia của Phương di nương lại bị Tô Tâm Ly cướp mất. Nếu nàng chuyển đến chỗ đó nhất định sẽ bị mọi người xem thường. Lần này nàng hại Tô Tâm Ly như vậy, Tô Tâm Ly nhất định sẽ không đơn giản buông tha cho nàng như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ để hạ nhân làm khó dễ nàng. Nàng không thể giống như Tô Tâm Ly bị hạ nhân khi dễ.
Tô Tâm Ly nhục nhã nàng như vậy, kết quả là chuyện gì nàng cũng chưa làm lại phải yếu thế dời đến Nam Uyển. Không phải nàng cũng là đích nữ sao? Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, trong lòng Tô Diệu Tuyết liền nghẹn một bụng ác khí, ngực đau nhức, nàng sắp phát điên lên rồi.
Sớm biết mọi chuyện phát triển thành cái dạng này, nói gì nàng cũng sẽ không đích thân đứng ra phân phó Tống Lộ làm chuyện này. Không phải nàng còn có Phương di nương hay sao? Có một người vì nàng mà xung trận, tại sao nàng phải liều mạng xông về phía trước, chọc cho mình một thân rối loạn.
"Tuyết nhi, ngươi nói đúng. Tiểu tiện nhân Tô Tâm Ly kia đã cùng chúng ta xé rách da mặt, nàng hiện tại hận chúng ta, để nàng giúp ta lên vị trí phu nhân tướng phủ là không thể, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Mà Tô Tâm Ly kia cũng không phải là Tô Tâm Ly trước đây chúng ta nói gì nghe nấy. Tô Tâm Ly hiện tại rất khó đối phó."
Trước đây Tô Tâm Ly trầm mặc ít nói lại cao ngạo, hiện tại nàng vẫn cao ngạo như trước kia chỉ là trở nên nhanh mồm nhanh miệng hơn, thích gây sự với bọn họ hơn.
"Di nương, vậy làm sao bây giờ? Lẽ nào chúng ta cứ thúc thủ chịu trói như vậy?" Nàng làm sao có thể cam tâm?
"Nếu không phải do ngươi, làm sao chuyện tình lại biến thành dạng này?" Phương di nương nghĩ lại liền cảm thấy lửa giận đầy mình.
"Ngươi yên tâm, phụ thân ngươi yêu thương ngươi nhiều năm như vậy đều không phải là uổng phí. Bây giờ ngươi vẫn là nữ nhi mà phụ thân ngươi yêu thương nhất."
Phương di nương có mười phần lòng tin vào lời nói này. Mấy năm này đều đem Tô Diệu Tuyết tỉ mỉ bồi dưỡng như một đích nữ, cho dù hắn có thay lòng cũng không thể bỏ dở nửa chừng như vậy được. Nàng không cam lòng, Tô Bác Nhiên cũng thế. Có điều những điều đó Phương di nương không có ý định nói cho Tô Diệu Tuyết biết đỡ cho nàng nắm chắc, lại đi gây chuyện. Tô Tâm Ly bây giờ nàng còn không chịu đựng nổi huống chi còn phải ứng phó chuyện của Tô Diệu Tuyết.
Lại nói Tô Tâm Ly sau khi trở về phòng thì lạnh run. Nàng lấy vòng hoa đội trên đầu xuống đặt ở trên bàn trang điểm, cởi áo choàng rồi trực tiếp chui vào ổ chăn. Nàng nằm ở trêm giường, suy nghĩ có lẽ đêm nay Phương di nương, Tô Diệu Tuyết còn có mấy di nương tiểu thư tướng phủ không ngủ được, một lúc sau thì mệt mỏi, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ. Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, vòng hoa đặt bên cạnh cái rương nhỏ đã không cánh mà bay, những cánh hoa mai rụng dưới đáy rương cũng không cánh mà bay luôn.
"Ngươi có thấy vòng hoa mai ta đặt trên bàn trang điểm không?"
Nha hoàn giúp Tô Tâm Ly rửa mặt chải đầu nghe nàng hỏi vậy, theo bản năng nhìn theo phương hướng ngón tay Tô Tâm Ly chỉ, cái gì cũng không thấy. Sắc mặt nàng tái nhợt, hai chân run lên, sợ đến nỗi quỳ xuống mặt đất: "Không phải nô tỳ cầm, lúc nô tỳ vào phòng đã không thấy nó rồi."
Tô Tâm Ly đi đến trước bàn trang điểm, lật những đồ vật khác, trang sức son phấn của nàng đều ở đây, chỉ là không có vòng hoa mà hôm qua Cố đại ca làm tặng nàng.
"Được rồi, ngươi đứng lên đi."
Tô Tâm Ly ngồi trước bàn trang điểm, khoát khoát tay. Trước đây trong viện của nàng quả thực thường có nha hoàn ăn trộm đồ của nàng. Thế nhưng hiện tại cho các nàng một tá lá gan các nàng cũng không dám, hơn nữa vòng hoa mai kia cũng không đáng giá mấy đồng tiền, hoa đã héo tàn, không còn đẹp nữa, không thể ăn cũng không thể bán, các nàng nếu muốn trộm cũng không trộm nó.
Tô Tâm Ly bỗng nhiên nhớ đến tối hôm qua lúc nàng ngồi trước gương đồng thì nghe một tiếng hừ lạnh, xem ra đó không phải là ảo giác của nàng. Tô Tâm Ly nhìn mình trong gương đồng, cười một cái, hôm qua trời lạnh như vậy, thiên tân vạn khổ đi một chuyến cư nhiên chỉ lấy một đồ chơi không đáng bao nhiêu tiền, thật là nhàm chán. (Mei: Chị đang nhớ anh kìa, hehe)
Nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, vâng dạ tiến lên giúp Tô Tâm Ly rửa mặt chải đầu. Không lâu sau Vân Bích đến, tự mình giúp Tô Tâm Ly chải đầu.
"Ngươi đi gọi Trầm quản gia đến đây, nói ta có việc muốn tìm hắn, nói hắn đến Ly Tâm viện một chuyến."
Sau khi Tô Tâm Ly rửa mặt chải đầu xong thì cùng Vân Bích dùng đồ ăn sáng. Lúc đang ăn thì Trầm Phục đến. Dù sao cũng là người của Tô Bác Nhiên, trước mặt hắn Tô Tâm Ly cũng phải khách khí với hắn một phen, mời hắn cùng ngồi xuống ăn. Trầm Phục nói không dám.
Tô Tâm Ly không Trầm Phục lại đến nhanh như vậy. Quả nhiên người vừa có uy tín địa vị, hiệu suất làm việc của hạ nhân cũng tăng lên. Dù sao Trầm Phục cũng là thân tín của Tô Bác Nhiên, sau này Tô Tâm Ly còn phải dùng hắn, tất nhiên không thể để hắn chờ lâu, rất nhanh liền kết thúc bữa sáng.
"Tiểu thư có chuyện tìm nô tài?"
Thái độ của Trầm Phục cung kính không làm cho người khác cảm thấy hắn đang nịnh nọt.
"Làm phiền Trầm quản gia theo ta đi Phương Tình viện một chuyến."
Tô Tâm Ly vốn cho là Trầm Phục từ chối thậm chí là cự tuyệt, dù sao cơ hội lật mình của hai người Phương di nương và Tô Diệu Tuyết rất lớn, Trầm Phục đi cùng với nàng liền biểu thị đắc tội với các nàng, nhưng không nghĩ tới Trầm Phục lại rất cung kính đáp ứng.
Mấy loại chuyền này ở tướng phủ, Vân Bích tất nhiên không thích hợp dính vào. Tô Tâm Ly lưu nàng lại là để cho nàng tọa trấn ở Ly Tâm viện, chỉ cần nàng còn ở tướng phủ, Tô Bác Nhiên liền không dám đổi ý. Tô Tâm Ly mang theo không nhiều người lắm, ngoại trừ Thu Ba còn có mấy nữ hài mà phủ Định Quốc Công tinh tế tuyển chọn cho nàng, còn có một vài ma ma biết công phu.
Tô Tâm Ly và Trầm Phục vừa mới đến Phương Tình viện thì nha hoàn thiếp thân Thạch lựu của Phương di nương liền nhanh chân ra đón, vẻ mặt sốt ruột nói: "Tiểu thư, Phương di nương bị bệnh vừa mới uống thuốc ngủ. Sổ sách và chìa khóa khố phòng của tướng phủ, sợ rằng tiểu thư phải chờ Phương di nương khỏi bệnh mới lấy được."