Chương 54: Danh Sách Đồ Cưới

Edit: Meimei

"Nhanh, nói cho bà ngoại nghe một chút, vị công tử hôm nay đến đây có phải là người trong lòng của Ly nhi không?"

Tô Tâm Ly tuy đã từng là người làm mẹ thế nhưng trong chuyện tình cảm nam nữ, da mặt của nàng cũng rất mỏng, đặc biệt là lúc Vân thị nhìn chằm chằm nàng nói lời trêu ghẹo, nàng liền không khỏi đỏ mặt, một bộ dạng tiểu nữ nhi ngượng ngùng nói: "Bà ngoại, người nói cái gì đó?"

Vân thị đem Tô Tâm Ly ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, sung sướng cười ra tiếng: "Ly nhi của chúng ta xấu hổ kìa."

Đúng lúc này, Vân Bích dẫn đại phu trong phủ đến. Tuy Tô Tâm Ly không tình nguyện nhưng để Vân thị yên tâm, nàng vẫn để cho đại phu xem vết thương, có điều vết thương không sâu, lại có thuốc tốt của Lan Dực Thư, vì vậy không nghiêm trọng lắm. Vân thị yên lòng, Tô Tâm Ly cười, rót trà cho bà sau đó đem mấy khối bánh điểm tâm mà Lan Dực Thư đưa tới đưa cho bà ăn. Nàng cũng có chút đói, mà mấy khối bánh điểm tâm của Lan Dực Thư ăn thật ngon, nàng rất thích, liền ăn nhiều hơn mấy cái.

Sự việc ngựa bị kinh sợ xảy ra hôm nay, trên dưới thành Kinh Lăng phỏng chừng không bao lâu sẽ truyền ra, đến lúc đó phủ Định Quốc Công nhất định sẽ biết, vì vậy Tô Tâm Ly cũng không gạt người, vừa ăn điểm tâm vừa đem chuyện ngày hôm nay tường tận kể cho Vân thị: "Còn có chuyện lần trước Phương di nương phái người đi truy sát con, người cứu con cũng chính là vị công tử này. Lúc thọ yến của phụ thân, Lục hoàng tử giúp đỡ khẳng định cũng là nể mặt mũi hắn."

Vân thị nghe xong thì kinh tâm động phách, Tô Tâm Ly nói còn chưa xong, bà đã tức giận đem ly trà mà Vân Bích vừa mới pha xong hất bể: "Tiểu chân tử này lại dám hãm hại con như vậy. Vân Bích, lấy cây roi của ta ra đây."

(Tiểu chân tử: là tiếng mắt người phụ nữ lúc xưa, còn gọi là đồ đĩ.)

Lòng dạ ác độc như vậy, đánh chết cũng đáng.

"Bà ngoại!"

Tô Tâm Ly nhanh chóng giữ tay Vân thị lại, nhìn bà lắc lắc đầu: "Bà ngoại đã biết các nàng là dạng người như thế nào rồi cần gì phải chấp nhặt bọn họ."

Vân thị nhìn Tô Tâm Ly, ánh mắt của nàng đạm nhiên, trong suốt xinh đẹp, không nhìn thấy chút tức giận nào.

Nếu Vân thị thực sự giết chết Tô Diệu Tuyết, phủ Định Quốc Công nhất định bị sẽ bị mọi người dèm pha, với lại Tô Bác Nhiên đặt kỳ vọng rất cao vào Tô Diệu Tuyết, đến lúc đó quan hệ giữa hai nhà nhất định sẽ càng thêm gay gắt. Tô Bác Nhiên là một người có lòng dạ hẹp hòi, không chừng còn lợi dụng nàng để trả thù ông ngoại bà ngoại đã làm lỡ một nước cờ tốt của ông. Phủ Định Quốc Công hiện tại quyền cao chức trọng, trong triều lại có danh vọng cực cao, người kính nể ông ngoại rất nhiều nhưng người ghen ghét ông ngoại như Tô Bác Nhiên cũng không ít, nàng không muốn để cho bọn tiểu nhân có cơ hội làm hại phủ Định Quốc Công.

Tô Tâm Ly thấy Vân thị nhìn mình, cười khanh khách thành tiếng: "Bà ngoại, người không thấy trực tiếp tình cảnh lúc đó đâu, dân chúng vây xem cực kỳ căm phẫn, dùng rau thối và trứng thối ném về phía Tô Diệu Tuyết, cả người nàng ta đều bẩn thỉu và hôi thối, làm con thực muốn cười a."

Tô Tâm Ly cười khanh khách thành tiếng, dáng dấp cực kỳ ngây thơ. Vân Bích nghe Tô Tâm Ly miêu tả, cũng không khỏi nghĩ đến tình cảnh lúc đó, liền buồn cười. Tô Tâm Ly đột nhiên đứng lên, đi đến bên tai Vân thị, cũng không biết nói gì, trên mặt Vân thị cũng hiện lên nụ cười, gật đầu chỉ vào trán Tô Tâm Ly: "Quỷ tinh linh!"

"Bà ngoại tức giận như vậy, cháu gái đương nhiên không thể đơn giản bỏ qua cho nàng ta như vậy."

Chỗ dựa lớn nhất của Tô Diệu Tuyết là Tô Bác Nhiên, nếu nàng ta làm mất đi hoan tâm của Tô Bác Nhiên, vậy thì cái gì cũng cũng không có ý nghĩa, đương nhiên đây chỉ là chuyện một sớm một chiều. Bây giờ nàng phải kiên trì và nhẫn nại. Với tính tình của Tô Bác Nhiên, ở giữa lại có Phương phủ, quan hệ giữa phủ Định Quốc Công và tướng phủ sớm muộn gì cũng cắt đứt nhưng phải là lúc nàng có năng lực thoát khỏi tay Tô Bác Nhiên, nếu không, ông ngoại bà ngoại sẽ vì nàng mà bị tướng phủ chèn ép.

"Ông ngoại và bà ngoại đã lớn tuổi rồi, cũng không thể chiếu cố con cả đời. Ly nhi đã lớn, mọi việc đều có chủ ý của mình, sẽ không tùy tiện để bị người khi dễ. Đây là chuyện tốt, ông ngoại của con biết nhất định sẽ rất vui mừng. Bà ngoại đối với con chỉ có một yêu cầu đó chính là phải chiếu cố thật tốt bản thân mình, đừng để bản thân bị thương. Mẫu thân và đại ca của con đều đã tạ thế, nếu con cũng không tốt, ông ngoại và bà ngoại biết làm sao đây? Phủ Định Quốc Công vĩnh viễn là nhà của con, nếu như lúc nào không thể ở tướng phủ nữa chỉ cần trở về, cho dù lúc đó ông ngoại bà ngoại không còn thì cữu cữu cũng sẽ chiếu cố tốt con. Cho dù trời có sập xuống cũng không sợ, đã có chúng ta bảo vệ con."

Vân thị thành khẩn nói. Tô Bác Nhiên không phải là người tốt, những di nương và tiểu thư ở tướng phủ cũng không phải là người hảo tâm, nếu không phải Tô Tâm Ly kiên trì, Vân thị thật sự không muốn để nàng sống ở chỗ lang sói như vậy.

"Bà ngoại." Tô Tâm Ly dựa vào lòng Vân thị, mũi có chút cay cay. Đời trước, ông trời của nàng bị chính nàng tự tay phá hủy, đời này, nàng nhất định phải vì người của phủ Định Quốc Công mà chống lên một bầu trời mới.

"Ly nhi, Lan công tử có phải có ý với con hay không?"

Tô Tâm Ly chưa kịp đau buồn vì lời nói của Vân thị thì bà đã chuyển qua một đề tài bát quái như vậy, Tô Tâm Ly nhất thời không kịp phản ứng.

"Bà ngoại, người suy nghĩ nhiều." Nam nhân như Lan Dực Thư còn thiếu nữ nhân sao? Một nam nhân có thể ra tay ác độc với chính bản thân mình như vậy thì làm sao có thể động tâm với nữ nhân. Lần đầu tiên là trùng hợp nhưng lần thứ hai cũng phí rất nhiều tâm tư giúp đỡ nàng, làm sao có thể tận mắt nhìn nàng chết như vậy, nàng còn chưa hồi báo đáp hắn cái gì, đây không phải là hắn đang bị thua thiệt sao? Lan Dực Thư không phải là người buôn bán lỗ vốn như vậy.

"Sao lại không? Ly nhi của chúng ta thân phận tôn quý, lại xinh đẹp, nhu nhuận hiểu chuyện, tâm địa thiện lương, trên dưới Lưu Ly quốc này, ai có thể so với Ly nhi của chúng ta. Hắn ta như vậy chính là phúc khí mấy đời tu luyện."

Vân thị yêu thương cháu gái, cho nên đối với bà, Tô Tâm Ly là nữ tử ưu tú nhất thiên hạ, mỗi người đàn ông đều thích nàng.

Vân thị cầm tay Tô Tâm Ly, sau đó nhìn Vân Bích đứng phía sau nháy nháy mắt. Vân Bích biết ý, đi đem cháu rể tương lai đến cho phu nhân.

"Ly nhi, những lời Uyển Đình nói lúc nãy con chớ để trong lòng."

Từ trước đến nay, Tô Tâm Ly là người có tính tình hướng nội, trong lòng bị ủy khuất cũng không nói ra, cũng không oán giận bọn họ. Thật vất vả mới có thể để nàng nguyện ý thân cận với mình như vậy, trong lòng Vân thị rất vui vẻ nhưng cũng lo lắng Tô Tâm Ly vì những chuyện như vậy mà xa lánh phủ Định Quốc Công.

"Con mới không thèm so đo với nàng ta, nhưng con cũng sẽ không nguyện ý chịu đựng tính khí của nàng ta. Trong phủ kiêu ngạo thì không sao nhưng nếu ra ngoài thì chính là mặt mũi của phủ Định Quốc Công. Con nghe nói Vân Quế Phường ở ngõ Hưng Yên có một Dung ma ma rất lợi hại, nghe nói rất nhiều phu nhân nhà quyền quý đều thỉnh bà ấy về giáo huấn những người không tuân thủ quy củ. Không bằng mời bà ấy đến, hảo hảo quản giáo tam biểu tẩu một chút, lúc nào nàng ta có thể trở thành một tiểu thư khuê các tuân thủ quy củ, lúc nào nàng ta hiểu được nàng ta chính là cháu dâu của phủ Định Quốc Công mới để nàng ta ra ngoài."

Đời trước, trước khi nàng gả cho Nhan Tư Minh, Phương di nương vì muốn làm khó dễ nàng mà mời Dung ma ma này về dạy quy củ cho nàng. Thật sự rất thống khổ, cho đến bây giờ những ký ức đó vẫn còn khắc sâu trong lòng nàng. Tô Tâm Ly đem run rẩy và sợ hãi chôn dưới đáy lòng. Nhếch môi một cái, Phương di nương đã đối đãi với nàng tốt như vậy, nàng nhất định phải tìm một cơ hội mời Dung ma ma về thay nàng giáo huấn Tô Diệu Tuyết một chút.

Vân thị cười gật đầu: "Cứ làm theo lời của Ly nhi, đợi lát nữa ta sai người đi thỉnh Dung ma ma."

Tô Tâm Ly cầm tay Vân thị: "Sự việc ngày hôm nay, nhất định phải nói cho tam biểu ca nghe, nếu không huynh ấy sẽ nghĩ con khi dễ thê tử của huynh ấy, huynh ấy tìm con tính sổ sẽ không tốt."

Vân thị gật đầu một cái: "Con a, quỷ tinh linh. Tam ca con thường ngày đau lòng nhất là con, có thứ gì tốt đều giữ lại cho con. Cho dù đã thành thân nhưng suốt ngày đều nói nếu không phải không tiện thì hắn mỗi ngày sau khi hạ triều đều muốn đến tướng phủ tìm con."

Tô Tâm Ly cầm tay Vân thị, tươi cười hồn nhiên giống như người không tim không phổi, một hồi lâu nàng mới thu lại nụ cười của mình, nghiêm túc nhìn Vân thị nói: "Bà ngoại, tờ giấy viết đồ cưới của mẫu thân, có thể cho con xem được không?"

Ông ngoại và bà ngoại chỉ có duy nhất một nữ nhi là mẫu thân của nàng, là hòn ngọc quý trong tay họ, hận không thể đem toàn bộ đồ tốt nhất cho nàng: vàng bạc châu báu, các bức danh họa, đồ trang sức, xiêm y,... Trước đây mẫu thân tích đọc sách, hai cậu của nàng vì để mẫu thân vui vẻ mà vơ vét không ít sách cổ, đều vô giá, dùng mười dặm hồng trang để hình dung cũng không quá đáng. Đồ cưới của mẫu thân phong phú cỡ nào, nhưng từ lúc Phương di nương lên nắm quyền ở tướng phủ, đồ cưới của mẫu thân cũng bị rơi vào tay bà ta. Trang sức mà bây giờ Tô Diệu Tuyết dùng đều là của mẫu thân nàng, còn có noãn ngọc nàng ta đang mang trên cổ, vòng ngọc trên tay vì vậy đời trước nàng ta có thể nở mày nở mặt gả cho Nhan Tư Minh đều do đồ cưới của mẫu thân nàng, xem như chính là đồ cưới mà phủ Định Quốc Công chuẩn bị. Đời này nàng nhất định không thể để cho đồ cưới của mẫu thân rơi vào túi của hai mẹ con Phương di nương và Tô Diệu Tuyết!

Những thứ đó, đời này, nàng muốn sử dụng, nhất định phải lấy về lại.

Vân thị nghe vậy, nụ cười trên mặt phai nhạt xuống, thở dài nói: "Không thấy nữa."

"Không thấy?"

Tô Tâm Ly quay đầu nhìn Vân thị, bởi vì bị bất ngờ mà hoảng hốt, thanh âm không khỏi lớn tiếng và nặng nề.

"Tại sao lại không thấy?"