Chương 43: Kinh Sợ

Edit: Meimei

Lưu Chu vừa mới bước chân ra khỏi viện thì đụng phải Tô Diệu Tuyết đang đi đến Ly Tâm viện tìm Tô Tâm Ly, đi theo phía sau nàng ta còn có thêm một nha hoàn.

"Lưu Chu."

Lưu Chu muốn làm như không thấy, trong tướng phủ ai mà không biết người thân cận với Phương di nương nhất là Tô Diệu Tuyết, nếu nàng không phải là người hầu ở trong tướng phủ từ lâu thì nàng nhất định sẽ cho rằng Tô Diệu Tuyết và Phương di nương là mẹ con ruột thịt a. Tiểu thư và phu nhân đối với Phương di nương và Tô Diệu Tuyết tốt như vậy, các nàng còn không cảm ơn mà còn nhiều lần hãm hại tiểu thư, nhất là Tô Diệu Tuyết. Lưu Chu cảm thấy nàng ta quá không biết xấu hổ, tướng phủ cho nàng ta ăn, cho nàng ta mặc nhưng nàng ta lại muốn hãm hại chủ tử tướng phủ, đúng là lang tâm cẩu phế. Nghĩ đến những lời nàng ta nói trong tiệc thọ yến của tướng gia cách đây mấy ngày, quả thật muốn trừng trị nàng ta.

Muốn đưa Phương di nương lên làm phù chính, sau đó nàng ta có thể chân chính trở thành tiểu thư của tướng phủ đúng không, nằm mơ đi!

"Diệu Tuyết tiểu thư."

Lưu Chu xoay người, đi đến trước mặt Tô Diệu Tuyết, phúc thân chào.

Mặc dù trong lòng nàng ghét Tô Diệu Tuyết nhưng nàng sẽ không để biểu hiện ra ngoài, tránh cho tiểu thư gặp thêm phiền phức. Dĩ nhiên, một tiếng xưng hô này cũng làm cho Tô Diệu Tuyết ấm ức. Bởi vì sợ hãi Phương di nương và sự yêu thích của Tô Bác Nhiên, người hầu trong tướng phủ mỗi lần thấy Tô Diệu Tuyết đều cung cung kính kính kêu một tiếng đại tiểu thư.

Tô Diệu Tuyết trong lòng không vui, cảm thấy Lưu Chu không coi trọng nàng, nhưng bây giờ nàng ta là nha hoàn bên cảnh Tô Tâm Ly, nàng muốn nịnh hót Tô Tâm Ly thì tất nhiên không thể đắt tội với Lưu Chu này.

"Ngươi vội vội vàng vàng đi làm cái gì vậy?"

Lưu Chu do dự, không hề muốn nói ra phân phó của Tô Tâm Ly cho Tô Diệu Tuyết nghe nhưng Tô Diệu Tuyết chủ động hỏi, nàng không thể không trả lời.

"Tiểu thư muốn xuất phủ, nói nô tỳ đi chuẩn bị xe ngựa."

Tô Tâm Ly là tiểu thư duy nhất của tướng phủ, tướng phủ không có chủ mẫu, lão phu nhân thì đang ở quê nhà, Tô Bác Nhiên bị bệnh không cho người quấy rầy, Tô Tâm Ly muốn ra ngoài tất nhiên an bài một tiếng, nói đi liền có thể đi.

"Đi đâu?"

Tô Diệu Tuyết vừa nghe, vừa ân cần hỏi, khó nén vội vàng.

Tô Diệu Tuyết cũng không biết Tô Tâm Ly đã biết chuyện ngục giam của Thuận Thiên phủ bị cháy, Thu Hòa bị chết cháy. Nàng sáng sớm đến đây chính là muốn cùng Tô Tâm Ly đi nha môn, Thu Hòa vừa chết, Tô Tâm Ly nhất định sẽ rất thất vọng, đến lúc đó nàng bày tỏ một chút quan tâm, Tô Tâm Ly thiếu thốn tình cảm nhất định sẽ sinh lòng cảm động, như vậy quan hệ giữa nàng vs nàng ta nhất định sẽ thân cận hơn?

"Nô tỳ cũng không biết, tiểu thư vẫn còn chờ nô tỳ, nô tỳ xin đi trước."

Lưu Chu nói xong, không đợi Tô Diệu Tuyết đồng ý liền rời đi.

"Không có quy củ!"

Tô Diệu Tuyết nhìn bóng lưng của Lưu Chu, hừ lạnh một tiếng, trong lòng rất căm tức. Chỉ là một nha hoàn mà thôi cũng dám bất kính với nàng.

"Đi, gọi con trai của Tống nhị gia đến cho ta." Không làm cho Tô Tâm Ly thân bại danh liệt, nàng quyết không bỏ qua.

Tô Tâm Ly vừa mới ra khỏi tướng phủ, liền nhìn thấy hai chiếc xe ngựa đậu ngoài cửa. Chiếc xe ngựa ở phía trước thì dùng kim ngọc làm thành, nhìn một cái liền biết chủ tử của chiếc xe ngựa không phú thì cũng quý, còn chiếc xe ngựa ở phía sau cũng không tệ nhưng nếu so sánh với chiếc ở phía trước thì kém hơn rất nhiều.

"Chúng ta đi."

Tô Tâm Ly chẳng qua chỉ nhìn một cái liền câu môi, được Lưu Chu đỡ, đi về phía xe ngựa của mình.

"Tiểu thư, hôm nay trừ người còn có ai ra ngoài?"

Tô Tâm Ly khẽ mỉm cười, trừ Tô Diệu Tuyết ra còn có ai. Hiện tại Phương di nương căn bản không có thời gian, về phần những di nương và tiểu thư khác, bọn họ muốn xuất phủ thì phải có sự đồng ý của Phương di nương, không phải bọn họ muốn đi là đi.

"Quản người ta làm gì? Chúng ta đi phủ Định Quốc Công."

Tô Tâm Ly không để ý lắm nói, được Lưu Chu đỡ lên xe ngựa, sau đó Lưu Chu lên theo, buông màn che xuống. Hai người ai cũng không chú ý đến lúc bọn họ vào trong xe ngựa yên yên ổn ổn ngồi xuống, người đánh xe liền ngẩng đầu lên, trong mắt không che dấu được tia hưng phấn.

Tô Tâm Ly ngồi trong xe ngựa, ưu nhã ăn đểm tâm. Sáng nay vừa mới rời giường thì nghe tin Thu Hòa bị chết cháy trong nhà giam, nàng vội vàng rửa mặt chải đầu một phen còn chưa ăn uống gì. Lưu Chu tri kỷ, sợ tiểu thư nhà mình bị đói nên phân phó hạ nhân trong phủ lúc chuẩn bị xe ngựa thì đến trù phòng cầm một ít thức ăn đặt lên xe ngựa.

Lúc Tô Tâm Ly đang thảnh thơi, xe ngựa đang bình ổn đi trên đường thì đột nhiên chấn động, khối điểm tâm trên tay Tô Tâm Ly rơi trên làn váy của nàng. Tô Tâm Ly chỉ nghĩ xe xóc nảy là ngẫu nhiên, không để trong lòng, tùy ý phủi phủi bánh điểm tâm trên váy xuống. Nào nghĩ đến xe ngựa càng ngày càng xóc nảy dữ dội, bàn nhỏ trong xe rung động kịch liệt, điểm tâm và nước trà trên bàn đều bị rơi xuống sàn, Tô Tâm Ly hoảng loạn, đầu có chút choáng váng.

"Lưu Chu, ngươi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra?"

Đường trong thành Kinh Lăng cứ ba năm sẽ được sửa một lần, đường cái có hư hại cũng không thể xóc nảy như vậy, nhất định là đã có chuyện xảy ra.

"Vâng!"

Lưu Chu lên tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài: "Tống Lộ, đi chậm một chút, xe ngựa xóc nảy như vậy, tiểu thư làm sao ngồi?"

Xe ngựa chạy rất nhanh, hơn nữa toàn bộ thân xe đều lay động, thanh âm của Lưu Chu nghe giống như có chút run.

"Nô tài cũng không biết có chuyện gì xảy ra, con ngựa này giống như phát điên."

Thanh âm của Tống Lộ bình tĩnh nhưng Tô Tâm Ly lại nghe thấy một tia hưng phấn trong đó, sau đó là tiếng roi đánh vào mông con ngựa, rất rõ ràng. Nếu như mới vừa rồi Tô Tâm Ly còn cảm thấy bản thân quá nhạy cảm thì hiện tại nàng đã chắc chắn khẳng định xe ngựa xóc nảy như vậy chắc chắn có điểm kỳ lạ.

Tô Tâm Ly xốc màn che lên, nhìn thoáng qua bốn phía, đây mặc dù là đường lớn cho xe ngựa chạy, người trên đường không nhiều nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ gặp chuyện không may.

Tô Tâm Ly nhìn gã phu xe hưng phấn đưa roi lên quất mông ngựa, bởi vì hành động của hắn ta mà ngựa của mấy chiếc xe khác ở hai bên đường chạy loạn, còn có những người dân bày sạp bán vì để bảo toàn mạng là bỏ lại đồ đạc bỏ chạy.

"Tống Lộ, dừng xe lại!"

Tô Tâm Ly ánh mắt nghiêm túc, thanh âm bình tĩnh còn có một chút căm tức bên trong. Xe ngựa này có dấu của tướng phủ, lúc này bách tính bị hoảng sợ nhất định sẽ đem trách nhiệm và oán khí đổ lên người nàng, nói không chừng nàng sẽ trở thành một ác nhân.

Tô Tâm Ly thấy gã phu xe không nghe lời mình, nhất thời hiểu rõ mọi chuyện.

"Ta nói ngươi dừng xe, có nghe thấy hay không!"

Trong mắt Tô Tâm Ly phụt ra tia hàn ý, còn có sát khí. Những ngày cuối cùng trước khi chết ở đời trước vẫn còn hiện ra trước mắt nàng, sau khi sống lại, nội tâm Tô Tâm Ly có oán khí rất lớn, hiện tại, Tô Tâm Ly muốn giết người, xem ra, tên nô tài này vẫn không học được chút khôn ngoan nào.

Tô Tâm Ly cường thế ra lệnh, thanh âm lạnh như băng, lộ ra tử khí khiếp người. Tống Lộ hoảng sợ, theo bản năng muốn nghe theo sự phân phó của Tô Tâm Ly, nhưng vừa nghĩ đến những lời nói của Tuyết tiểu thư trước khi ra cửa, hắn tức thời can đảm lên rất nhiều: "Tiểu thư, con ngựa bị kinh hách, căn bản không dừng được!"

Tốt, quả nhiên trung thành và tận tâm!

Tô Tâm Ly híp mắt, nhìn phía trước cách đó không xa có một ngã rẽ, theo bản năng nhìn về phía Lưu Chu đang vịn ở cửa rung động kịch liệt, trong lòng giật mình: "Lưu Chu, cẩn thận!"

Tô Tâm Ly kinh hô một tiếng, theo bản năng bắt được cánh tay của Lưu Chu. Xe ngựa chạy gấp như vậy, nếu Lưu Chu té xuống, không chết thì cũng sẽ bị thương nặng. Lưu Chu mặc dù chỉ là một nha hoàn nhưng đời trước nàng có ân với nàng ta, nàng ta vì mình mà chết, cho nên đời này nàng tuyệt đối không thể lặp lại chuyện đó.