Editor: Meimei
“Lục hoàng tử cùng tiểu nữ quen biết?
Lúc này, Tô Bác Nhiên gọi Tô Tâm Ly là tiểu nữ nghe cực kỳ thuận miệng. Lục hoàng tử tuy không có thực quyền nhưng trước mặt thái hậu và hoàng thượng lời nói đều rất có trọng lượng. Hơn nữa vị trí vương phi lại đang bỏ trống, nếu như Ly nhi có thể gả cho hắn, ông chính là nhạc phụ của Lục hoàng tử, đến lúc đó nói không chừng Thái tử gia và tam hoàng tử đều nhìn với ông với ánh mắt khác.
“Hôm qua lúc ta mới vào kinh, đến đoạn đường ở Diệp Lạc tự thì thấy một đám hắc y nhân còn có một vài tên côn đồ chặn một chiếc xe ngựa. Những tên áo đen kia, mỗi người thân thủ đều rất tốt, lúc ta đến, hộ vệ hầu như đều đã chị chém giết chết, ngựa thì bị kinh hãi chạy rất nhanh. Trên xe ngựa ngoài phu xe còn có hai nữ tử, một người trong đó ăn mặc trang phục hạ nhân bỗng nhiên đẩy tiểu thư của mình xuống xe ngựa. Tiểu thư kia theo bản năng níu cổ tay của nha hoàn kia. Nha hoàn kia cũng thật ngoan độc, cư nhiên đạp chủ tử của mình một cước, một mình cùng xa phu rời đi. Xe ngựa kia còn có ký hiệu của tướng phủ.”
Mọi người nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Phương di nương và Tô Diệu Tuyết tràn đầy trào phúng và hèn mọn. Lục hoàng tử nói cùng với chuyện lúc nãy Tô tiểu thư nói đều hoàn toàn trùng khớp, có thể thấy được những gì Tô tiểu thư nói đều là sự thật. Phương di nương còn có dưỡng nữ Tô Diệu Tuyết này nhìn như quan tâm Tô tiểu thư, kì thực lòng không phải như vậy, trăm phương nghìn kế bôi nhọ danh tiếng của nàng. Thật là không biết xấu hổ. May mà các nàng thông minh không có bị gạt.
Thu Hòa mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe Nhan Thần Tỷ nói, lại hôn mê lại.
Mọi người lạnh lùng quét mắt nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh như băng, giống như nhìn người chết.
Nguy nan trước mắt, không thay chủ tử ngăn cản, còn đẩy nàng xuống xe ngựa, rõ ràng là muốn đưa chủ tử vào chỗ chết. Tô tiểu thư quả nhiên là từ bi, chỉ cho nàng một cái tát, không có lấy mạng của nàng ta. Một nha hoàn như vậy, chết cũng chưa hết tội, mà chết cũng còn tiện nghi lắm, phải đem nàng chém thành tám khối, sau đó đem cho chó ăn mới đủ. Bất quá Thu hòa chỉ là một tỳ nữ, nàng có gan lớn hạ thủ với chủ tử như vậy, đây chứng tỏ nàng ta có chỗ dựa tốt? Chuyện này nhất định là có người sai sử. Nghĩ đến mọi việc trên yến hội ngày hôm nay, mọi người theo bản năng nhìn về Phương di nương với ánh mắt nghi ngờ.
Phương di nương nắm chặt khăn lụa trên tay. Bà thế nào cũng không nghĩ đến Lục hoàng tử là tới quấy rối. Bà cố đè nén tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Tâm Ly. Tiểu tiện nhân chết tiệt, hiện tại cho ngươi càn rỡ, qua hôm nay chỉ cần bà còn trong tướng phủ, bà vẫn còn cơ hội chỉnh nó, nhất định phải để cho nó sống không bằng chết.
Tô Diệu Tuyết khuôn mặt hơi sưng còn có 5 dấu tay hơi mờ nhạt biến sắc, nàng cắn chặt môi như muốn bật máu, đôi mắt tràn đầy lửa giận thêu đốt, hai tay dưới ống tay áo không cam lòng nắm chặt lại.
Tiện nhân! Tiện nhân! Vận khí cũng thật tốt. Cư nhiên vừa ra khỏi cửa liền gặp được Lục hoàng tử đang hồi kinh. Nhất định là Tô Tâm Ly - nữ nhân tối rửa này - dùng thủ đoạn nếu không Lục hoàng tử làm sao có thể coi trọng một nữ nhân tốt mã dẻ cùi như nàng được.
Tô Diệu Tuyết căm phẫn. Sớm biết hôm nay xuất môn có thể gặp Lục hoàng tử, nàng liền đi theo cùng.
“Lúc vị tiểu thư kia bị đạp xuống xe ngựa, những người áo đen đó đều cùng hướng về phía nàng vọt tới...”
Tô Tâm Ly trong lòng vô cùng kinh ngạc. Tuy không biết Nhan Thần Tỷ giúp đỡ mình là có mục đích gì, nhưng có hắn làm chứng, bất luận thực hư ra sao thì ai dám hoài nghi? Phương di nương dù có nói như thế nào đi chăng nữa cũng đừng hòng tát nước bẩn lên người nàng.
“Đa tạ ân cứu mạng của Lục hoàng tử. Nếu không có ngài xuất thủ đúng lúc, nói không chừng lúc biểu ca tới, ta cũng đã chết dưới đao của những hắc y nhân kia.”
Tô Tâm Ly ngước mắt, đôi mắt tối tăm thâm thúy, nhìn về phía Nhan Thần Tỷ lóe ra sự cảm kích, bất quá sâu trong đôi mắt đó là lạnh lùng.
Nhan Thần Tỷ nhìn về phía Tô Tâm Ly, con ngươi xinh đẹp ở trên người nàng đánh giá. Tô Tâm Ly tùy ý để Nhan Thần Tỷ đánh giá, khóe miệng giương lên nụ cười nhàn nhạt, không chút nịnh nọt, tia sáng cảm kích trong mắt vẫn chưa giảm, nhưng thủy chung không toát nào chút nào si mê bị hắn mê hoặc, trong lòng không khỏi sợ hãi than. Ngược lại trước mặt mọi người lại không tức giận, nụ cười trên mặt càng đậm, một màn này trước mặt người khác chính là hoa rơi hữu tình, sóng nước chảy cũng cố ý đưa tình.
“Ly nhi, ngươi sao lại không nói sớm là Lục hoàng tử cứu ngươi?”
Tô Bác Nhiên bất mãn khiển trách Tô Tâm Ly, bất quá lời nói kia lại nồng nặc yêu thích. Tô Tâm Ly câu môi, hơi rũ mi, trong lòng lại lạnh giọng cười nhạo, không hổ là lão già hai mươi năm tung hoành quan trường, thật đúng là biết diễn kịch.
“Ly nhi bị Thu Hòa một cước đạp bị thương, lúc đó lại kinh hách, lúc ta chạy tới thì đã hôn mê bất tỉnh. Lục hoàng tử làm việc tốt không để lại danh tính, ta cũng không có nói qua với Ly nhi. Nàng vừa rồi cũng mới biết Lục hoàng tử là ân nhân cứu mạng mình.”
Vẫn là Trình Dục Phàm đang trầm mặc đứng dậy thay Tô Tâm Ly giải thích. Sau đó đi đến bên cạnh Nhan Thần Tỷ, cung kính vái “Đa tạ Lục hoàng tử ra tay cứu tiểu muội.”
Chuyện Tô Tâm Ly biến mất một đêm, Phương di nương, bà ta, quyết không bỏ qua, nếu việc này truyền đi, nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Ly nhi. Ly nhi là sáng nay lén lút lẻn vào phủ Định Quốc Công, tối hôm qua cũng không hề ở trong phủ. Chuyện này nếu tra rõ ràng, khó tránh khỏi sẽ không xuất hiện cạm bẫy gì. Chân tướng một ngày nào đó cũng bị đưa ra ánh sáng, như thế tất sẽ càng tạo thêm bất lợi cho Ly nhi, đến lúc đó toàn bộ phủ Định Quốc Công đều cũng sẽ không yên. Nay có Lục hoàng tử được hoàng thượng sủng ái làm chứng, ai dám nghi hoặc lời nói của hắn?
Tô Tâm Ly vốn là chuẩn bị làm cho Tô Bác Nhiên đem quản gia gọi đến, điều tra danh sách hộ vệ ngày hôm qua hộ tống nàng đi Diệp Lạc tự. Nếu như tìm không ra những người đó, chân tướng cũng liền rõ. Bất quá nghĩ lại, Phương di nương, bà ta là người gian xảo như vậy, nếu tiêu phí không ít ngân lượng mời sát thủ thì những người hôm qua hộ tống nàng chưa chắc là thị vệ tướng phủ. Như vậy khéo quá lại thành vụng.
Xem ra những kẻ kiếm chác trong tướng phủ cũng không ít a. Phương Tĩnh Di chỉ là một di nương, cư nhiên cũng có thể mạnh tay chi một khoản tiền lớn như vậy, bất quá không sao, những thứ này, nàng sẽ từ trong tay bà ta từ từ đòi lại.
“Tại Kinh Lăng, dưới chân thiên tử, lại có kẻ ban ngày ban mặt hành hung thiên kim tướng phủ. Lý đại nhân, ta thấy vị trí Thuận Thiên phủ doãn này ngươi không muốn ngồi nữa.”
Nhan Thần Tỷ thay đổi thái độ, sắc mặt nghiêm nghị, ngôn từ sắc bén, mặc dù không lớn lên ở hoàng cung nhưng hành vi, cử chỉ của hắn vẫn toát lên uy nghiêm của một hoàng tử. Thuân Thiên phủ doãn đứng một bên trong lòng run sợ, vội vàng đứng ra thỉnh tội.
Tô Tâm Ly con ngươi hơi rũ, nàng có thể cảm giác được tứ phía đều phóng tới những ánh mắt ghen ghét như mũi tên vậy. Tô Tâm Ly câu môi, vẻ mặt vẫn là nhàn nhạt, thản nhiên không sợ hãi.
Mọi người ở đây đều cho rằng Lục hoàng tử giận dữ vì hồng nhan. Bất quá Tô Tâm Ly biết rõ không phải như vậy, vô luận Nhan Thần Tỷ làm vậy có mục đích gì thì đối với nàng là có lợi chứ không phải bất lợi, nàng sao lại không biết thời biết thế mà vui vẻ tiếp nhận chứ?
“Vi thần có tội.”
Lý đại nhân quỳ gối trước mặt Nhan Thần Tỷ: “Vi thần sẽ bắt tay vào điều tra làm rõ vụ việc này, nhất định nhanh chóng tra ra chân tướng, cấp Tô tiểu thư một cái công đạo.”
Tô tiểu thư dung mạo xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, lại nhân từ, những người ở đây đều nhận định việc cứu mỹ nhân, anh hùng đã đối với mỹ nhân sinh ra yêu mến. Tương lai nàng sẽ trở thành Lục vương phi, hắn đâu dám chậm trễ a.
“Ừ!” Nhan thần Tỷ nhàn nhạt ừ một tiếng. Lý đại nhân đứng lên, sai người đem thi thể đi, chuẩn bị trở về nha môn.
Phương di nương và Tô Diệu Tuyết thấy vậy không khỏi hoảng hốt, nhất là Tô Diệu Tuyết. Nàng rất rõ ràng chuyện này là do Phương di nương làm, nàng trước đó cũng biết đến. Nếu để cho mọi người biết là do Phương di nương làm, bà như thế nào trở thành phu nhân phủ thừa tướng a, như vậy cũng chỉ có thể là một di nương, nàng thế nào danh chính ngôn thuận trở thành đích tiểu thư của tướng phủ a?
Tô Tâm Ly nhìn sắc mặt đại biến lộ vẻ hoảng trương (hoảng sợ+khẩn trương) của Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, vẫn thấy chưa đủ a,... khóe miệng nhếch lên, chỉ chỉ Thu Hòa đang nằm chết ngất trên mặt đất, “Lý đại nhân, đem nàng ta đi cùng luôn.”
_Ta là giải phân cách__