Chương 9: Trong lòng hiểu rõ

Chờ Lư Hiểu Na tức giận rời đi, Hạ Mộng mới quay qua hỏi anh cả mình:

- Anh, anh dậy lúc nào vậy?

Tự nhiên lên tiếng làm tim cô muốn nhảy ra ngoài , thật sự dọa cô một phen hú vía . Sau đó lại có chút dở khóc dở cười.

Hạ Bằng nửa tỉnh nửa mê duỗi mạnh cánh tay, sau đó lại vuốt mặt một cái:

- Kỳ thật từ lúc hai người bọn họ vào phòng là anh đã tỉnh, định lên tiếng chào hỏi thì cái con bé Lư Hiểu Na kia liền nhỏ giọng nói chuyện cùng tên tiểu tử nhà lão Đổng, anh nghe mà muốn nổi hết da gà, không hiểu sao nó có thể thốt ra được những lời như vậy được cơ chứ, kết quả người ta còn không thèm để ý đến nó kìa. Anh sợ làm cho mọi người xấu hổ nên dứt khoát tiếp tục giả bộ ngủ. Nếu không phải sau đó cái con bé kia đối cố ý nói ẩn ý kích em làm anh nghe không lọt tai được, thì anh cũng không thèm nói nó ……

Hắn cũng không đến mức khó xử một cô gái, nhưng có người dám khi dễ em gái hắn, hắn liền mặc kệ nam nữ mà dạy cho họ một bài học.

Hạ Mộng sau khi rốt cuộc biết được đã xảy ra chuyện gì từ anh cả, thật ngoài ý muốn nói:

- Lư Hiểu Na thích Đổng Lợi Dân?

Trước đó cô thật sự không biết một chút gì về việc này, nhưng mà ngẫm lại cũng rất bình thường, bởi vì các cô ngày thường có gặp mặt thì cũng chỉ nói chuyện vài câu, hai người không có làm cùng một khu, người ta thích ai, sao cô có thể biết được.

Hạ Bằng gật đầu:

- Có lẽ là vậy, bằng không một cô gái sao lại vội vàng thổ lộ như vậy.

Hạ Mộng nhớ lại trước và sau khi xảy ra chuyện hôm nay, thái độ của Lư Hiểu Na với cô có thay đổi rất lớn, cô lại có chút nghi hoặc khó hiểu:

- Nhưng mà người ta không đáp lại chị ấy, cũng không phải là tại em? Lấy em ra để trút giận sao?

Hạ Bằng do dự, môi mấp máy, sau đó vẫn là nói ra suy đoán của hắn:

- Có lẽ là cảm thấy em lớn lên đẹp mắt hơn, còn có trình độ văn hóa, nhà ta điều kiện cũng ổn nên tiểu tử nhà lão Đổng có thể đã nhìn trúng em.

- Chị ấy có bệnh sao, lại còn nhìn thế nào ra được người khác nhìn trúng em? Bảo sao lúc sau lại âm dương quái khí như vậy.

Hạ Mộng thấy bực bội, thiếu điều muốn trút giận lên giường đất, cô cùng với Đổng Lợi Dân chẳng có qua hệ gỉ, có đôi khi gặp cũng nhau cũng chỉ là gặp nhau trên đường, có chào hỏi nhau một cái mà thôi.

- Thật là bị bệnh không nhẹ, nhưng em gái, em thấy tên tiểu tử nhà họ Đổng kia thế nào?

Hạ Bằng rất rõ ràng, bất luận bọn hắn có bảo vệ cỡ nào, thì em gái lớn rồi cũng tới tuổi nên nói chuyện hôn nhân đại sự cả đời. Nếu em gái có cái ý gì thì Đổng Lợi Dân cũng không tồi, điều kiện công tác cũng ổn, lại là hàng xóm nhà chú anh, nếu sau này thật sự về chung một nhà thì về nhà mẹ đẻ cũng tiện, nhiều ít cũng có thể chiếu cố nó nhiều hơn.

Đầu đầy Hạ Mộng xuất hiện đầy hắc tuyến:

- Anh cả, cái gì mà thấy thế nào? Em nhớ không lầm, nhà anh ta ngoài anh ta cũng có một em trai, còn có năm chị em gái, ông Đổng còn có một vợ cả, năm vợ nhỏ, nhà như vậy em không cảm hứng thú chút nào.

Hạ Bằng vừa nghe, lập tức cũng cảm thấy hắn căn bản không xứng với em gái mình, trong lòng lại có chút nói không nên lời, cao hứng nói:

- Em gái, em nói đúng, mẹ chồng nhiều như vậy chăc chắn sẽ bị chèn ép nhiều chuyện. Nhà mình điều kiện không kém, không cần thiết tìm nhà như vậy định cưới gả được.

Sau đó hắn chợt nghĩ tới cái gì, có chút lo lắng nói:

- Anh cả chỉ là nhất thời xúc động nói như vậy, ở đơn vị của em có sinh viên đại học được phân tới đúng không? Đừng để chuyện gì sau lưng làm chuyện ảnh hưởng đến công việc gia, gia đình đặc biệt là tương lai của em có có biết chưa?

Để anh cả yên tâm, Hạ Mộng vội vàng khẳng định nói:

- Không có chuyện gì đâu anh yên tâm .

Kỳ thật cô cũng không biết,chờ khi trở lại đơn vị đi làm nếu Lư Hiểu Na nói chuyện xảy ra hôm nay về người sinh viên mới được phân xuống kia, thì mọi người có thể sẽ cho rằng cô đang cuồng vọng suy diễn linh tinh, bất quá cô cũng không để bụng chuyện đó.

Hạ Bằng nghe vậy cũng yên tâm:

- Cũng đúng, nam tử hán đại trượng phu, lại là thành phần trí thức văn hóa, chắc là sẽ không.

……………………………

Người đang bị hai người nhắc tới “Sinh viên thủ đô” đồng chí Chu Bắc Thành cùng lúc hắt xì hai cái.

Lục Thương Dân khép lại chén trà, gương mặt biểu hiện giống như muốn nói quả nhiên như vậy, nói:

- Bị cảm lạnh à? Ta nói con bỗng nhiên từ thủ đô đến nơi hẻo lánh này, chưa làm quen được với thời tiết nơi đây, bảo con mặc nhiều áo giữ ấm, con lại không nghe. Kết quả thì sao, cần phong độ không cần sức khỏe đúng không. Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi a……

Chu Bắc Thành đối với tình trạng sức khỏe của mình hiểu rất rõ, hàng ngày anh tập thể dục, rèn luyện chạy bộ, luôn luôn thực khỏe mạnh. Bất đắc dĩ ngước mắt nhìn người đang ngồi sô pha ở phía đối diện, Lục Thương Dân:

- Ông ngoại, con không có bị cảm, chỉ là cái mũi có chút nhột, hai cái hắt xì thôi. Người đã nghĩ ra nước đi chưa? Con chờ người đã nửa ngày rồi.

Trước mặt hai người có một bàn trà, trên đó có đặt một bàn cờ đang chém giết.

- Gấp cái gì……

Lục Thương Dân mấp máy môi, nhìn chằm chằm bàn cờ tự nói. Chu Bắc Thành lại kiên nhẫn, không có thúc giục tiếp. Cuối cùng Lục Thương Dân giãy giụa không có kết quả, rốt cuộc vẫn là thua trận.

Ông đứng lên nói:

- Không chơi nữa, không thú vị.

Chu Bắc Thành cười lắc đầu, bắt đầu thu thập tàn cục.

Dương Kim Phượng bưng một đĩa táo được gọt vỏ cắt khối nhỏ đi vào phòng. Lại thấy ông lão bộ dáng chắp tay sau lưng đi ra ngoài, có thể đoán được chắc chắn là mới thua cờ.

- Bắc Thành, không cần phải để ý ông ngoại cháu cái người này chơi cờ dở, mỗi lần cùng lão Trương nhà cách vách đánh cờ cũng đều là như thế này. Mau ăn táo đi.

- Được.

Chu Bắc Thành lấy đĩa đựng trái cây đặt ở trên bàn trà, dùng tăm xiên một miếng nhỏ đưa cho bà ngoại, sau đó mới lấy cho mình.

Dương Kim Phượng nhìn nhìn tăm xiên miếng táo không có ăn, bà hiền lành nhìn cháu ngoại, rồi khuyên nhủ:

- Bắc Thành, bà ngoại biết cháu là đứa có hiếu, nhưng cháu cũng thật là, không vì tiền đồ sau này của mình mà suy nghĩ. Cháu học lâm nghiệp, nơi này không phải là nơi phát triển tốt nhất cho cháu.

Cháu ngoại mới tốt nghiệp được phân đến nơi công tác tốt thì không làm, lại tiền trảm hậu tấu chạy tới nơi này, vì chuyện này mà cha anh và anh đã náo loạn một trận, mà nguyên nhân tất cả đều bởi vì bọn họ, hai ông bà lão này, làm cho bọn họ trong lòng cảm động đồng thời lại băn khoăn.

- Bà ngoại, người không cần khuyên con, trong lòng con hiểu rõ, hơn nữa ở phía dưới khu rừng có khu xưởng, con công tác ở đây cũng thể vận dụng những kiến thức đã học cho thực tế.

Chu Bắc Thành thật ra cũng có suy tính riêng. Hai cậu của anh đã hy sinh trên chiến trường mấy năm trước, cậu nhỏ Lục Văn Thao khi đang truy bắt gián điệp ở nơi này vài năm trước, cũng ngoài ý muốn mà hy sinh.

Hiện tại hai lão nhân chỉ còn lại một người con gái, cũng chính là mẹ của anh Lục Văn Doanh. Nhưng bọn họ ở thủ đô xa xôi, cho dù có tâm muốn báo hiếu thì cũng ngoài tầm tay với. Giống như lúc này hai người sinh bệnh nằm viện, cũng là sau khi xuất viện xong mới nói cho bọn họ. Cũng không phải là chưa từng có suy nghĩ đưa hai ông bà vào Bắc Kinh, nhưng hai lão nhân gia người không muốn chuyển đi.

Chu Bắc Thành đoán được nguyên nhân, một là do hai lão nhân người đã thích ứng công tác và sinh hoạt bên này, còn có một lý do quan trọng hơn thế, hai người đang chờ một ngày có thể bắt được cái tên gián điệp đã hại chết cậu nhỏ làm đặc vụ kia, để an ủi cũng như hoàn thành tâm nguyện cậu nhỏ trên trời. Vì vậy, anh mới đến đây một là tiện chiếu cố hai người đồng thời, lại có thể làm việc theo ngành lâm nghiệp.

Dương Kim Phượng nhíu mày:

- Nhưng là, cháu vào khu xưởng nhỏ đó không phải là uổng phí tài năng sao? Ít nhất cũng phải tiến vào……

Chu Bắc Thành chắc chắn nói:

- Đây chỉ là tạm thời thôi. Lúc ấy điều động qua đây, lựa chọn các phương án làm việc còn hạn chế. Sau này sẽ tốt hơn, người yên tâm, vô luận đến chỗ nào cũng đều giống nhau, có thể góp một phần sức lực vì xây dựng tổ quốc, sẽ không vô ích đâu, đảm bảo không lãng phí chuyên ngành đã học.

Dương Kim Phượng cũng biết một chốc một lát không thể khuyên được anh:

- Được rồi, bà ngoại cũng không nói những điều dư thừa nữa. Chỉ là mấy ngày nữa cháu hãy viết thư cho cha, mẹ cháu đi, để nó yên tâm, nó cũng là vì muốn tốt cho cháu thôi.

Nghĩ đến cha anh Chu Vĩ Lương, Chu Bắc Thành đôi mắt hơi lóe, anh trầm giọng đáp:

- Được, con sẽ viết.