Hạ Bằng nghĩ nghĩ lại nói:
- Mẹ, hay là con về trên núi, để Hồng Diệp mang theo Đồng Đồng xuống đây ở một thời gian?
Hiện tại đang trong vụ xẻ gỗ, cho dù hắn có muốn ở nhà lâu lâu cũng không có khả năng, huống hồ mẹ cùng em gái cũng không dễ dàng đồng ý, cho nên mới nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường. Hơn nữa hắn biết, cho dù hắn không có nói ra, phỏng chừng Mai Hồng Diệp cũng sẽ muốn mang đứa nhỏ xuống dưới này.
Hạ Mộng lập tức nhìn về phía Tiết Minh Nguyệt, cô biết mẹ vẫn luôn buồn bực không vui, nếu Đồng Đồng đến có thể làm bầu không khí trong nhà vui vẻ lên chút, ngược lại cũng tốt, nhưng trước đó mới vừa cùng chị dâu náo loạn lại có chút không thoải mái, cho nên cô vẫn tôn trọng ý kiến của mẹ, cho nên không có lên tiếng.
Tiết Minh Nguyệt thấy hai đứa con ánh mắt tha thiết nhìn mình, lại sâu kín thở dài:
- Mẹ biết, hai đứa muốn làm ta vui vẻ nhưng hai mẹ con Đồng Đồng xuống đây, ai nấu cơm cho con? Giữa trưa con ăn gì?
Hạ Bằng xua tay:
- Cái này đơn giản, con nói với cô ấy làm cho con nhiều bánh bao và bánh bột ngô để đông lạnh, buổi sáng con hâm nóng rồi mang đi, dù sao ngày thường cũng là mang theo lương khô cùng dưa muối. Bằng không ở chỗ làm ăn nhiều quá cũng không ổn …… Quyết định vậy đi.
Tiết Minh Nguyệt thật đúng là rất nhớ cháu gái, ăn tết chỉ có chút ít thời gian, căn bản không có đủ thời gian chơi cùng đứa nhỏ. Trong lòng Hạ Mộng lập tức buông lỏng, trên miệng cười nói:
- Mẹ, vậy lát nữa chúng ta làm thịt kho tàu đi. Vừa lúc anh cả trở về.
Ngày đó cô mang thịt về tính toán làm thịt kho tàu, kết quả lại cùng chị dâu xung đột, sau đó mẹ cô cũng không có tâm tư làm, gần đây lại gặp chuyện Tần Văn Văn, lại càng không có tâm tình.
Trong lòng Tiết Minh Nguyệt ngũ vị tạp trần, điểm điểm cái trán Hạ Mộng:
- Cái con bé ham ăn này, tưởng mẹ con không nhìn ra chắc. Vậy làm đi, cho các con đỡ thèm.
Nhìn con gái cao hứng phấn chấn, trong mắt giống như có ánh sáng trong suốt như nước, Tiết Minh Nguyệt cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút. Bà cho rằng con gái chính là người bị ủy khuất lớn nhất, khẳng định còn khó chịu hơn gấp trăm lần so với bà, chẳng qua là không muốn hiểu lộ trước mặt bà mà thôi.
Hạ Mộng nhìn mắt mẹ cô đã hiểu bà đang nghĩ gì, nhưng dù cô có khẳng định không sao bao nhiêu lần đi chăng nữa thì người nhà chắc chắn sẽ không tin, bởi vậy cô cũng không muốn những cái đó làm mọi người mất hứng.
- Có thể ăn thịt kho tàu thật mỹ vị, nếu có thể ăn với cơm trắng, càng tuyệt. Mẹ, bằng không chúng ta ăn cơm trắng đi.
Nói xong Hạ Mộng còn cố ý nghịch ngợm chớp chớp mắt. Tiết Minh Nguyệt bị cô chọc cười liền nói:
- Con a... thật là, được rồi, hôm nay liền đổi bữa một hôm.
Hạ Bằng cũng nhìn em gái cười mà trong lòng mặn chát, đầy chua xót.
Chỗ làm của Hạ Tiêu cách nhà khá xa, giữa trưa thường mang cơm đi ăn hoặc là đến nhà ăn ăn, chờ làm tốt thịt kho tàu cô liền cố ý để ra một phần cho anh hai.
Tay nghề nấu cơm của Tiết Minh Nguyệt không tồi, hơn nữa là nấu thịt, làm như thế nào cũng ngon, cuối cùng Hạ Mộng ăn đến mức no căng bụng.
Hạ Mộng thu dọn bát chén, Hạ Bằng thay áo bông đi vào trong sân bổ củi. Tuy rằng em trai là người cần mẫn, trước tết đã bổ rất nhiều, nhưng hắn vẫn như cũ nghĩ nhiều nhiều chút để trong nhà.
Hạ Mộng thu thập xong phòng bếp cũng thay quần áo cũ đi ra hỗ trợ, đem nồi to cùng bếp lò, hai cái bàn ra cọ rửa.
Lúc hai anh em đang làm việc hăng say, khí thế ngất trời thì Thẩm Vãn Hà tới. Hạ Mộng vội buông việc đang làm dở trong tay xuống, nhiệt tình dẫn cô ấy vào nhà.
Thẩm Vãn Hà hưng phấn nói:
- Tớ cùng bạn học, còn có người nhà tớ, bạn bè hàng xóm đều nói chuyện cậu bị Tần Văn Văn mạo danh vào đại học.
Hạ Mộng rất cảm kích những việc mà Thẩm Vãn Hà đã làm vì cô, nhịn không được một tay ôm lấy bả vai cô ấy:
- Cậu thật tốt, tớ cũng không biết nên cảm ơn cậu như thế nào.
Hạ Mộng lúc đầu không phải là không nghĩ tới tự mình đi gặp lãnh đạo đơn vị cha mẹ Tần Văn Văn để phản ánh, sau đó lại cảm thấy Tần Nghĩa Xương là lãnh đạo nhỏ, quan hệ rắc rối khó gỡ, chưa chắc có thể đạt được hiệu quả mong muốn, mà muốn giải quyết vấn đề còn phải xem phía đại học ở thủ đô, cho nên cô mới nghĩ tới lợi dụng dư luận, để cho bọn họ bị mọi người phê bình, hiện tại xem ra hiệu quả không tồi, một điển hình chính là anh cả mình có thể nghe được tin tức mới xuống đây, đoán chừng không bao lâu liền sẽ truyền khắp khu rừng núi này.
Thẩm Vãn Hà cười ha hả chụp một cái vào vai Hạ Mộng nói:
- Không sao, không sao. Chúng ta là bạn tốt mà, khách khí với tớ như vậy làm gì? Tớ còn chưa giúp cậu được cái gì, hơn nữa tớ cũng chỉ là chạy đông chạy tây nói đôi câu.
- Được, vậy tớ liền không khách khí.
Hạ Mộng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ đến nên cảm ơn Thẩm Vãn Hà như thế nào, trong không gian lương thực tuy nhiều, nhưng lại không có cách để lấy ra, không bằng chờ lúc tới nhà Thẩm Vãn Hà, lấy chút bánh nướng cùng kẹo làm quà.
- Đúng rồi, mấy ngày nay nhà Tần Văn Văn có động tác gì hay không?
- Đương nhiên là có, cùng ngày ba mẹ Tần Văn Văn cùng anh cô ta tới nhà tớ……
Hạ Mộng tỉ mỉ kể lại tình hình lúc đó.
Nghe vậy Thẩm Vãn Hà liên tiếp mắng bọn họ không biết xấu hổ:
- Ai, ta còn tưởng rằng Tần Văn Văn sẽ đi theo tới đây.
Hạ Mộng khinh thường cười lạnh:
- Bị tớ nói như vậy, sao còn có can đảm cùng mặt mũi mà tới.
……
Lại nhắc đến Tần Văn Văn, mấy ngày nay cô ta không tốt một chút nào. Chỗ bị đánh đau đớn đã giảm bớt, nhưng trong đầu lại giống như là một tòa núi lửa lớn đè lên khiến cô thở không nổi. Hiện tại, cô ta thậm chí còn không dám ra khỏi cửa, bởi vì hàng xóm ai ai cũng biết chuyện cô ta giả mạo vào đại học, họ đàm tiếu sau lưng, đối mặt với những ánh mắt khác thường, có cười nhạo, cùng chỉ chỉ trỏ trỏ của người khác, Tần Văn Văn liền sinh ra sát ý đối Hạ Mộng, có xu hướng càng ngày càng nặng. Trên khuôn mặt Tần Văn Văn hiện lên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi cầm kim khâu từ cái từng cái đâm vào gương mặt Hạ Mộng trong ảnh tốt nghiệp cao trung cho hả giận.
Tần Miễn bưng một chén cháo cùng dưa muối tiến vào, vừa vặn thấy được cảnh này, sắc mặt liền biến đổi:
- Em đang làm cái gì?
Tần Văn Văn quơ quơ ảnh chụp trong tay, lạnh lùng nói:
- Đâm tiểu nhân.
Tần Miễn đặt đồ ăn ở trên bàn, sau đó đi đến chỗ em gái thấy rõ trên ảnh chụp có một người đứng bên cạnh em gái, nhưng trên mặt toàn bộ là lỗ kim không thể thấy được diện mạo, làm hắn lạnh cả sống lưng, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Không cần hỏi cũng biết, người này khẳng định là Hạ Mộng.
- Văn Văn …… Như vậy không tốt đi.
Hắn biết trong lòng em gái hận Hạ Mộng, nhưng bình tĩnh mà xem xét, là bọn họ là sai trước.
Tần Văn Văn xem thường liếc hắn một cái, cười nhạo nói:
- Có cái gì không tốt? Tiện nhân đó hại em thành như vậy, là em vô dụng không thể một đao đâm chết cô ta, chọc ảnh chụp còn tiện nghi cho cô ta. Như thế nào? Anh đau lòng?
- Anh phải nói bao nhiêu lần em mới có thể tin tưởng. Anh……
Tần Miễn cảm giác thật oan uổng, hắn căn bản không có ý gì với Hạ Mộng, chỉ là cảm thấy chuyện em gái cùng cha mẹ hắn đã làm thật quá phận, trong tâm nảy sinh áy náy, có lỗi thôi. Lại không nghĩ tới, bởi vì suy nghĩ đó mà khiến mọi chuyện bại lộ, bị người ta nhìn ra manh mối, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ diễn biến thành cục diện này, hắn nhất định sẽ che giấu cảm xúc thật tốt.
Trong mắt Tần Văn Văn cuồn cuộn oán hận điên cuồng:
- Em làm sao có thể tin tưởng anh được. Nếu không phải bởi vì anh, Hạ Mộng, đồ tiện nhân kia sẽ không có khả năng biết chuyện mạo danh. Em hận anh muốn chết. Hận không thể giết chết anh. A...Các ngươi sao không đi chết hết đi.
Tần Miễn bị ánh mắt chất vấn cùng điên loạn của Tần Văn Văn làm cho sợ hãi, ôm ngực liên tục lui về phía sau mấy bước, ở một khắc như vậy, nhìn em gái hắn thật giống như người điên……
- Tiểu Hất Hối-
Chút lời riêng: Do ngày mai mình bận việc nên sẽ up luôn hôm nay.
Lần đầu tập tành còn non tay lắm, mong nhận được góp ý của mn.