Chương 23: Mơ tưởng

Rõ ràng là bọn hắn làm ra cái việc mạo danh, thiếu đạo đức như vậy mà Tần Nghĩa Xương còn lấy ra bộ dáng hảo tâm tận tình khuyên nhủ, làm Hạ Mộng cảm thấy phẫn nộ và ghê tởm, không muốn nghe.

Tần Nghĩa Xương sắc mặt xanh mét che lại chỗ cánh tay bị đánh. Ông ta lớn từng này tuổi, ở đơn vị cũng coi như có uy tín cùng danh dự, kết quả lại bị một con nhỏ đánh, nóng nảy, tức giận khiến ông ta thật muốn đánh trả, nhưng lý trí lại rõ ràng, nếu làm như vậy sẽ chỉ làm mọi việc trở nên càng khó giải quyết, vì vậy cắn răng nhịn xuống kia hỏa khí.

Trần Quốc Hương hung tợn trừng mắt Hạ Mộng. Cô ta không những đánh con gái bà ta, giờ còn dám đánh chồng bà ta. Nếu mà nói ánh mắt có thể giết người, thì Hạ Mộng hiện tại đã chết vài chục lần.

Tần Miễn cũng không ngờ được Hạ Mộng còn có bộ dáng này, nhưng bởi vì nhà bọn họ đuối lý trước, cho dù cha hắn có bị ăn đánh, hắn làm con trai cũng không có tự tin mù quáng chỉ trích Hạ Mộng.

Hạ Tiêu sợ em gái bị thiệt, cầm lấy cái xẻng gần đó, hung ác trừng mắt nhìn bọn họ nói:

- Các người không cút nhanh, muốn tôi động thủ sao. Đừng tưởng các người dùng tiền liền có thể giải quyết hết mọi thứ, nhà chúng tôi không thiếu chút tiền này.

Tiết Minh Nguyệt cũng cầm lấy cái chổi quét vài cái, hắng giọng, căm hận nói:

- Đúng vậy. Nhà các người còn không phải là cho rằng tôi là quả phụ, có thể dễ dàng khinh dễ người sao? Nhưng nói cho các người biết, đừng mơ tưởng mua chuộc được chúng tôi. Mặc kệ con gái tôi có thể đi học đại học được hay không, Tần Văn Văn nhà các người chắc chắn phải thôi học.

Hạ Mộng tâm tình phức tạp, một tay vỗ vỗ sau lưng Tiết Minh Nguyệt, nhuận khí giúp bà. Cô biết chấp niệm của mẹ cô đối việc vào đại học của cô sâu bao nhiêu, một khắc kia cô thậm chí còn dao động trước những tính toán, nhưng nghĩ đến vài năm sau, cô lại thực nhanh kiên định lên.

Thấy ba người bọn họ dầu muối không ăn, lại còn vừa đánh vừa nói lời hung ác, Trần Quốc Hương thẹn quá hóa giận:

- Bởi vì một chút tức giận cùng chí khí, cuối cùng lại nháo đến ai cũng không được tốt, đáng giá sao?

Hạ Mộng lạnh mặt, nói năng có khí phách:

- Đương nhiên đáng giá. Cái này cũng không phải là vì chí khí, mà vì đòi lại công đạo.

Trần Quốc Hương căm tức gật đầu:

- Được. Ta nhớ rõ anh cả cô……

- Câm miệng đi.

Tần Nghĩa Xương vội vàng lạnh giọng quát lớn, mụ vợ hắn làm mọi chuyện càng ngày càng trở nên không xong, vội lôi kéo bà ta ra bên ngoài.

Trần Quốc Hương cũng bất giác ý thức được vừa mới bị tức giận làm hồ đồ, không cam lòng thuận thế đi theo.

Tần Miễn nhìn qua Hạ Mộng một cái thật lâu, sau đó cũng yên lặng theo cha mẹ rời đi.

Lúc này, hàng xóm láng giềng nghe được động tĩnh, đều chạy tới xem náo nhiệt. Vừa lúc đem bọn họ chắn ở cổng lớn.

- Có chuyện gì sao?

- Phát sinh việc gì? Đây là?

Hạ Mộng dăm ba câu nói hết mọi chuyện. Tất cả mọi người tức khắc trong lòng đều cực kỳ căm phẫn, lại đồng tình tiếc hận cho hoàn cảnh Hạ Mộng gặp phải, lại thống hận tên đầu sỏ gây tội này.

- Ai không biết, hiện tại chỉ cần thi vào đại học chính là cầm được bát sắt, mỗi tháng có học bổng, đi học không cần dùng đến tiền, tốt nghiệp còn được phân phối làm cán bộ quốc gia, kết quả người ta cố gắng như vậy lại bị bọn họ rắp tâm đánh cắp.

- Đúng vậy. Quả thực là huỷ hoại cuộc sống của người khác, khác gì giết người đâu. Làm chuyện trái với lương tâm cũng không sợ báo ứng sao.

- Ghê tởm là lại còn tới nhà người ta làm trò, cũng thật không biết xấu hổ.

- Có phải lương tâm bị chó ăn rồi hay không.

- Phi.. Loại người xấu xa làm tổn hại người khác như này thì làm làm gì có lương tâm. Đi tố cáo bọn họ đi.

……

Hạ Mộng nhìn những người hàng xóm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt, nhiệt tình bênh vực cô, trong lòng phi thường cảm động.

Người nhà họ Tần bị mọi người chỉ trỏ rất nhanh mặt mày xám xịt rời đi.

Mọi người lập tức vây quanh ba mẹ con Hạ Mộng, mồm năm miệng mười hỏi thăm tình hình cụ thể, tỉ mỉ.

Trong đám người đang xem náo nhiệt có Lư Hiểu Na. Cô ta mới đến đơn vị để gặp vị sinh viên mới tới, anh ta lớn lên thật đẹp mắt, cô ta nghĩ thầm muốn tìm cơ hội chế nhạo chèn ép Hạ Mộng vài câu. Lại không nghĩ tới chứng kiến một chuyện như vậy, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, lại có chút vui sướng khi người gặp họa, ánh mắt nhìn Hạ Mộng vô cùng phức tạp.

Hạ Mộng không có chú ý nhiều như vậy, bên ngoài thật sự là quá lạnh, cô nhiệt tình tiếp đón mọi người vào trong nhà ngồi.

Hàng xóm tốp năm tốp ba đều đi theo vào phòng.

Tiết Minh Nguyệt cũng lấy lại tinh thần đem mọi chuyện đại khái nói ra.

Mọi người nghe xong đều quan tâm đến vấn đề giống với Tiết Minh Nguyệt, Tần Văn Văn mạo danh chắc chắn sau đó phải thôi học, nhưng Hạ Mộng có thể vào đại học tiếp tục học không.

Chờ vất vả tạm biệt hàng xóm, trong nhà an tĩnh lại. Hạ Mộng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hạ Tiêu chân trước vừa mới đi tổ dân phố, sau lưng Hạ Hồng Anh đã nghe được tin liền vội vội vàng vàng chạy tới.

- Chuyện này là thật sao? Em nói cháu gái em học tập tốt như vậy, sao có thể không thi đậu, hóa ra là có người giở trò sau lưng giả mạo nó. Chị dâu, chị cũng vậy, Hạ Mộng tuổi nhỏ, không thể nhận biết lòng người, nhưng chị là người lớn, như thế nào còn không nhìn thấu tâm tư thâm trầm của con nhãi con kia. Lúc ấy em ở bệnh viện, nhìn cô ta khóc thút thít như vậy liền đoán cô ta không tốt lành gì, quả nhiên em không có nhìn lầm.

Tiết Minh Nguyệt nghĩ lại tất cả mọi chuyện, bà sao có thể không tự trách mình đây? Nếu không phải con gái bà mẫn cảm, cảm thấy có gì không đúng, thì có khả năng bọn họ cả đời này đều bị người ta coi như kẻ ngốc chẳng hay biết gì mà đùa cợt. Bà thở dài một tiếng, vô lực nói:

- Ai….Hiện tại có nói cũng chẳng thay đổi được gì.

Hạ Mộng ở phòng bếp lấy nước ấm, khi trở lại thì nghe được những lời như vậy liền không vui, đanh mặt lại, kéo cửa mà vào nhà:

- Cô, cô nói cái gì? Muốn trách cũng là trách Tần Văn Văn cùng nhà cô ta, sao lại trách mẹ cháu? Đến lúc này rồi, cô còn nói oán trách, xát muối vào lòng mẹ cháu còn chưa đủ sao? Còn có lúc trước cô cảm thấy cô ta không phải người tốt, vì sao không nói cho nhà cháu biết đi?

Hạ Hồng Anh liền bị nghẹn, đành phải hậm hực nói:

- Này không phải vì cô cũng bị tức giận đến hoảng sao, cũng không phải thật sự oán trách mẹ con, chị dâu, chị biết em từ xưa giờ là người bộc tuệch, chị đừng để trong lòng.

*bộc tuệch: có gì nói lấy, thẳng như ruột ngựa

Tiết Minh Nguyệt xua xua tay tỏ vẻ không có việc gì, nhưng trong lòng sao có thể một chút cũng không thèm để ý đây.

Hạ Hồng Anh vội nói lảng sang chuyện khác:

- Hạ Mộng, sau này cháu tính làm sao?

- Lương phan.

(Lương phan: Là từ hán việt, nguyên văn của tác giả, thuần việt có nghĩa là “rau trộn”, mình không hiểu rõ lắm nên giữ nguyên)

Hạ mộng có chút tức giận với cô cô, vì vậy không muốn lộ ra quá nhiều kế hoạch với bà.

Chuyện của Hạ Mộng, giống như là một trận gió lốc truyền khắp mọi ngõ ngách.

Buổi tối cơm nước xong, lại có rất nhiều người tới trong nhà thăm hỏi.

Cùng lúc đó, nhà họ Tần bên này giống như dẫm vào đinh, Trần Quốc Hương mang theo Tần Văn Văn cùng đi nhà anh trai bà ta, Trần Quốc Thắng.

Trần Quốc Thắng sau khi ăn xong, còn đang uống nước trà nghe radio, nhàn nhã thích ý, lại không nghĩ tới, em gái ông ta mang theo cháu ngoại gái trên mặt có hằn dấu bàn tay đỏ chót tới cửa. Hắn lập tức nhíu mày hỏi:

- Hai người đây là bị làm sao vậy?

Trần Quốc Hương mặt ủ mày ê nói:

- Anh, không xong rồi.

Trần Quốc Thắng “hừ” một tiếng:

- Tháng giêng còn chưa đi ra cửa đâu, xong cái gì mà xong. Văn Văn là bị ai đánh? Ba cháu đánh sao? Hắn như thế nào mà biến thành như vậy?

Tức khắc ông ta phi thường bất mãn mới người em rể này.

Tần Văn Văn ủy khuất khóc lóc kể lể:

- Cậu, ba cháu chỉ đánh cháu một bạt tai, căn bản không quá đau. Đau nhất là Hạ Mộng đánh. Cậu, cậu mau tìm người thu thập ả ta xả hận cho cháu.

Trần Quốc Thắng sắc mặt đại biến. Cái tên Hạ Mộng này hắn rất quen, cháu ngoại gái hắn còn không phải là giả mạo người này đi học đại học sao?

- Trước đừng khóc nhanh nói rõ cho cậu, đến tột cùng chuyện này là sao?