Chương 21: Điên cuồng

Bên kia Tần Văn Văn, đang khóc rống không ngừng. Cô ta vô cùng hối hận bản thân nhất thời không đề phòng, bị Hạ Mộng xảo quyệt chui chỗ trống.

Tần Miễn từ bên ngoài trở về nhìn bôk dạng em gái chật vật thê thảm, liền bị sợ hãi, còn tưởng rằng Tần Văn Văn gặp phải việc gì. Sau khi biết được là Hạ Mộng cùng Thẩm Vãn Hà qua đây, bọn họ phát hiện chứng minh sinh viên của Hạ Mộng, trước khi mang đi còn đánh em gái hắn ta một trận, tâm tình của hắn lúc này rất phức tạp. Phần vì đau lòng em gái bị đánh, phần lại cảm thấy mọi chuyện bại lộ Hạ Mộng tức giận đánh người cũng là đương nhiên.

Tần Văn Văn tràn đầy hận ý trừng mắt nhìn Tần Miễn:

- Hiện tại anh vừa lòng chưa?

Tần Miễn nhíu mày hỏi lại:

- Anh có cái gì vừa lòng?

Tần Văn Văn hừ lạnh một tiếng:

- Trước đó không phải anh vẫn luôn có cảm thấy áy náy, tiếc hận cho Hạ Mộng sao? Nếu không có việc này, anh có phải muốn theo đuổi đồ tiện nhân kia luôn không?

Tần Miễn cảm thấy quả thực không thể nói lý với Tần Văn Văn, vì vậy hắn không có lên tiếng, đi lấy một cái khăn lông lại.

Kết quả, Tần Văn Văn lại không cảm kích ném qua một bên, sau đó điên cuồng gào loạn:

- Bớt giả mù sa mưa đi, chuyện này đều tại anh, nếu không phải anh, Hạ Mộng không thể nào biết được. Ngày đó ở cửa rạp chiếu phim gặp bọn họ, khi đó tôi đã cảm giác được có gì đó không thích hợp, với cái biểu tình kia của anh chỉ cần không phải người ngu, đều có thể đoán ra được có điều gì đó.

Tần Miễn hiểu em gái mình, từ nhỏ đến lớn lúc nào xảy ra chuyện, đều chưa bao giờ nghĩ nguyên nhân do mình mà vĩnh viễn đi oán trách người khác trước tiên. Hắn cũng không biết, vì sao Hạ Mộng đoán được sự việc mạo danh này, cũng lười cãi cọ, liền vội vàng rời nhà đi tìm cha mẹ.

Thực nhanh, vợ chồng nhà họ Tần cùng Tần Miễn cùng trở lại. Tần Văn Văn lập tức ủy khuất khóc lớn:

- Ba, mẹ, Hạ Mộng đánh con, hai người nhanh nghĩ biện pháp tìm người bắt con tiện nhân đó lại, tốt nhất là đưa ả ta đi lao động cải tạo.

Tần Nghĩa Xương đã nghe con trai nói đại khái mọi chuyện, vẻ mặt âm trầm quát lớn:

- Nói bậy. Đem người bắt lại là hạ sách, không phải muốn cá chết lưới rách sao? Việc này nháo lớn, đối với chúng ta tuyệt không có chỗ tốt.

Trần Quốc Hương cho dù đau lòng con gái bị đánh, cũng hận không thể hung hăng thu thập Hạ Mộng một phen, nhưng bà ta cũng rõ ràng, không thể làm như vậy.

- Đúng vậy, việc này vốn dĩ là chúng ta đuối lý, vẫn là nhanh ngẫm xem kế tiếp nên làm sao……

Tần Văn Văn không cam lòng đánh gãy lời của bà ta:

- Chúng ta đi tìm cậu, hắn có năng lực như vậy, còn trị không được một người bình thường như Hạ Mộng?

Trần Quốc Hương sắp bị Tần Văn Văn làm tức chết rồi, tức giận nói:

- Tìm cậu con có thể trị người ta như thế nào? Cậu con trước kia đồng ý hỗ trợ làm chuyện này, cũng không nghĩ tới có một ngày sự tình bại lộ. Chờ hắn biết, khẳng định cũng sẽ bị tức no……

Hai con đường đều không được, cô ta bực bội cực kỳ, sắc mặt dữ tợn hét lên:

- Vậy con đây bị đánh oan sao? Con còn đang đau muốn chết đây.

Cô ta còn chưa từng bị ăn mệt lớn như vậy, nghĩ đến Hạ Mộng đánh cô ta xong liền nghênh ngang rời đi, cô ta liền hận không thể xé nát Hạ Mộng, huỷ hoại ả ta.

Trần Quốc Hương nhịn không được oán trách cô ta:

- Oan cái gì? Trước đó không phải đã nói với con rất nhiều lần, cách xa Hạ Mộng ra nếu không muốn bị người ta nhìn ra sao, con còn cố ý dính vào làm gì, lại còn kích thích người ta, hiện tại bị người ta nhìn ra, hôm nay cô ta khẳng định là có chuẩn bị mà đến, bằng không vì cái gì mà tìm được chứng minh sinh viên của con?

Tần Văn Văn oán hận nhìn về Tần Miễn phía bên cạnh:

- Chuyện này có thể trách con sao? Muốn trách nên trách anh con ý.

Cô ta kích động nhảy lên, liền động đến chỗ đau, đau nhe răng trợn mắt.

Trần Quốc Hương mày nhăn:

- Như thế nào có thể trách anh con?

Tần Văn Văn cực kỳ đúng lý hợp tình nói:

- Không trách hắn thì trách ai? Lúc trước con gặp Hạ Mộng cùng người nhà cô ta một chút cũng chưa lộ ra điều gì, vì vậy khẳng định là bởi vì hắn.

Tần Miễn gục đầu xuống:

- Là con, đều là con sai, trách con.

Tần Nghĩa Xương bực bội nôn nóng đi tới đi lui, lại càng thêm tức tối, chỉ vào mặt Tần Văn Văn mắng to:

- Muốn trách thì trách chính mày đấy, trước đó cố tình không nghe tao và mẹ mày nói, ăn tết không cần về, mấy cái người bạn học ở nông thôn lên đại học giống mày không phải đều là thành thành thật thật ở đó sao? Nếu mày không trở lại, không đi tìm Hạ Mộng,thì làm gì có sự việc như bây giờ? An an ổn ổn học xong mấy năm đại học chờ phân phối đến thành thị công tác, kết hôn, thì cô ta cả đời sẽ không biết được, hết thảy, đều bị chính mày làm hỏng.

Tần Văn Văn bị mắng đến á khẩu không nói được gì, cô ta cũng hối hận muốn chết, nhưng cô ta rời nhà đã mấy tháng, ở trong trường cũng không tốt, cô ta nhớ nhà, nhớ người thân, đồng thời cũng muốn nhìn xem, Hạ Mộng lớn lên đẹp hơn cô ta, được hoan nghênh hơn cô ta, cái gì cũng tốt hơn cô ta, lưu lạc thành cái bộ dạng bi thảm thế nào. Cô ta còn nghĩ rằng cái gương mặt xinh đẹp kia của Hạ Mộng sẽ ảm đạm thống khổ cùng hâm mộ ghen ghét, như vậy cô ta liền có cảm giác ưu việt cùng vui sướng. Cô cũng biết ý nghĩ này có chút không giống người thường nhưng cô ta không khống chế được chính mình.

Trần Quốc Hương xem bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của con gái, trong lòng cũng không chịu nổi, vội mở miệng nói:

- Được rồi, hiện tại là thời điểm oán trách sao? Vẫn là nhanh chóng thương lượng xem nên làm sao bây giờ, Hạ Mộng đã biết tiểu Văn giả mạo cô ta vào đại học, lại đem chứng minh sinh viên đoạt đi rồi, khẳng định sẽ không để yên, không bằng thuận theo ý cô ta, để con gái thôi học đi.

Nghe được hai chữ “Thôi học”, Tần Văn Văn lập tức giống như phát điên, liều mạng lắc đầu:

- Con không thôi học, có chết cũng không muốn thôi học, con thật vất vả mới trở thành sinh viên, tốt nghiệp xong chính là cán bộ quốc gia, vì cái gì muốn con thôi học.

Trong lồng ngực Tần Nghĩa Xương là hừng hực lửa giận, rốt cuộc nhịn không được tiến lên vào bước đánh Tần Văn Văn một cái tát. “Bang” một tiếng, đem Tần Văn Văn đánh ngốc.

Cô điên cuồng kêu gào như chọc tiết:

- Ba cũng đánh con?

Tần Nghĩa Xương cũng ngốc lăng nhìn bàn tay chính mình. Nhà bọn họ chỉ có một đứa con gái là Tần Văn Văn, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đánh cô ta một lần.

Trần Quốc Hương bất mãn đẩy Tần Nghĩa Xương một phen:

- Ông đánh con gái làm gì?

Tần Nghĩa Xương áp xuống cảm xúc phức tạp trong lòng, giải thích:

- Tôi đây cũng là vì làm nó bình tĩnh lại. Không cần gào như người điên, còn sợ hàng xóm không nghe được sao?

Trần Quốc Hương lập tức hành im lặng. Tần Văn Văn ủy khuất ô ô khóc lóc.

Tần Miễn vẫn luôn không nói chuyện, lúc này lại lên tiếng:

- Trước tiên nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào đi.

Trần Quốc Hương gật đầu:

- Đúng. Chúng ta trước đừng nháo đến gà bay chó sủa. Cái kia…… mẹ Hạ Mộng là quả phụ, lại mang theo ba đứa nhỏ, hiện tại điều kiện cũng không tốt, nếu hiện tại kết cục đã định, Hạ Mộng lại vào nhà xưởng làm rồi, kể cả có cho con gái chúng ta thôi học, thì trường đại học cũng chưa chắc đã để cô ta vào học, cho nên chúng ta vẫn là hảo hảo thương lượng với cô ta, cho cô ta nhiều chỗ tốt chút, hoặc là đưa tiền hoặc là an bài công tác đều được, chỉ cần cô ta đáp ứng, đến lúc đó việc này không phải dễ giải quyết sao?

Tần Nghĩa Xương cũng là nghĩ thế, nhưng ông ta cảm giác sẽ không dễ dàng như vậy:

- Được, vậy thử xem, nếu bọn họ không đồng ý lại nghĩ cách……

Tần Văn Văn xoa xoa nước mắt xen mồm:

- Cái này trước đó con đều nói qua, nhưng con tiện nhân Hạ Mộng kia căn bản không muốn.

Trần Quốc Hương không để trong lòng nói:

- Đang nổi nóng, không đồng ý là bình thường, hơn nữa con chỉ hứa hẹn trên miệng, người ta sợ con chỉ nói không làm được. Chuyện này để chúng ta đi giải quyết mới được.

Tần Nghĩa Xương lập tức làm an bài:

- Ta xem như vậy đi, Văn Văn ở nhà, sau đó ba người chúng ta mang chút tiền cùng đồ tới nhà cô ta, hảo hảo nói chuyện này.

Tần Văn Văn có chút không muốn, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo cha mẹ an bài. Cô ta rũ mắt mi, đáy mắt hiện lên một mảng điên cuồng, cô ta thầm hận Hạ Mộng lúc đó ngã không có chết luôn đi, nếu Hạ Mộng chết, khẳng định không có phát sinh chuyện này……