Thẩm Vãn Hà cũng liếm liếm môi:
- Tớ cũng rất khát.
- Vậy…… hai người chờ một lát.
Tần Văn Văn không muốn rời đi chút nào, để lại Hạ Mộng và Thẩm Vãn Hà ở trong phòng cô ta, nhưng lại không thể không đi phòng bếp lấy nước.
Hạ Mộng nhạy bén nhìn ra, trước khi Tần Văn Văn ra khỏi phòng, ánh mắt theo bản năng nhìn thoáng qua bàn học. Cô vội vàng ổn định tinh thần, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi Thẩm Vãn Hà:
- Cậu muốn đi vệ sinh sao?
Thẩm Vãn Hà xua xua tay:
- Đừng nói, tớ đúng là có chút muốn đi.
Hạ Mộng trong lòng như đánh trống, có thể để Thẩm Vãn Hà rời đi là tốt nhất, nếu không, cô còn phải nghĩ biện pháp khác.
- Vậy cậu đi đi, chờ cậu trở về tớ lại đi.
- Được.
Thẩm Vãn Hà thực mau xuống đất xỏ giày, mặc áo khoác lên ra khỏi phòng.
Hạ Mộng chỉ chờ vậy, cô vội vàng nhanh chóng chạy đến kéo ngăn kéo bàn học ra. Cô biết làm vậy không tốt, nhưng vì có thể điều tra rõ chân tướng, tìm ra chứng cứ, tạm thời cũng chỉ có thể quên đi những cái cố kỵ đó. Rất nhanh Hạ Mộng tìm thấy một quyển chứng minh sinh viên mặt bìa có màu thổ hoàng ở bên trong ngăn kéo. Trái tim cô nhảy lên thình thịch, đập loạn. Một tay cầm, một tay run rẩy mở ra, nhìn một hàng tên, thời điểm nhìn thấy trên đó viết hai chữ Hạ Mộng rõ ràng rành mạch, cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không thể nào tin được, Hạ Mộng nháy mắt mở to hai mắt, toàn bộ là ngập tràn phẫn nộ, hận ý xông thẳng vào trí óc. Cô thật sự hận, bởi vì muốn thi đại học, trước đó cô phải trả giá nhiều như thế nào, người trong nhà cũng hy sinh bao nhiêu, kết quả, lại bị Tần Văn Văn cái người không biết xấu hổ giành lấy trái ngọt. Hơn nữa, ghê tởm hơn chính là Tần Văn Văn không chút tội lỗi, hay áy náy gì xuất hiện trước mặt cô, chơi đùa cô giống như đứa ngốc.
Tần Văn Văn nhìn thấy Thẩm Vãn Hà ra khỏi phòng, bỗng nhiên hoảng loạn, trong lòng bất an, cô ta vội vàng buông ấm nước, chạy về phòng mình.
Vừa thấy Hạ Mộng cầm chứng minh sinh viên trên tay, cô ta liền biết đã xong đời.
Hạ Mộng hung ác trừng mắt nhìn Tần Văn Văn chạy vào, đôi mắt đỏ đậm, giống nhìn thấy kẻ thù giết ba, giơ chứng minh sinh viên lên chất vấn:
- Chứng minh sinh viên này vì sao ảnh chụp là của cô, mà tên lại là của tôi?
Tần Văn Văn vốn muốn thề thốt phủ nhận hay cãi lại, cũng nói không nên lời, cho tới giờ, cô ta cũng hoàn toàn luống cuống, rối loạn, không biết nên xử lý cục diện này như thế nào. Trước đó cô ta còn tự tin cho rằng Hạ Mộng đơn thuần, dễ lừa, chỉ cần cô ta quan tâm cẩn thận một chút, chờ sau khi tốt nghiệp được phân công tác đến thành phố, sau đó kết hôn, chuyện này liền vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện, lại không nghĩ tới mới ngắn ngủn mấy ngày sau khi Hạ Mộng tỉnh lại con người thay đổi giống như một người khác, còn vô thanh vô thức lấy được chứng minh sinh viên của cô ta.
- Hạ Mộng, cậu nghe tớ nói. Tớ…… Nhà tớ có thể bồi thường cho cậu, cậu muốn bao nhiêu tiền đều có thể.
- Nhà tôi không thiếu chút tiền này.
Hạ Mộng sầm mặt, căm hận nói:
- Bản thân thi không đậu, lại giả mạo tôi vào đại học, lại còn có thể không một chút áy náy qua lại trước mặt tôi, lương tâm cô bị chó tha rồi sao?
Hạ Mộng đột cảm thấy như may mắn trong bất hạnh, hiện tại kịp thời phát hiện chuyện này, ít nhất còn có thể làm Tần Văn Văn thôi học, khiến cậu ta không thể đi con đường này. Nhưng nếu qua 5 năm 10 năm hoặc là lâu hơn, đến lúc đó cô ta dùng tên cô học xong đại học, nhận phân phối công tác sau tốt nghiệp, hưởng thụ phúc lợi cùng đãi ngộ mà vốn dĩ là của cô, lúc đó cô đi lấy lại công lý thế nào? Chỉ sợ cuối cùng không quyền không cửa, cũng không thể làm cô ta bị nghiêm trị không nói, nói không chừng còn bị nhà cô ta uy hiếp làm nhục.
Tần Văn Văn bị mắng một hồi không mở được miệng được, tiến lên vài bước muốn lấy lại chứng minh sinh viên.
Hạ Mộng sao có thể để cô thực hiện được? Cô linh hoạt né ra, đồng thời vung cánh tay hướng về phía mặt Tần Văn Văn, dùng hết lực hung hăng tát cô ta một cái “chát” một tiếng, làm Tần Văn Văn bị đánh một cái lảo đảo.
Tần Văn Văn khó có thể tin, một tay che bên mặt bị đánh nóng rát, trong miệng ngai ngái, chắc chắn là bị chảy máu. Cô ta căm tức nhìn Hạ Mộng:
- Cô dám đánh tôi.
- Tôi đánh cô oan lắm sao? Nếu nói giết người không phạm pháp, tôi đây còn muốn đánh chết cô.
Hạ Mộng chưa hết giận tiếp tục đánh lên mặt, lên người Tần Văn Văn, càng đánh càng hăng, như trút giận. Tuy rằng kiếp trước lẫn kiếp này Hạ Mộng đều chưa từng từng đánh nhau, nhưng con người ta ở thời điểm tức giận muốn điên rồi thì tiềm lực cùng sức lực đều là vô hạn.
Tần Văn Văn bị hung ác cùng sát khí trong mắt Hạ Mộng dọa tới ngu luôn. Cô ta quen Hạ Mộng lâu như vậy, chỉ thấy dáng vẻ văn tĩnh ôn nhu lại có chút ngây thơ của cô, chưa từng thấy dọa người như vậy, nhưng mà cô ta cũng không phải là người ngồi chờ chết. Hai người lao vào đánh nhau.
Thẩm Vãn Hà đi vệ sinh trở lại, thấy Hạ Mộng ấn Tần Văn Văn trên đất mà hung hăng đánh làm cô bị dọa choáng váng.
- Hai người các cậu làm gì vậy? Sao lại còn động thủ đánh nhau. Đừng đánh nữa.
- Tần Văn Văn, đồ lừa đảo xấu xa này thế mà lại giả mạo tớ đi học đại học.
Hạ Mộng trực tiếp ném chứng minh sinh viên về phía Thẩm Vãn Hà cho cô ấy tự xem. Thẩm Vãn Hà nhìn dòng chữ mà khiếp sợ, không thể tin nổi, trong nhất thời chân tay luống cuống, cô có thể hiểu tâm trạng phẫn nộ cùng hận ý của Hạ Mộng lúc này, nếu việc này phát sinh ở trên người cô thì có lẽ không chỉ là đánh người, phỏng chừng tâm tư muốn giết người cũng có. Nhưng cô lại sợ Hạ Mộng điên lên đánh Tần Văn Văn, cuối cùng đánh ra mạng người thì nguy.
Tần Văn Văn bị đánh đến đầu hoa mắt choáng, khóe miệng dính máu liền nổi điên, điên cuồng phản kháng, cô ta muốn xé xác Hạ Mộng.
Kết quả lại bị Hạ Mộng một quyền đấm vào ngực, đau đến mức gào thét.
- A.a..a…… Đau chết mất…… A……Tao giết mày...
Từng tiếng hét thảm thiết, lại càng làm Hạ Mộng càng thêm điên tiết, xuống tay càng ngày càng nặng.
Thẩm Vãn Hà nhìn Hạ Mộng đánh đến đỏ con mắt, vội vàng túm cánh tay cô ấy lại:
- Hạ Mộng, Hạ Mộng, đánh vậy đủ rồi, đánh nữa chết người thì nguy.
Hạ Mộng cũng cảm giác đánh vậy cũng đủ rồi, mới thuận thế buông Tần Văn Văn ra, hơi thở hổn hển đứng lên, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói:
- Tôi nhất định sẽ làm cho cô phải thôi học.
Tần Văn Văn bị đánh khóe miệng cùng cái mũi đầy máu, tóc tai lộn xộn, ngực đau muốn chết, nhưng vừa nghe thấy hai chữ thôi học, cô ta lập tức không quan tâm liền bò dậy ôm lấy chân Hạ Mộng, ngửa đầu đau khổ cầu xin:
- Tớ cầu xin cậu, đừng bắt tớ thôi học. Là tớ có lỗi với cậu, nhưng nhà tớ có thể bồi thường tiền cho cậu, tớ có thể nhờ cậu tớ an bài công tác hơn cho cậu.
Hạ Mộng không chút khách khí bẻ tay cô ta, hất sang một bên, giọng nói lạnh như băng nói:
- Tôi không cần mấy đồng tiền dơ bẩn, cũng không cần các người bồi thường. Tôi chỉ muốn cô phải thôi học. Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cô dùng tên của tôi học đại học.
Tần Văn Văn thấy cầu xin không có tác dụng, ánh mắt lập tức trở nên hung tợn, trợn trừng nhìn Hạ Mộng, thẹn quá thành giận nói:
- Cô cho rằng chỉ bằng cô, hay nhà cô, có thể làm tôi thôi học? Nằm mơ đi, nếu tôi đã dám làm tức là tôi không sợ cô.
Hạ Mộng cũng rõ ràng, Tần Văn Văn không sợ hãi còn không phải bởi vì biết nhà cô chỉ là gia đình bình thường, cha đã qua đời, chỉ có mẹ mang theo bọn họ ba người không có năng lực gì lớn, cũng không quen biết ai, nhưng cô cũng không tin, ở khu rừng này nhà Tần Văn Văn có lẽ có thể thay đổi mọi thứ, nhưng tới thủ đô còn có thể chỉ tay che trời? Cô tiện tay tát vài cái “bép” lên gương mặt chật vật của Tần Văn Văn:
- Được, chúng ta liền rửa mắt mong chờ, nhìn xem cô có thể đi học được không.