Mai Hồng Diệp bị chất vấn á khẩu không nói gì được, trầm mặc một lúc mới ủy khuất nói:
- Không phải tôi tính toán chi li, trong điểu là anh nên nói với tôi một tiếng trước chứ, nếu không phải tôi phát hiện, anh có phải không nghĩ nói cho tôi biết? Nếu sớm biết, tôi không nên đem tiền đặt vào trong túi anh, cho anh một phân tiền cũng không có.
Câu nói cuối cùng kia, giống như thêm dầu vào lửa, Hạ Bằng lập tức phát hỏa, đôi mắt đỏ rực chỉ vào Mai Hồng Diệp:
- Tôi có phải đối với cô quá tốt nên cô mới biến thành như vậy? Nói cho cô hay, mẹ tôi là quá tốt với cô, nếu đổi lại là nhà khác cho dù sau kết hôn, tiền lương tất cả đều nằm trong tay mẹ chồng, nào được đến lượt người làm con dâu như cô giữ? Cô lại còn không biết đủ!l. Được lắm, bắt đầu từ tháng sau, tiền lương của tôi sẽ không giao cho cô, toàn bộ giao mẹ quản.
Mai Hồng Diệp lập tức nóng nảy, nếu giao tiền lương cho mẹ chồng quản, cô còn trộm trợ cấp nhà mẹ đẻ thế nào.
Mai Hồng Diệp lập tức cúi đầu thừa nhận sai lầm, cuối cùng còn ô ô khóc lên. Cô ta vừa khóc, đứa nhỏ cũng cũng khóc theo.
Phòng ở là dùng vụn gỗ cùng bùn trét lên, cách âm cũng không tốt, ở trong phòng bếp Hạ Mộng cùng Tiết Minh Nguyệt cho dù không muốn nghe lén, cũng nghe được đại khái, hai người nhìn nhau, sắc mặt đều không tốt.
Hạ Mộng trong lòng ngổn ngang. Cô ngàn lần không nghĩ tới, nguyên nhân anh cả cùng chị dâu cãi nhau, là bởi vì cho cô mười đồng tiền kia. Có lẽ do trước đó tiếp xúc không nhiều, cô thật sự không biết Mai Hồng Diệp trước sau lại là hai người khác nhau.
Từ khi con dâu cả vào cửa, Tiết Minh Nguyệt liền đối với cô ta thật tốt, thậm chí đem phần lớn tiền lương của con trai cả để cho vợ nó quản, chính là vì muốn hai người sống chung thật tốt, kết quả, không nghĩ tới hôm nay mới thấy rõ gương mặt thật. Người này quả nhiên không thể không quản, được một tấc lại muốn tiến một thước. Tiết Minh Nguyệt hùng hổ đi thẳng đến tây phòng.
Hạ Mộng cảm thấy không ổn, cũng chạy nhanh cũng theo.
Nhìn thấy Hạ Mộng cùng Tiết Minh Nguyệt vào phòng, Mai Hồng Diệp đang giương miệng, nước mắt muốn rơi lại không rơi xuống được, hiển nhiên bị dọa. Đồng Đồng cũng ngừng tiếng khóc, xem mọi người quanh nó.
Hạ Bằng vẻ mặt chột dạ nói:
- Mẹ, em gái, hai người……
Không cần hỏi hắn cũng biết, khẳng định là nghe thấy lời hai người bọn họ nói rồi.
Tiết Minh Nguyệt hướng về phía Hạ Bằng nói:
- Con cho em gái con mười đồng tiền, không nói với vợ con sao? Điều này là con không đúng.
Hạ Bằng nghe vậy liền trầm mặc gắt gao mím môi, cảm thấy nghẹn khuất gục đầu xuống.
Mai Hồng Diệp không nghĩ tới mẹ chồng lại thay cho cô ta, trong lòng khẽ buông lỏng, tức khắc ưỡn thẳng sống lưng.
Hạ Mộng lạnh nhạt, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh. Cô hiểu mẹ mình, khẳng định không có đơn giản như vậy, tuyệt đối còn có gì đó phía sau.
Quả nhiên. Tiết Minh Nguyệt lại nhìn về phía Mai Hồng Diệp, ánh mắt sắc bén nói:
- Vợ lão đại, tiền mà lão đại cho tiểu Mộng so với tiền mà cô trợ cấp cho nhà mẹ đẻ còn chưa bằng một phần, vì vậy cô cũng không đúng. Đây là em ruột nó, cùng cháu bên nhà mẹ vợ hay cậu em vợ có thể giống nhau sao? Nếu cô muốn xử lý sự việc công bằng đó là không có khả năng. Việc này nhà ai cũng làm không được, cho dù là cô chắc chắn cũng làm không nổi.
Mai Hồng Diệp mím môi, cô ta cùng Hạ Bằng kết hôn lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị mẹ chồng không chút khách khí nói, cảm thấy có chút uất ức.
Tiết Minh Nguyệt không quản phản ứng của con dâu, vừa nhìn Hạ Bằng vừa duỗi tay vỗ bả vai Hạ Mộng, ánh mắt giọng điệu đều thay đổi:
- Lại nói, em gái con không muốn nhận không tiền của anh nó, lão đại cho mười đồng, lão nhị cho năm đồng, con bé lại đem bù thêm tiền của chính mình đến chợ đen mua mười cân gạo, năm cân bạch diện, mười mấy cân thịt heo trở về…… Còn nói thật vất vả mua được chút, chờ vợ chồng anh cả trở về liền đưa lương thực tinh cùng thịt heo cho họ, ngày con bé nằm viện đồng nghiệp cho sữa mạch nha cùng đồ hộp cũng chưa có được ăn, còn nói để lại cho Đồng Đồng đấy.
Hạ Bằng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Mộng, đáy mắt có mảng nước mắt khẽ động:
- Tiểu Mộng……
Hạ Mộng hướng anh cả nhà mình cười nói:
- Em cũng là may mắn gặp được có người bán cái này đó, bằng không cũng khó mua lắm.
Hạ Bằng trong lòng càng không dễ chịu. Mai Hồng Diệp trên mặt nóng rát, như là bị người ta hung hăng tát một cái. Nhiều thứ tốt giá trị như vậy, trong lòng cô ta tính toán liền biết hẳn là không phải lời nói dối. Thật không nghĩ tới cô em chồng này sẽ làm như vậy. Nhưng trong lòng cô ta vẫn như cũ cho rằng nếu không phải bởi vì cô em chồng này, cô ta cùng Hạ Bằng cũng sẽ không bởi vì tiền mà Tết nhất cãi nhau. Còn suýt chút chọc giận Hạ Bằng, thiếu chút nữa bị hắn thu hồi quản lý tiền.
- Để lại cho tiểu Mộng bồi bổ, trên đầu con bé bị thương còn chưa có tốt đâu, chúng ta ăn gì cũng được.
Hạ Mộng đem biến hóa trên mặt Mai Hồng Diệp thu hết vào đáy mắt, vừa định nói chuyện, lại bị Tiết Minh Nguyệt lặng lẽ đè lại cánh tay. Hạ Mộng nhìn mẹ, không có hé răng. Tiết Minh Nguyệt cười lạnh nói:
- Hai người ăn gì đều được, nhưng A Bằng nhà này không được. Ngày ngày hắn nằm băng hứng tuyết, làm việc bằng thể lực để kiếm sống, giữa trưa mang cơm liền một chút lương thực tinh đều không có, cả ngày chỉ ăn bánh bột bắp bánh bột ngô cùng dưa muối, trong thời gian dài đối với thân thể cũng không tốt. Các người không đau lòng, nhưng chúng ta là mẹ nó, là em gái nó sẽ đau lòng. Hiện tại tiền lương ta nghe nói là đã tăng tới sáu mươi năm đồng tiền, vẫn là có thể ăn lương thực tinh. Như vậy đi, từ tháng sau tiền lương cũng đừng giao hai mươi đồng nữa, trực tiếp đưa cho mẹ bốn mươi đồng, ta đi chợ đen mua lương thực tinh rồi mang lên.
Vốn dĩ Tiết Minh Nguyệt còn nghĩ, con gái đã đi làm, tiền lương lão nhị cùng lão đại giao ra cũng còn bảo trì nguyên dạng, hiện tại xem con dâu cả diễn, liền quyết định việc này không thể không như vậy.
- Mẹ.
Mai Hồng Diệp hoàn toàn choáng váng. Cô ta kiên quyết không đồng ý. Lương thực tinh sao có thể dễ dàng nói mua được liền mua được như vậy? Rõ ràng là mẹ chồng đang lấy lý do, thu tiền lương của chồng. Nhưng cô ta không dám nói ra miệng…… Bởi vì cô ta không được con trai, không có tiếng nói.
Hạ Mộng cùng Hạ Bằng nhìn nhau, ở trong mắt người kia thấy được giật mình cùng ngoài ý muốn, hiển nhiên ai cũng chưa nghĩ đến mọi chuyện trở thành như vậy.
Đôi mắt Hạ Mộng khẽ động, trong lòng thầm nghĩ, thật ra như vậy cũng tốt, đến lúc đó cô dùng lương thực ở không gian làm bộ mua ở chợ đen, sau này anh cả cô có thể được ăn bữa cơm tốt nhất, tiền để lại có thể giúp hắn sau này, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, bằng không cô cùng mẹ và anh hai ở dưới chân núi cơm ngon rượu say, anh cả lại ở lâm trường gặm bánh bột ngô cùng dưa muối, trong lòng cô cũng không chịu nổi.
Tiết Minh Nguyệt lăng lăng nhìn thẳng về phía con trai lớn:
- Mẹ nói, con đồng ý không?
Hạ Bằng nhìn nhìn Mai Hồng Diệp, lại nhìn nhìn mẹ cùng em gái, cuối cùng hạ quyết tâm nói:
- Vâng, con đồng ý.
Mai Hồng Diệp sắc mặt một mảnh xanh mét, gắt gao cắn môi mới không có nói ra lời nào xé rách da mặt, cô ta rất rõ ràng, một khi nói ra, kết quả chỉ có thể thêm hỏng chuyện, đồng thời trong lòng hối hận chính mình không nhịn một chút, tổn thất thật lớn, nghĩ đến đây, cô ta trộm véo một cái trên đùi của con gái. Đồng đồng lập tức há miệng, lại lần nữa lớn tiếng khóc lên.
- Khóc cái gì? Đừng khóc, có phải hay không đói bụng, hay mệt?
Hạ Mộng suy đoán, khẳng định là Mai Hồng Diệp đã làm cái gì đứa nhỏ mới khóc, lập tức ấn tượng của cô đối với người chị dâu này lại càng rớt xuống ngàn trượng.
Tiết Minh Nguyệt nhịn xuống đau lòng cháu gái, trầm khuôn mặt nói:
- Đứa nhỏ đang tốt sao lại liền khóc? Mau dỗ cho nín đi. Lão Đại, việc này chúng ta liền định như vậy rồi.
Hạ Bằng dùng sức gật đầu:
- Vâng ạ.
Mai Hồng Diệp tức giận giống như ăn phải ngân nha ……
------- Tiểu Bất Hối - TiểuBấtHốiTN--------