Chương 83: Tắm Rửa

Editor: Mèo_Moon

Beta: Bộ Yến Tử


Phong Dực Hiên vốn chuẩn bị ôm Lam U Niệm về U Niệm các, nhưng khi nhìn thấy y phục ướt nhẹp trên người nữ hài còn có đôi môi hơi trắng bệch, hắn trực tiếp ôm Lam U Niệm về phủ Minh vương, bởi vì dùng khinh công bay vào phủ, cho nên cũng chỉ có mình Ám Nhất biết.

Sau khi Lam Nhận đi theo Lam U Niệm vào hoàng cung cũng không thể vào cung Khôn Ninh, thật ra ám vệ không thể vào hoàng cung, cho nên Lam Nhận sẽ ở bên ngoài chờ tiểu thư nhà mình, không nghĩ tới lại thấy Minh vương nhanh chóng ôm tiểu thư bay ra ngoài, không rõ đã xảy ra chuyện gì, Lam Nhận đuổi theo nhưng võ công của hắn không thể nào so được với Phong Dực Hiên, cho nên bị bỏ lại phía sau một khoảng rất xa, lúc Lam Nhận lo lắng không thôi, hắn nhìn thấy ám hiệu bằng tay của tiểu thư, ám hiệu kia có nghĩa là nàng không sao, Lam Nhận cũng yên tâm hơn.

Khi Phong Dực Hiên vào phủ Minh vương, Lam Nhận đã bị ngăn lại, chẳng qua Ám Nhất nhận ra Lam Nhận là ám vệ của Lam U Niệm, cho nên cũng không có làm khó.

"Huynh dẫn ta đi đâu vậy?" Lam U Niệm lộ cái đầu nhỏ ra khỏi ngực Phong Dực Hiên, thấy đây không phải Lam phủ mà là phủ Minh vương, khó hiểu hỏi.

Phong Dực Hiên mím đôi môi mỏng, giống như một đứa nhỏ đang giận dỗi, hắn không có trả lời nàng như lúc bình thường, càng không chăm chú nhìn nàng, không nói một chữ ôm Lam U Niệm vào phòng mình.

Lam U Niệm chưa quan sát kĩ gian phòng đơn giản nhưng mỗi vật dụng đều rất xa hoa này đã bị Phong Dực Hiện ném lên giường, giường của hắn không hề mềm mại cho nên nàng thấy có hơi đau đớn, ngẩng đầu lên chuẩn bị nói gì thì thấy ánh mắt tràn ngập tức giận của Phong Dực Hiên, trực giác mách bảo nàng nên rời khỏi nơi này.

Phong Dực Hiên sẽ cho nàng một cơ hội đó sao? Đương nhiên là không! Khi Lam U Niệm chuẩn bị đứng dậy, Phong Dực Hiên trực tiếp bế Lam U Niệm lên lật người đưa lưng về phía hắn, bụng nằm trên đùi thon dài rắn chắc của hắn, Lam U Niệm cảm thấy tư thế này không ổn, nôn nóng vận nội công chuẩn bị thoát ra, thế nhưng nội lực của nàng bị nội lực của Phong Dực Hiên áp chế, vả lại ngoại trừ nội lực bây giờ thân thể nàng đều bị hạn chế không gian hoạt động căn bản không có cách nào trốn thoát, hơn nữa sức lực giữa nam và nữ chênh lệch rất lớn khiến nàng không thể động đậy.

"Phong Dực Hiên, huynh muốn làm gì?" Lần đầu Lam U Niệm vừa luống cuống vừa tức giận, Phong Dực Hiện như vậy khiến nàng có chút sợ hãi, bây giờ nàng không thể nào thấy rõ sắc mặt của hắn, càng không có nghe hắn trả lời.

Phong Dực Hiên cởi áo ngoài ướt đẫm ra khỏi người Lam U Niệm, sau đó giơ tay lên đánh lên mông của nàng.

"Bốp!" Bàn tay của Phong Dực Hên đánh lên mông Lam U Niệm, giống như đánh trẻ con, hắn rất giận, nhìn dáng vẻ ướt sũng của nữ hài khiến hắn thấy đau lòng, khi ôm Niệm Niệm trở về thân thể Niệm Niệm lạnh ngắt khiến hắn khó chịu, hắn biết thân thể Niệm Niệm không tốt, nhưng bây giờ nữ hài này lại cố ý chà đạp cơ thể mình, sao hắn có thể không tức giận? Chỉ là hắn không thể nào ra tay độc ác như với người khác được, cho nên khi chưa kịp phản ứng hắn đã đánh mông của nàng.

Trên mông truyền đến cảm giác đau đớn và âm thanh chát chúa làm cho cơ thể Lam U Niệm cứng đờ, nàng chưa bao giờ bị người khác đánh mông, dù từ nhỏ hay lớn lên nàng nhận được quá nhiều tổn thương, lại chưa từng có người dám xem nàng là trẻ con mà đánh mông, thậm chí Lam U Niệm cũng không biết bây giờ mình nên làm gì. Không biết là vì mông đau đớn khiến Lam U Niệm khổ sở hay là vì mất thể diện, lúc này trong lòng nàng là lửa giận chưa bao giờ có.

Khi Phong Dực Hiên đánh xong cũng thấy sửng sốt, dù hắn không dùng lực nhưng nhìn Lam U Niệm nằm nhoài trên chân hắn gần như là không có chút nặng nào làm cho hắn có chút hoảng hốt.

Khi Phong Dực Hiện hoảng hốt Lam U Niệm lập tức nghiêng người, lấy dao găm luôn mang theo bên người đâm tới ngực Phong Dực Hiên, nếu một dao này thật sự đâm trúng ngực Phong Dực Hiên thì hắn không chết cũng bị thương nặng, Phong Dực Hiên có thể ngăn lại nhưng hắn không làm vậy, hắn biết cách làm vừa rồi của mình đã chọc giận Lam U Niệm, cho nên vì muốn nàng nguôi giận hắn ra sao cũng được.

Khi dao găm của Lam U Niệm sắp đâm vào ngực Phong Dực Hiên, nàng phát hiện nam nhân này lại không tránh, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ như vậy, dao găm của nàng cũng không có hướng về phía trước nửa phần.

Lúc Lam U Niệm ngước mắt nhìn về phía Phong Dực Hiên, trên mặt hắn không có hoang mang, ngược lại hắn đang mỉm cười, trong mắt tràn ngập cưng chiều, nụ cười nhàn nhạt đó rất giống mưa tuyết tan rã, như ánh mặt trời phá tan tầng mây dày đặc, đón nhận ấm áp hiếm thấy.

Có lẽ vì nụ cười của Phong Dực Hiên, có lẽ vì Lam U Niệm lưu luyến chút ấm áp này, cho nên nàng thu hồi dao găm trong tay, lẩm bẩm: "Tại sao?" Tại sao muốn đánh ta, tại sao lại không né, tại sao biết mình sắp bị thương vẫn còn cười được.

Mặc dù Lam U Niệm chỉ hỏi hai chữ, nhưng Phong Dực Hiên đã hiểu nàng muốn hỏi cái gì, rõ ràng lời nói cực xúc tích nhưng nam nhân này lại hiếm khi dịu dàng nói với nữ hài ngồi trên chân mình: "Nàng chà đạp thân thể của mình khiến ta rất tức giận, nhưng ta đánh nàng, nếu có thể để nàng nguôi giận muốn làm sao cũng được, dù nàng giết ta!"

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Phong Dực Hiên, nghe lời nói không chút dối trá đó, Lam U niệm vừa mới tức giận muốn giết người nhưng bây giờ lại rất bình tĩnh, hạ thấp tầm mắt, nàng cúi đầu không muốn nhìn đôi mắt mê hoặc lòng người kia, nhìn tư thế ngồi thân mật của hai người, nàng đang ngồi trên đùi của Phong Dực Hiên, quần áo của hai người đều đã ướt đẫm, có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau.

Lam U Niệm chuẩn bị giãy dụa, thế nhưng Phong Dực Hiên đã trực tiếp ôm Lam U Niệm lên giường, mở chăn ra quấn cả người nàng lại chỉ để lộ cái đầu nhỏ, bởi vì gương mặt bị mạng che khuất, cho nên Phong Dực Hiên chỉ nhìn thấy cặp mắt trong trẻo kia.

"Chờ ta một lát!" Phong Dực Hiên nói xong thì rời khỏi phòng, căn dặn cái gì đó với ám vệ ngoài cửa. Một lúc sau đã thấy Ám Nhất và Ám Nhị khiêng bồn nước tắm ấm áp vào phòng, ánh mắt hai người đảo loạn muốn nhìn Lam U Niệm trên giường, nhưng lại không có gan đó, chỉ có thể ỉu xìu rời đi.

Bình thường sau khi bồn nước tắm được đặt sau bình phòng, hắn tắm rửa cũng không có gì nhưng bây giờ nữ hài trong lòng lại ở đây hắn vẫn làm rất tự nhiên, không có chút khó chịu.

Ôm cả Lam U Niệm và chăn đi vào trong bình phong, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, Lam U Niệm nhìn bồn tắm thì biết Phong Dực Hiên muốn làm gì, là vì thấy nàng mặc quần áo ướt đẫm cho nên muốn nàng tắm nước ấm, nam nhân này rất chu đáo.

Sau khi Phong Dực Hiên để Lam U Niệm xuống, trực tiếp mở tủ treo quần áo trong phòng, Lam U Niệm thấy trong tủ quần áo có một nữa là áo bào nam màu tối, mà nửa còn lại đều là váy áo nữ trắng tinh, đủ loại kiểu dáng và chất liệu, nàng lấy làm kinh hãi không nghĩ tới Minh vương không gần nữ sắc vậy mà trong phòng lại có quần áo nữ tử, trong lòng nàng có chút không thoải mái, nhưng bị nàng xem nhẹ.

Phong Dực Hiên lấy ra một bộ váy áo màu trắng bằng lụa mỏng đặt trên giường mềm ở bên cạnh bồn tắm, Lam U Niệm nhìn góc áo của chiếc váy kia có thêu Mạn Châu Sa Hoa màu đỏ, giống với quần áo của nàng, nàng thấy rất khó hiểu nhìn Phong Dực Hiên.

"Ưm..." Tai Phong Dực Hiên đỏ lên nói: "Đều là chuẩn bị cho nàng, nhưng vào buổi tối không có sáng lên như những bộ quần áo trên người nàng!" Phong Dực Hiên nói xong liền buồn bực, sản nghiệp của hắn rất nhiều, dù có rất nhiều tú nương thêu ra được Mạn Châu Sa Hoa nhưng lại không thể làm cho những bông hoa này phát sáng vào buổi tối, vì thế Phong Dực Hiên rất muốn kéo mấy tú nương này ra giết chết.

Trong lòng Lam U Niệm có chút ấm áp, nàng không nghĩ tới tất cả quần áo ở đây đều là chuẩn bị cho nàng, hơn nữa hắn còn tìm tú nương thêu loài hoa mà nàng yêu thích, nhưng mà nàng vần còn thắc mắc: "Tại sao lại muốn chuẩn bị quần áo cho ta?"

"Lần trước đến U Niệm các lấy quần áo, sau khi về thì chuẩn bị." Phong Dực Hiên thành thật trả lời, nhưng cũng không trả lời vấn đề của Lam U Niệm, hắn chỉ muốn trong căn phòng lạnh lẽo của mình có bóng dáng của Niệm Niệm, vả lại hắn vẫn cho rằng sau này mình sẽ cưới Niệm Niệm vào phủ, cho nên...

Lam U Niệm không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng, để Phong Dực Hiên trả lời vấn đề của nàng, mặc dù nàng cảm động về sự chu đáo của hắn, nhưng chuẩn bị quần áo cho một nữ tử nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.

"À... Sợ lần sau không có quần áo, chuẩn bị trước vẫn tốt hơn!" Phong Dực Hiên xấu hổ nói, hắn rất sợ Lam U Niệm sẽ như lần trước nếu như phải thay quần áo hắn còn phải đến U Niệm các lấy, không bằng trực tiếp làm một ít để ở chỗ hắn.

Lam U Niệm gật gù cũng không truy cứu nữa: "Huynh còn không ra ngoài?"

Phong Dực Hiên đột nhiên nhớ ra Niệm Niệm phải tắm rửa mà hắn lại ở trong này, mặt đỏ lên, nhanh chóng rời khỏi phòng, vẫn mặc quần áo như vậy đứng ngoài cửa, ổn định lại tâm tư xao động của mình.

Lam U Niệm cởi bỏ quần áo ướt đẫm, tháo khăn che mặt ngâm người vào trong bồn tắm ấp áp xua tan lạnh lẽo trong cơ thể, nghĩ đến tất cả mọi chuyện hôm nay, chỉ có điều người nàng nhớ rõ nhất chính là Phong Dực Hiên, nhớ tới lo lắng và cưng chiều của hắn, hắn đã chiếm hữu rất nhiều chỗ trong đầu nàng.

"Chủ tử, thuộc hạ sẽ bảo vệ nơi này, người đi thay quần áo đi!" Ám Nhất nói, thật ra người bình thưởng ở phủ Minh vương căn bản không thể vào được nơi này, Lam cô nương chỉ tắm rửa một lát, chủ tử lại đứng canh ở đây, chủ tử đã từng thích sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, bình thường quần áo đã mặc qua đều sẽ đốt đi, hiện giờ mặc quần áo ướt lại không thấy khó chịu, đúng là kỳ tích.

Lam U Niệm vội vàng tắm rửa thay quần áo, mặc váy áo lụa mỏng tinh xảo, nàng phát hiện quần áo rất vừa người, rất giống quần áo trong tủ của nàng.

Chờ Lam U Niệm tắm rửa xong mở cửa bước ra, thì thấy Phong Dực Hiên vẫn mặc quần áo ướt đứng ở đó, sau khi nhìn thấy nàng, ân cần hỏi: "Có thấy khó chịu hay không?" Sau đó nói với Ám Nhất: "Đi tới phòng bếp nấu bát canh gừng giải cảm đem tới đây!"

Lam U Niệm cau mày: "Sao huynh không thay quần áo? Hay là đi tắm đi!"

Phong Dực Hiên gật đầu, rất vui vẻ vì được nàng quan tâm, sau đó trực tiếp vào phòng, Lam U Niệm cũng đi theo, nàng phát hiện Phong Dực Hiên trực tiếp vào bình phong bắt đầu cởi áo nới dây lưng, nàng vội vàng cúi đầu thu hồi ánh mắt, chỉ là làm cho nàng khiếp sợ chính là nàng nghe được tiếng Phong Dực Hiên tắm rửa, mấu chốt đó là nước mà nàng đã tắm qua!

Phong Dực Hiên tắm rửa rất nhanh, Lam U Niệm đỏ mặt chuẩn bị nói gì đó thì Phong Dực Hiên đã mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, gương mặt kia, sắc bén như đao rồi lại phong tình như nước, sống mũi kia, thẳng tắp như gọt, khóe môi kia, nhẹ câu giống như trăng rồi lại nóng như lửa. Nhưng dù diện mạo của Phong Dực Hiên rất đẹp nhưng cũng không thể khiến Lam U Niệm hoảng hốt, bởi vì còn có chuyện đáng sợ hơn, đó là Phong Dực Hiên dùng nước nàng tắm rửa qua để tắm, có chuyện nào đáng sợ hơn chuyện này không?

"Huynh..." Lam U Niệm vươn ra ngón tay mảnh khảnh chỉ Phong Dực Hiên: "Sao huynh có thể dùng nước kia, đó là nước ta đã tắm qua!"

"Ta không ngại!" Phong Dực Hiên hơi câu môi, hắn cũng không biết tại sao, rõ ràng bản thân mắc chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng, vậy mà lại có thể trực tiếp dùng nước tắm của Niệm Niệm để tắm, hắn lại không thấy phản cảm hơn nữa còn rất vui vẻ, bởi vì trong nước có hơi thở thơm ngát của Niệm Niệm.

"Ta để ý!" Lam U Niệm cảm thấy mình không thể làm gì với Phong Dực Hiên, hắn chính là khắc tinh của nàng!

"Nhưng đã tắm sạch!" Phong Dực Hiên giống như trẻ con trêu đùa Lam U Niệm, nhưng dáng vẻ chơi xấu đó lại làm cho nàng không cách nào giận nổi.