Chương 47: Buổi Tối Đến

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn


Đêm tối yên tĩnh, trăng sáng cũng trốn phía sau đám mây đen, không muốn nhìn nhân gian dơ bẩn này.

Lam U Niệm mặc một chiếc áo sơ mi (áo lót) màu trắng đứng trước cửa sổ, gió lạnh ban đêm chậm rãi thổi bay mái tóc dài rơi lả tả trên vai, loại gió này rất có phong thái tiên nhân biến mất.

Lam Khúc cầm áo choàng trắng treo trong tủ quần áo, khoác lên bả vai Lam U Niệm, nhìn tiểu thư nhà mình còn không cao hơn mình lại phải bận tâm nhiều chuyện, nàng ta vô cùng đau lòng.  Người ngoài chỉ nhìn thấy Vô Tình công tử thần bí và cường đại, nhưng chỉ có người đi theo bên cạnh tiểu thư mới biết cường đại kia đều là dùng máu và cực khổ để đổi lấy.

"Tiểu thư, ban đêm lạnh lắm, nên nghỉ ngơi sớm thôi." Lam Khúc vẫn luôn sợ tiểu thư bị lạnh, bởi vì tiểu thư từng bị đông lạnh rất lâu trong đại tuyết, cho nên chỉ cần bị lạnh sẽ ngã bệnh.

"Lam Khúc, ngươi nói xem đêm nay có thể thấy máu hay không?" Lam U Niệm khép cổ áo lại, nhìn bầu trời tối mịt.

"Vậy phải xem tính nhẫn nại của An di nương có tốt không." Lam Khúc không quan tâm những thứ kia, cũng không sợ hãi, bởi vì hôm nay Lam Phong đã trở về, nàng ta chỉ quan tâm thân thể tiểu thư.

"Hừ! Xem ra tính nhẫn nại của An di nương cũng không tốt lắm!" Lam U Niệm đeo khăn che mặt, đồng tử đen nhánh lộ ra lạnh lẽo, nhìn một đám hắc y nhân hòa mình vào đêm tối, từng người từng người tiến vào U Niệm các.

Sau khi Lam Vũ thu dọn xong giường chiếu, đứng ở sau lưng Lam U Niệm, nhìn từng hắc y nhân tiến vào U Niệm các, cảm thán: "Cầm đao sáng loáng như thế, sợ người khác không biết bọn họ sao?"

Vốn Lam U Niệm có chút tức giận nhưng khi nghe Lam Vũ nói cũng chỉ còn sót lại nửa cười nửa mếu. Dù sao Lam Vũ nói rất có lý, ban đêm trong hành lang ở sân nhỏ U Niệm các đều đốt đèn lồng, mà đao trong tay đám thích khách đó lại vô cùng nổi bật dưới ánh đèn, dù là ai cũng sẽ phát hiện!

"Xem ra An di nương rất xem thường ta, An Thừa tướng cũng xem thường ta!" Lam U Niệm biết những người này không phải An di nương tìm đến, mà là Tả tướng Phong Quốc An Thừa tướng phái tới. An di nương đã không nhịn được nên để nhà mẹ đẻ ra tay hỗ trợ, Lam U Niệm tự kiểm điểm lại bản thân, có phải gần đây nàng làm cho người ta cảm thấy chán ghét?

Lúc hắc y nhân xuất hiện ở U Niệm các, Lam Phong đã xuất hiện, thị vệ trong U Niệm các cũng xuất hiện, cùng nhau chặn đường hắc y nhân trong sân, không cho bọn chúng quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi.

Có lẽ hắc y nhân cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện, dù sao Thừa tướng nói trong phủ chỉ là một tiểu thư mảnh mai không có năng lực, nhưng giờ phút này thị vệ xuất hiện ở chung quanh còn có nữ nhân đứng ở xa xa, ở đâu ra tiểu thư khuê các không có thuộc hạ.

Vừa đối mặt, thị vệ U Niệm các đều xông lên, Lam Phong chỉ đứng ở nơi đó xem nhưng không động thủ. Có thể võ công thị vệ U Niệm các không tính là quá tốt, nhưng dù sao đều là hán tử theo Lam Kiến Quân trải qua chiến trường, ra tay nhanh hơn nữa cực kỳ tàn nhẫn, mỗi một chiêu đều mang tư thế liều mạng. Còn những hắc y nhân kia, võ công không tốt tâm tính bất định, liên tiếp đánh sớm đã bị thương hơn phân nửa, thị vệ U Niệm các lại càng đánh càng có lực.

Có lẽ thấy đánh nhau quá buồn chán nên Lam U Niệm không còn hứng thú để xem, ưu nhã ngáp một cái: "Lam Phong, tốc chiến tốc thắng! Còn nữa, đừng làm hỏng sân nhỏ!"

Lam Phong nghe tiểu thư căn dặn, trong nháy mắt đi đánh nhau, khua trường kiếm trong tay, mỗi chiêu là một bộ thi thể. Đám người Trương Lâm vô cùng khiếp sợ nhìn Lam Phong, hoặc là nói nhìn thân thủ giết người của Lam Phong, sau đó còn rất sùng bái!

"Quá yếu!" Giải quyết xong người cuối cùng, Lam Phong lau khô vết máu trên kiếm, hết sức xem thường nói. Quả thực võ công của những người này quá không có phẩm cấp, căn bản không thể so ánh với ám vệ như bọn họ, nếu như không phải tiểu thư căn dặn, nàng ta cũng lười động thủ.

Đám người Trương Lâm vô cùng xấu hổ nhìn Lam U Niệm chậm rãi đi từ trong lầu xuống, câu quá yếu của Lam Phong làm cho một đống đại lão gia bị kích thích, dù sao tuổi của bọn họ còn lớn hơn Lam Phong, lại còn là nam nhân, nhưng võ công lại không tốt như nữ nhân này, quả là có mấy phần ngượng ngùng hoảng sợ.

"Được rồi, võ công cùng thân thủ tốt có nguyên nhân rất lớn từ cố gắng và thực tiễn, các ngươi đã làm rất tốt!" Lam U Niệm nhìn ra được mười lăm người đang cảm thấy tự ti, nếu là thị vệ của mình, nàng cũng phải khích lệ một câu. Nhưng mà, nàng cũng không có nói dối, bọn họ đã tốt hơn đám thị vệ nhà quan bình thường rất nhiều đấy.

"Trương Lâm, chọn một cái đầu xấu xí nhất cắt đi, đưa cho An di nương, nhớ phải làm đẹp đẽ một chút!" Lam U Niệm liếc mắt nhìn thi thể trong sân, sau đó dường như nghĩ đến cái gì đó, trong mắt chợt lóe lên hứng thú, nói.

Khi Lam U Niệm đã ngủ yên, thị vệ trong viện chia ra làm hai, một nửa dọn dẹp thi thể, một nửa đang tìm thích khách xấu nhất, tìm cả buổi cuối cùng cũng tìm được một thích khách không đành lòng nhìn thẳng. Trương Lâm xuất một chiêu cắt đầu lâu của thích khách xuống, nhưng nhớ tới tiểu thư nói làm xinh đẹp một chút, đã như vậy còn làm sao xinh đẹp đây? Trương Lâm rất phiền não.

"Ta biết nên làm gì!" Lam Vũ đi tới bên cạnh Trương Lâm, ríu ra ríu rít nói, mà khóe miệng của các thị vệ xung quanh đều co quắp, mẹ ơi, ngươi là cô nương sao?

Bởi vì ăn cháo loãng hai ngày, nên cả người An di nương đều có chút mệt mỏi, làm cái gì cũng đều khó chịu. Hơn nữa, Lam Bá còn cắt đứt việc đưa điểm tâm đến chỗ bà ta, coi như bà ta muốn ăn những thứ khác một ít cho đỡ thèm cũng rất khó. Vừa bắt đầu bà ta còn không đồng ý ăn những thứ khó coi kia, nhưng cuối cùng thật sự đói bụng không chịu được, chỉ có thể nhắm mắt ăn cho xong, nhưng chỉ uống cháo loãng có thể có tác dụng sao?

Nửa đêm An di nương nằm ngủ đã rất không an ổn, luôn cảm thấy bên cạnh mình có cái gì, An di nương duỗi tay ra, vậy mà lại tìm được một đồ vật lạnh lẽo, lúc này An di nương giật mình tỉnh giấc. Khi An di nương nhìn thấy đồ vật trong chăn của mình, kêu lên thảm thiết, trốn đến cuối giường.

Trong cái chăn xinh đẹp nằm một nam thi không đầu, thi thể đã lạnh, máu tươi ở gáy chảy xuống nhuộm đỏ cả đệm, hắc y mà người kia mặc trên người bà ta rất quen thuộc, đó là hắc dạ phục của thị vệ nhà mẹ đẻ bà ta.

Thu Nhi nghe tiếng kêu thảm thiết của phu nhân lập tức chạy vào buồng trong, khi thấy thi thể trên giường, cũng sợ hãi đến cả người phát run.

"Phu nhân, nô tỳ đi gọi người!" Thu Nhi run rẩy chuẩn bị đi đỡ An di nương.

"Đừng đi, đi gọi quản gia tới đây cho ta! Nhanh đi! Chuyện này không thể để cho người khác biết, có nghe thấy không?" Dù An di nương sợ hãi nhưng vẫn còn chút đầu óc, nếu để cho người ta biết có một nam thi ngủ trên giường của bà ta, không chỉ thanh danh của bà ta bị hủy, e là khi điều tra bà ta cũng thoát không được liên quan.

An di nương hoảng sợ nhìn thi thể trên giường, lại phát hiện tựa hồ trên mặt mình có nước, vươn tay ra sờ nước trên mặt, dưới ánh nến chiếu rọi bà ta phát hiện đó chính là máu. Hơn nữa, càng khiếp người hơn chính là vẫn có từng giọt từng giọt máu không ngừng rơi trên mặt bà ta.

Ngẩng đầu lên, An di nương nhìn thấy ở trên đầu giường của mình có một cái đầu, đầu lâu treo ở đầu giường An di nương nhỏ máu từng giọt từng giọt, gương mặt cực kỳ xấu xí đối diện với An di nương, đôi mắt trợn to lên như đang nhìn bà ta, tất cả mọi thứ làm cho An di nương hôn mê bất tỉnh.