Chương 5: Ăn Giấm

Mình sẽ thống nhất gọi Lâm Nhất là anh luôn, gọi Dương Hy là cậu. Gọi mấy nam8 khác là hắn nhóe...

----------

Mới sáng sớm vừa ngủ dậy đã nghe tiếng đập cửa đùng đùng. Dương Hy bực mình dậm chân ra mở cửa, trong lòng oán trách mười tám đời tổ tiên của tên này.

Hửm? Vân Hằng? Dương Hy nhíu mày... Cái tên này, ừm sao nhỉ? Chính xác là bạn học của cậu nhưng mà... cũng là cấp dưới của Lâm Nhất.

Ba hắn làm việc dưới quyền Lâm Nhất, là người ngay thẳng chín chắn, nghiêm nghị còn rất uy tín, khả năng quản lý công việc thì khỏi bàn, Lâm Nhất trước kia tuy là sếp của ông nhưng mà, cũng là nhờ có ông mới có thể giữ được công ty tốt như hôm nay.

Về đứa con này của ông, đặc biệt rất thu hút người khác. Dáng người cùng vẻ mặt cũng không tệ... mà tệ nhất lại là... hắn cuồng Lâm Nhất!!

"A! Dương Hy? Cậu ở nhà Lâm tổng sao? Có anh ấy ở nhà không? Tôi muốn gặp anh ấy bàn chuyện!"

Dương Hy nhướn mày, chắn ngang cửa:" Không có nhà!"

Vân Hằng vậy mà tưởng thật, định gật đầu đã hiểu quay đi. Cái tên Lâm Nhất kia lại mơ màng tới phía sau cậu gọi khẽ:" Hửm? Vân Hằng à?"

"A! Lâm tổng!"

Dương Hy nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, vẻ mặt rất không cam lòng, Lâm Nhất như nhận được ám hiệu đột nhiên dừng lại vẻ mơ màng nói với Vân Hằng:" Có chuyện gì không?"

Vân Hằng hỏi:" Anh không...cho em vào nhà sao?"

Lâm Nhất không cần nhìn cũng biết mặt Dương Hy đã đen hơn đáy nồi, nhếch nhếch khóe môi nói:" Thật ngại quá, nhà anh hiện giờ có hơi lộn xộn không tiện lắm."

Vân Hằng không để ý, nói với anh vài vấn đề dự án của hắn. Chốc chốc sẽ liếc nhìn ánh mắt Dương Hy một chút không khỏi khó hiểu và cảm thấy kì quái...

Lâm Nhất yên lặng nghe hắn nói, phân phó một ít rồi lịch sự ẩn ý mời hắn về.

Dương Hy thiếu điều đóng sầm cửa lại, cậu vì sao lại ghét Vân Hằng ấy à? Đời trước lúc Lâm Nhất đau khổ nhất, chán đời nhất... Hắn là tên đã ở bên anh ấy, dụ dỗ anh ấy từ bỏ cậu đấy! Mặc dù là cậu sai, nhưng lúc đó hắn tới trước mặt cậu nói đủ điều thay Lâm Nhất... Vừa mới nhớ tới đã thấy tức rồi!!

Lâm Nhất nhận thấy vẻ mặt giận dỗi đáng yêu của cậu, đáy mắt tràn ngập ý cười. Tiểu Hy nhi là đáng yêu nhất trên thế giới này! Ai cũng đừng hòng tranh tình cảm của tiểu Hy nhi!!

Lâm Nhất tâm tình cực kỳ tốt kéo cậu đánh răng rửa mặt, anh thì tiến vào phòng bếp làm bữa sáng. Lâm Nhất nếu làm đồ ăn so với đầu bếp nhà hàng còn tốt hơn, anh biết rất rõ cậu thích ăn cái gì ghét cái gì nên đồ ăn đối với khẩu vị của Dương Hy vô cùng hợp.

Dương Hy sau khi đánh răng rửa mặt xong tùy ý ngồi xuống bàn cùng Lâm Nhất dùng bữa. Dương Hy ngắm nhìn gương mặt của Lâm Nhất, so với thời niên thiếu càng thêm góc cạnh càng thêm nam tính, cậu thở dài trong lòng.

Thật may mắn.

Thật may vì cậu vẫn còn cơ hội, thật may vì đời này vẫn chưa phải quá muộn màng.

"Lâm Nhất."

"Hửm?"

"Lão công đẹp trai quá đi."

Lâm Nhất hiếm thấy mặt đỏ bừng, nghiêng đầu chống cằm lên tay giọng nói đầy uy hiếp:" Em tốt nhất vẫn là ăn cơm đi, còn nói thì em thực sự thêm dầu vào lửa đấy."

Dương Hy rất thức thời, lập tức nghiêm túc ngậm miệng* ăn cơm.

(*) ngậm miệng là im miệng=]] đừng ai bắt bẻ tớ là ngậm miệng sao ăn cơm nhé QAQ huhu khổ tâm quá mà...

Sau khi ăn sáng xong, hai người ngồi ở phòng khách xem tivi, Dương Hy nhìn thấy anh nhũn người như cháo gối đầu lên chân mình đành tiếp tục nhắm mắt thở dài, lòng không khỏi đau xót.

Lâm Nhất từ nhỏ bộ dáng là luôn ỷ lại cậu, yêu thích cậu không muốn rời. Nếu cậu lúc học cấp hai không thấy anh oai phong lẫm liệt, bá khí ngút trời xử đám bắt nạt cậu... cậu còn thật sự tưởng Lâm Nhất là yếu đuối như vậy đó.

Dương Hy hiện tại học cấp ba, Lâm Nhất vốn hơn cậu chỉ một tuổi nhưng chương trình học tam cấp, Lâm Nhất đã hoàn thành từ năm mười lăm rồi...

Lâm Nhất cực kỳ ghét làm việc, nhớ lại đời trước Dương Hy càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười. Châu Minh, tức là thư ký của anh phải chạy tìm cậu giải quyết vấn đề này, nhớ không lầm thì lúc đó, sau khi ba cậu phá sản thì cậu vì tiền mà đồng ý giúp Châu Minh một tay dụ dỗ Lâm Nhất đi làm, Lâm Nhất còn tưởng cậu quan tâm anh, rất đỗi vui mừng. Sau biết được sự thật... Dương Hy quả thực không dám nghĩ tới.

Lâm Nhất nằm trên đùi cậu, đưa miếng táo đã gọt sạch vào miệng cậu:" Hy nhi, em đang nghĩ cái gì vậy?"

Dương Hy đơ người, môi kéo thành một độ cong. Lão công không những đẹp trai, còn rất mị hoặc a.

Dương Hy nhai nhai miếng táo, thật ngọt ngào. Cậu nói:" Nghĩ xem làm cách nào đem người đắc tội với anh kéo đến trước mặt anh."

Lâm Nhất tâm tình vui vẻ, cười cười:" Nghĩ những thứ đó để sau đi. Chi bằng em nên nghĩ làm cách nào yêu thương lão công của em hơn?"

Lâm Nhất nửa thật nửa đùa nói vậy, Dương Hy toàn tâm toàn ý ngồi suy nghĩ thật.

"Lâm ca ca, hay là... em lấy thân bày tỏ, được không?"

Lâm Nhất trợn tròn mắt, cực kỳ ngạc nhiên nhìn Dương Hy, hiển nhiên là không nghĩ tới đáp án đầy... mật ngọt này...

Lâm Nhất nhướn người, hôn "chụt" một cái vào môi cậu, ừm, mềm mềm... có vị táo.

"Lâm Nhất! Là anh khiêu chiến trước!"

Lâm Nhất giật mình, chưa kịp định hình môi người kia đã gián vào môi anh,... là, là một nụ hôn sâu. Anh ngây người, lại tiếp tục ngu người...Lâm Nhất không nghĩ sự kiềm chế sắt thép bấy lâu của bản thân lại bị đối phương một khắc chặt đứt.

Vợ nhỏ của anh quả thật lưu manh.

Rất lưu manh.

Dương Hy thả anh ra lại bị Lâm Nhất cưỡng ép hôn tiếp một lần, tay anh đặt ở gáy cậu hôn lên đôi môi ngọt ngào đầy quyến rũ kia.

Anh không thể nhịn.

Bỗng nhiên, vừa khi hai người đang dây dưa triền miên. Châu Minh "chó nhỏ" lại dùng một cuộc gọi đặt dấu chấm dứt.

"Lâm tổng có chuyện."

Lâm Nhất lúc này mặt đen hơn Dương Hy lúc nãy, gằn giọng hỏi:" Nói."

"Phu nhân Lâm... tỉnh rồi."