Chương 15: Chỉ Như Vậy Với Một Người

Sau một khoảng thời gian dài phẫu thuật, thì cuối cùng Lâm Nhất là mạng lớn nên qua khỏi. Hắn hôn mê đến đêm thứ hai thì tỉnh lại. Vừa mở mắt, đập vào thị giác của hắn là trần nhà trắng xóa cùng với một cỗ khí lạnh truyền tới.

Hắn đảo mắt qua lại để tìm kiếm bóng hình cậu thiếu niên... Có ngoài ý muốn, xác thực là hắn thế mà lại chẳng thấy cậu đâu.

Chỉ thấy Lâm phu nhân đang ngồi bên cạnh gọt táo.

"Mẹ."

"Tiểu Nhất?" Diệp Kiều hoảng hốt nhìn hắn hô lên một tiếng, bà luống cuống tay chân mãi mà chẳng biết kế tiếp nên làm gì, đành hỏi: "Con sao rồi, cảm thấy chỗ nào không khỏe?"

Lâm phu nhân.... Bà hỏi thừa mất rồi.

"Mẹ, Dương Hy đâu rồi?"

Lâm phu nhân chần chừ, không muốn lừa gạt con trai liền nói: Tiểu Hy..."

"Dương Hy làm sao? Mẹ?" Lâm Nhất chật vật hướng bà lớn giọng hỏi, giọng nói có chút lo lắng.

Bà biết, khi mình thừa nhận nói ra, thằng con cứng đầu này của bà sẽ nháo ra chuyện gì. Nhưng, bà không muốn lừa gạt nó, bà nói: "Mẹ nói, nhưng con phải bình tĩnh một chút."

Lâm Nhất: "..."

"Dương Hy nó gọi bạn nó đi ra bến cảng từ sớm rồi."

Lâm Nhất sững sờ, cái gì bến cảng? Mà người bạn kia, hắn không cần đoán cũng biết đó là Am Hiển.

Lâm Nhất cật lực ngồi dậy khiến Diệp Kiều kinh hách toan ngăn lại: "Con, con muốn làm cái gì hả?"

"Mẹ, buông con ra." Lâm Nhất giương ra gương mặt vô cùng đau khổ hướng bà cầu xin.

Diệp Kiều: "..." Hai tay giơ cao cờ trắng.

"Nhưng mà, tiểu Hy đi rồi sẽ về. Con thương thế như vậy còn muốn đi tìm nó?"

Lâm Nhất im lặng vài giây, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi khoác áo lê người đi ra khỏi phòng.

Vết thương này không sâu nhưng thật sự rất đau, vừa mới tỉnh lại đã hoạt động mạnh, xem như Lâm Nhất chán sống.

Hắn đi ra bên ngoài gọi cho Châu Minh và vệ sĩ, lập tức trong một khoảng thời gian ngắn đã thấy bóng dáng Châu Minh dừng xe trước cửa bệnh viện.

Châu Minh lo lắng hỏi hắn: "Cậu chủ, tôi thấy hình như không ổn lắm đâu." Đây là lần đầu tiên mà Châu Minh muốn phản kháng yêu cầu của hắn. Chẳng qua, y hoàn toàn không muốn hắn tự hại thân. Lâm Nhất lo lắng thái quá rồi.

"Lái xe!" Lâm Nhất xoa xoa thái dương, cao giọng quát.

Châu Minh giật mình, không nói hai lời nghiêm chỉnh đè nén nỗi lo lắng lái thẳng đến bến cảng.

...

Xe Lâm Nhất chạy tới bến cảng cũng mất khoảng mười phút. Vừa dừng lại, hắn đã vội lao ra ngoài tìm người, cũng quên mất thứ mình vừa lãnh phải là một viên đạn đoạt mạng.

Hắn vừa đi vừa chạy tìm kiếm khắp nơi, kết quả... Ở một ngã rẽ tối tăm nơi đặt rất nhiều những cái thùng lớn, hắn thấy bảo bối của hắn thân người ướt đẫm sắc đỏ ngồi dựa vào tường.

"Bảo bối à."

Dương Hy giật nảy, ngước lên. Cậu trợn tròn mắt khó tin nhìn hắn, tay cậu run run sờ khắp khuôn mặt của người đối diện, giọng thật nhỏ hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Lâm Nhất như không chờ được nhào tới ôm thật chặt cậu vào lòng, Dương Hy có thể cảm nhận được rằng, hắn đang sợ hãi.

"Em đã làm gì?..."

Dương Hy không hề dấu diếm, cậu thật bình tĩnh đáp lại cái ôm của hắn, đem hơi ấm phả vào tay hắn, nhưng đáng tiếc cậu cũng chẳng ấm bao nhiêu, cậu nói: "Em giết nó rồi."

Lâm Nhất cứng người, hắn không tin được những lời tai mình vừa nghe, nên hậu tri hậu giác hỏi lại: "Giết? Em đã giết ai?"

Dương Hy: "Giết người hại anh."

Lâm Nhất không biết cảm xúc này của hắn là gì. Hắn có nên vui vì Dương Hy của hắn bảo hộ hắn? Hay tức giận vì em ấy đã giết người?

Đôi khi những hành động trong tình yêu thật khiến con người ta không tài nào hiểu nổi, huống hồ... chuyện này xảy đến với hai con người tâm lý không được bình thường.

Lâm Nhất ngơ ngác không biết tiếp theo phải nói gì thì chợt ánh mắt hắn lia đến chiếc áo nhuộm màu đỏ thẫm của cậu: "Em bị thương?"

Dương Hy bật cười khanh khách, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên cánh môi nhợt nhạt của người nọ: "Anh xem lại chính mình đi."

Am Hiển vừa lúc từ bên trong đi ra, y hắng giọng một cái để cho đôi tình nhân kia ý thức được tình hình: "Tuyết rơi rồi."

Dương Hy trừng y một cái, bảo y thu thập lũ kia cho tốt làm xém chút nữa thì Am Hiển giận đến mức nổ tung!

Gọi y đi cùng là để y dọn dẹp dùm đấy à?

Dương Hy chẳng quan tâm người bạn thân thương của mình cực nhọc vì mình, đứng lên đỡ hắn quay lại trong xe. Nhờ có ánh đèn mờ bên trong mà Dương Hy mới ý thức được người này có bao nhiêu chán sống cùng ấu trĩ.

"Anh này, em cũng không có trốn đi. Sao mà không ở lại bệnh viện nghỉ ngơi? Anh muốn em phải sống sao đây hả?" Dương Hy thay hắn xoa xoa thái dương, rồi massage mi tâm khiến Lâm Nhất vô cùng thoải mái.

Cũng may là sau trận vừa rồi vết thương không có bị nứt ra...

Dương Hy thở dài, quay lại vấn đề vừa nãy Lâm Nhất đã hỏi. Cậu nói: "Anh có thể không chấp nhận em là một kẻ giết người, nhưng em hoàn toàn không muốn anh gặp nguy hiểm."

"Em không thể để cho bọn chúng có cơ hội thoát đi khỏi bàn tay của em. Về vụ ID ẩn danh lần đó, em biết anh cố ý không nói cho em nhưng mà chính em lại đi theo người của anh."

Lâm Nhất: "Bằng cách nào? Người của anh em cũng biết?"

Người của Lâm Nhất là kiểu người ẩn nấp trong bóng đêm vô tận, họ hòa mình vào màn đêm đen đặc, như có như không lộ diện mà biến mất cũng chẳng để lại chút tăm tích nào.

Ngoài Lâm Nhất ra, không một ai biết họ có tồn tại.

"Em... là bà xã của anh! Đương nhiên phải lợi hại hơn anh!" Dương Hy cười cười dụi đầu vào mặt hắn, mái tóc mềm mại của cậu làm mặt hắn có chút ngứa, ngứa cả vào tim.

"Được, em là người lợi hại nhất." Lâm Nhất vươn tay ra muốn ôm cậu vào lòng.

"Phải không?" Dương Hy ngoan ngoãn không động đậy, chỉ sợ chạm đến vết thương của hắn. Giờ đây, trông cậu chẳng khác nào một con thỏ trắng mềm mềm đáng yêu.

Dương Hy là thỏ của hắn, nhưng là loại hung thú man rợ với người ngoài. Lâm Nhất không thể thấy được mặt đó, chỉ là đơn giản Dương Hy không muốn hắn nhìn thấy. Cậu vẫn mãi chỉ là bé thỏ đáng yêu của Lâm tổng đại nhân mà thôi!

Nhớ lại tình cảnh lúc nãy, tim Dương Hy có chút lơ lửng.

Lâm Nhất luôn là người quan tâm cậu nhất!

Cả hai đời, mãi không thay lòng.

...

Dương Hy: Một lão công ngọt ngào...