Chương 24: Mở Siêu Thị Đi! (2)

Đi một lát mà đã mất hơn tiếng đồng hồ, Lí Đông lại tự động quên đi chuyện lát nữa hắn phải chuẩn bị đến tiết tự học buổi tối.

“Đúng vậy, không có siêu thị, nội thành Đông Bình đến bây giờ vẫn chưa có siêu thị lớn nào…”

Lí Đông lẩm bẩm tự nói. Nếu không phải do vừa nãy muốn mua nước, ý thức tự động muốn tìm một cái siêu thị, hắn căn bản không nhớ tới cái này.

Vì thói quen đời sau cứ cách mấy trăm hoặc hơn 1000 mét là có một cái siêu thị, lúc này hắn mới ý thức được đây là năm 2004, mà Đông Bình chẳng qua chỉ là một huyện thành nhỏ không phát đạt trên đất liền.

Tầm mắt của mấy chuỗi siêu thị lớn đó còn chưa rơi xuống nơi này, bọn họ vẫn đang tranh thủ chiếm thị trường ở mấy thành phố tuyến hai, tuyến ba.

Mở siêu thị có kiếm được tiền không?

Tất nhiên là kiếm được tiền rồi!

Ký ức lập tức tràn về mạnh mẽ, Lí Đông nhớ hình như chính là năm nay, hắn được nghỉ trở về nhà vào lễ Quốc Khánh, khi đó nội thành mới mở siêu thị đầu tiên.

Đó là một biển người, dưới khẩu hiệu khai trương đẩy mạnh tiêu thụ, toàn bộ nội thành Đông Bình đều oanh động, xếp hàng bên ngoài siêu thị kia chờ mua sắm.

Ngay cả mẹ hắn cũng bỏ buôn bán, dầu, muối, gạo, đồ ăn, không cần biết có dùng đến hay không cũng mua một xe đồ về nhà.

Lí Đông chưa từng nghĩ đến mấy bà chủ gia đình ở Đông Bình lại có tinh lực tốt như vậy, mấy ngày liên tiếp, suýt chút nữa mua sạch cái siêu thị không lớn lắm kia.

Chỉ mấy năm ngắn ngủi, lúc Lí Đông học đại học năm ba, về nhà nghe nói Đông Bình có chiếc xe Lamborghini đầu tiên, chính là con trai của ông chủ siêu thị kia mua.

Có thể thấy chỉ trong thời gian mấy năm người ta lãi nhiều biết nhường nào, nếu không phải sau này mấy nhãn hiệu nổi tiếng như Tài Nguyên Trung Quốc, Tesco PLC, RT-Mart tiến vào chiếm giữ Đông Bình, dùng tài chính hùng hậu, chất lượng phục vụ tốt, nhanh chóng chiếm trọn thị trường thì siêu thị đó còn có thể trở thành nhà giàu số một ở Đông Bình.

Đáng tiếc, bởi vì sau này quản lý lộn xộn, không nỡ bỏ tiền tu sửa, mặt bằng thì nhỏ hẹp, nên siêu thị kia không vực dậy nổi. Lúc các chuỗi siêu thị xuất hiện ở khắp nơi hình như nó đã đóng cửa.

Lí Đông động lòng, hiện tại ông chủ mở siêu thị kia vẫn chưa bắt đầu.

Bây giờ là tháng tư, siêu thị kia chính thức mở cửa bán vào tháng mười, còn hơn nửa năm nữa.

Có lẽ người ta đã bắt đầu hành động, nhưng Lí Đông không thèm để ý chút nào, cho dù người khác cũng mở siêu thị thì hắn vẫn tin chắc đó không phải đối thủ của hắn.

Không phải bởi vì hắn giỏi hơn người ta, mà là hắn chỉ cần rập khuôn theo cách trang hoàng, quản lý, phục vụ của những siêu thị lớn sau này, không thể nào không thành công.

Người ta có thể mở siêu thị khắp cả nước, hơn nữa việc kinh doanh vô cùng rực rỡ, hắn trông bầu vẽ gáo* ở cái huyện thành nhỏ chưa gặp qua việc đời này, có thể không kiếm được tiền ư?

*Trông bầu vẽ gáo: ý là dựa theo dáng vẻ mà bắt chước theo.

Nghĩ vậy, Lí Đông lại bắt đầu tự hỏi, nếu hắn chuẩn bị mở một siêu thị thì sẽ lựa chọn gia nhập những chuỗi siêu thị đó, hay là chọn xây dựng nhãn hiệu của riêng mình?

Gia nhập có lợi ích của gia nhập, đó chính là tất cả đều có người chỉ đạo, sau đó cũng không cần tự tìm con đường nhập hàng, có thể bớt đi rất nhiều rắc rối.

Nhưng cũng không phải không có phiền toái, thứ nhất, người ta rất khắt khe về địa điểm và tài chính.

Thứ hai, mỗi năm phải nộp lên trên một số tiền gọi là phí gia nhập và quản lý, đây cũng không phải con số nhỏ.

Lí Đông cẩn thận suy xét một lúc lâu, nếu là mấy năm sau hắn chắc chắn sẽ lựa chọn gia nhập, bởi vì siêu thị nhỏ mang thương hiệu riêng gần như không có chổ đứng để tồn tại.

Nhưng hiện giờ, thị trường của Đông Bình vẫn là một mảnh đất hoang, nhãn hiệu độc lập và các chuỗi thương hiệu không có gì khác nhau, một khi đã như vậy hắn hà tất gì phải chi ra thêm một số tiền cho người khác.

Đến đây Lí Đông đã hạ quyết tâm, kiếp trước người mở siêu thị đầu tiên kia không lựa chọn gia nhập, việc làm ăn của người ta vẫn rất tốt.

Chỉ cần sau này hắn chịu tiếp tục đầu tư xây dựng và tân trang, cho dù có chuỗi siêu thị chiếm thị trường trước hắn cũng không sợ. Nói chung, chỉ cần làm không quá kém, thói quen của con người sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy.

Lợi ích cuối cùng là hắn vẫn chưa nghĩ tới sau này ba mẹ bỏ việc bán cá thì nên làm việc gì, tuổi của hai người vẫn chưa quá lớn, không thể nhàn rỗi ở nhà cả đời.

Người bận rộn lập tức rảnh rỗi rất dễ sinh bệnh, thu tiền ở siêu thị, quản lý công nhân, vừa nhẹ nhàng lại náo nhiệt, rất thích hợp với ba mẹ.

Đến lúc đó hắn đi học đại học, chắc chắn sẽ coi Bình Xuyên là nơi phát triển chủ yếu, để lại siêu thị cho ba mẹ trông coi cũng có thể yên tâm.

Nhiều lý do hợp lý như vậy, còn gì để do dự nữa!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nếu đã quyết định thì tiếp đó hắn sẽ phải rất bận rộn.

Tài chính là một vấn đề. Dựa theo ý nghĩ của hắn, tốt nhất là mua một mảnh đất để mở siêu thị, sau này tiền thuê mặt bằng ở mấy khu náo nhiệt đắt đến mức khiến người ta khiếp sợ.

Hơn nữa, việc thuê người, nhập hàng, làm thủ tục, cộng dồn hết mọi thứ, chỉ sợ không có một triệu tệ là không làm được.

Mặc dù hiện tại tài chính thiếu thốn, phải lựa chọn thuê nhà thì ít nhất cũng phải có sẵn mấy trăm nghìn tệ, mà hiện tại, hắn chỉ có tám mươi nghìn tệ, lỗ hổng tài chính rất lớn.

Bên phía Bình Xuyên mỗi ngày đều có hơn hai mươi nghìn, cho dù Lí Đông muốn đưa nhiều tôm hùm một chút cũng không có cách nào. Đông Bình cũng chỉ lớn như vậy, mỗi ngày chỉ có tầm mười ngàn cân, nhiều hơn nữa sẽ có người làm theo, đến lúc đó tiền kiếm được chắc chắn sẽ không như hiện tại.

Cho dù ở Đông Bình không có biện pháp, thì ở gần Đông Bình còn có hai, ba huyện, hoàn cảnh địa lý của mấy huyện này không khác Đông Bình là bao, sông hồ ao nhiều, tôm hùm cũng nhiều.

Nếu cũng dùng phương pháp đó với bên kia, Bình Xuyên một ngày ăn nhiều thêm mấy chục nghìn cân tôm hùm căn bản là không khó.

Trước kia Lí Đông không cần tiền gấp, hiện tại muốn mở siêu thị, vậy thì cần rất nhiều tiền, chỉ có thể bắt đầu vắt hết óc nghĩ cách gom tiền.

Hơn nữa Đông Bình không có siêu thị lớn, chẳng lẽ mấy huyện xung quanh lại có?

Thừa dịp những nhãn hiệu nổi tiếng đó chưa tiến vào chiếm giữ quận cấp thành phố, sao hắn không nhân lúc còn sớm chiếm thị trường trước, không nói đến Giang Bắc, ít nhất cũng phải ăn hết mảnh đất Thanh Dương này mới được.

Càng muốn Lí Đông lại càng có động lực, thời gian không đợi người, đây chính là thời cơ tốt nhất!