Chương 41: Chương 41

“Xin chào.Xin hỏi tìm ai.”Rõ ràng hai tay kích động phát run, cũng đã sớm biết người gọi đến là anh Tô Văn,nhưng ta vẫn kìm nén tâm trạng,dùng khẩu khí nghiêm trang hỏi.

“Là anh,Tiểu Xương.”Anh Tô Văn thanh âm có chút khàn khàn, “Thật xin lỗi, anh trước đó luôn bận.Làm trễ nãi thời gian gọi điện thoại .”

“A. Không có, không quan trọng, thật ra thì em cũng vậy, ngẫu nhiên rời giường đi vệ sinh,mới đến nghe điện thoại .” Chẳng biết tại sao, ta bắt đầu nói dối.Bởi vì. . . . . . Ta không muốn để cho anh Tô Văn biết ta nhớ hắn,không muốn để cho hắn biết ta từ bảy giờ bắt đầu liền ôm cây đợi thỏ ở trong phòng khách chờ vì giờ phút trò chuyện ngắn ngủi này,”Anh Tô Văn ,Sydney bên kia. . . . . . Như thế nào?”

“Xuống máy bay sau có chút lạnh,bất quá cũng hoàn hảo. Tới so dự tính hao tốn chút thời gian.”

“. . . . . . Không , không ai khi dễ anh chứ?”Ta thấp thỏm bất an hỏi.

“Làm sao có.”Anh Tô Văn ở một giây sau, nhẹ nhàng cười cười. Thanh âm của ta, tựa hồ dừng lại suốt một giây, mới có thể nhắn nhủ đến trong tai hắn.Khoảng cách thật đúng là xa .Ta buồn buồn nghĩ đến, sau đó gõ đầu mình một cái.A, hiện tại cũng không phải thời điểm ngẩn người ,anh Tô Văn khó được gọi điện thoại tới đây. . . . . .

“Tiền điện thoại sẽ không rất đắt đi?” Nói thì nói như thế, nhưng lời ta hỏi vẫn là cùng như trước một dạng. . . . . . Một chút giá trị dinh dưỡng cũng không có. Ta ảo não cắn cắn đôi môi,tế ào hài hước mình bình thường vẫn kiêu ngạo chạy đâu rồi?Không có trình độ lời vàng ý ngọc . . . . . Nhưng không phải như bây giờ, so với nước còn nhạt nhẽo hơn chứ?Nói không chừng, để mẹ nói điện thoại cũng so với ta khôi hài hơn chút.Cùng ta nhàm chán nói chuyện . . . . . . Anh Tô Văn cũng rất buồn bực đi.

“Mua mười đồng thẻ điện thoại,có thể gọi hơn một trăm phút, không tính là đắt.” Phí điện thoại bên anh Tô Văn so với trong nước tiện nghi hơn nhiều. Thẻ điện thoại dùng trong nước gọi quốc tế đường dài, một trăm đồng cũng chỉ có thể gọi chừng một giờ,sơ lược đoán chừng, là một phút một khối tiền. Nếu như một phút nói một trăm câu,từng chữ cũng có thể dùng để làm đơn vị đo.Những thứ số liệu này làm ta thấy phá lệ nặng nề, cảm giác giống như mình chỉ cần một giây đồng hồ không nói lời nào, liền bị chôn vào một phân tiền .

Nhưng anh Tô Văn cũng không phải người nói nhiều,nếu như không có lời gì đặc biệt muốn nói, hắn phần lớn thời gian đều giữ vững trầm mặc. Vì vậy ta chỉ như bắn liên thanh,giành giật từng giây đem thanh âm của mình lắp đầy ,cố gắng đem một phân tiền kia của anh Tô Văn kiếm về. Trên căn bản là ta nói mười câu, anh tô Văn cùng đáp lại một câu . Ai, cuộc điện thoại này nếu như phải phối nhạc nền,vậy nhạc hài tuyệt đối phải đứng đầu.Tiếp tục như vậy nữa, ta sẽ phải vinh quang bước vào hàng ngũ thanh thiếu niên mắc chứng càu nhàu .

“. . . . . . Nha, vậy cũng không tiện nghi .Anh Tô Văn cần phải tiết kiệm chút, mẹ đưa cho anh tiền đừng tiết kiệm,bình thường đừng lười biến nấu mì. . . . Đáng tiếc em và mẹ đều không ở bên kia, không ai nấu cơm cho anh.”

“Ha hả. Em một hồi bảo anh tiết kiệm,một hồi bảo anh đừng tiết kiệm.Thật đúng là mâu thuẫn a.”

“A. . . . . Anh biết rõ em là có ý gì mà.”Nói nhiều , ta có chút ngượng ngùng trừng mắt nhìn. Sau đó mới nhớ tới mình dư thừa vẻ mặt, anh Tô Văn sẽ không thấy. Cái nhận thức này làm ta có chút nhục chí, khó được trầm mặc một hồi. Nếu như bỏ qua tạp âm ông ông tác hưởng trong ống nghe,cũng chỉ còn lại có tiếng hít thở lẫn nhau ,chợt dài chợt ngắn, thỉnh thoảng mơ hồ thỉnh thoảng rõ ràng. Ta do dự mấy giây sau, đầu nóng lên, quỷ thần xui khiến mới mở miệng nói, “Anh Tô Văn . . . . . Tờ giấy em thấy rồi.”

“Ừm.”Ta không cách nào từ một chữ đơn giản đến không còn đơn giản hơn đoán được ý nghĩ anh tô Văn giờ phút này .Cái từ ‘ừm’ này,đến tột cùng là dấu chấm câu, hay là im lặng tuyệt đối? Nó bao hàm , đến tột cùng là biết rõ không có gì lạ ,hay là cái gì khác. . . . . . ?

Ta nhất thời không cho phép, vì một chữ này, hướng về phía ống nói xoắn xuýt.

Trong tai chợt vang lên thanh âm xa lạ ,Anh văn rất lưu loát ,bởi vì ngữ tốc quá nhanh, ta chỉ kịp nghe được mấy từ ngữ, tựa hồ là ‘late’, ‘sleep’ ,anh Tô Văn rất lễ phép ứng một câu, ‘Sorry.” Sau đó dùng Trung văn nói với ta ,”Hôm nay nói đến đây thôi.Anh sống nhờ trong nhà người khác, không có tiện quấy rầy bọn họ. Tháng này anh tạm thời cũng sẽ ở nơi này, có chuyện gì gấp gọi điện thoại cho anh.”Anh Tô Văn sau khi đọc xong một chuỗi tám con số ,ta vội vàng nhặt lên cây bút trên bàn,chung quanh không có giấy, vì vậy ta chỉ có thể nhìn chằm chằm ống nói, đem những con số kia viết lên tay mình.

“Sáng mai phải tới trường báo cáo. Sau khi trở lại anh sẽ tận lực sớm gọi điện thoại cho em.”

“Anh Tô Văn . . . . . Anh không cần mỗi ngày đều gọi điện thoại . Gọi phí lắm. . . . . . Sau này nếu anh không có gì chuyện quan trọng,cứ cách mấy ngày gọi một lần.”

“Cách mấy ngày gọi một lần. . . . . Vậy anh sẽ nhớ giọng Tiểu Xương lắm.”

“. . . . . .” Lời tỏ tình mập mờ không rõ được anh tô Văn dùng giọng điệu như chuyện phải làm ,làm ta tức khắc rối loạn tay chân. Loại cảm giác này. . . . . . Giống như anh Tô Văn giờ phút này đang đứng ở trước mắt của ta, như đang nhìn ta.Buồn nôn buồn nôn buồn nôn! Nhưng vì cái gì buồn nôn cũng có thể ngọt như mật vậy.Tình nhân yêu nhau quả nhiên là người sao hỏa có khả năng tư duy và sức chịu đựng tốt.Bị một câu nói trêu chọc đơn giản đã muốn tâm hoa nộ phóng ,rất xúc động đáp lại một câu,”Em cũng vậy.”

“Ha hả.” Anh Tô Văn cười nhỏ ra tiếng, có thể là vì không quấy rầy đến người cùng dưới mái hiên .Ta sờ sờ gương mặt nóng bỏng của mình,từ từ nhắm hai mắt lại. Không được. . . . . . Không thể hơn nữa.

. . . . . . Nói thêm gì nữa, ta sẽ không buông điện thoại được.

Anh Tô Văn còn phải ngủ, mới vừa xuống sân bay sái giờ còn chưa quen,hắn nhất định mệt đến cực hạn. Hắn luôn miệng chú ý thân thể ta, tại sao có thể ngược lại trở thành gánh nặng của anh Tô Văn.

Vì vậy ta giải quyết nhanh chóng, “Vậy em cũng đi ngủ,anh Tô Văn anh cũng đi ngủ sớm một chút. Good night~”

Nghe được anh Tô Văn trả lời,kết nói đã mất,Qua ba, bốn giây, ta lần nữa nâng lên ống nghe,rất tốt, lần này chỉ còn lại một trận âm ‘ đô đô đô ’ .Phù,thật là làm người ta chống đỡ không được. Muốn nghe thanh âm anh tô Văn ,muốn tự tay chạm anh tô Văn . . . . . Tư niệm là một sợi dây chém không đứt ,gắt gao quấn quanh trái tim của ta, vô luận là khoảng cách bao xa,vô luận là tiến tới hay quay ngược thời gian . . . . Cũng không thể ngăn cản nó nhả tơ thành kén.Nghe, mỗi một lần nhịp tim đều bao hàm tư niệm độc nhất vô nhị đối với ngươi .

Khúc mắc tháo gỡ,đời sống tinh thần không lo, ta khẩu vị cũng tốt theo. Cơm tối ăn hai chén cơm to sau, chỉ cảm thấy ăn no tám phần,nghĩ chạy đến phòng khách xem TV cắn hột dưa.Mẹ thấy ta từ tối hôm qua mặt mày phờ phạc,lập tức thay đổi triệt để, thành thiếu niên xuân quang rực rỡ ,cũng yên lòng. Bà sau khi cơm nước xong cũng đến trên ghế sa lon phòng khách , thân mật cùng ta xem phim bubble trên TV,thỉnh thoảng phát ra tiếng cười sảng lãng .

Phim vừa hết một tập,ta đứng dậy duỗi lưng một cái, dùng một giờ đi xem loại phim không có bất kỳ ý nghĩa giáo dục nào,làm ta cảm thấy lương tâm bất an. Có thời gian ở không,vẫn là về phòng của mình làm một đề luyện thính lực Anh văn .

Nhưng mẹ lại gọi ta lại, “Tiểu Xương, chờ chút. Mẹ thật lâu không cùng con tâm sự . Cùng mẹ hàn huyên một chút .”

“. . . . . . A?” Ta mặt lộ vẻ khó xử xoay người,động tác cứng ngắc không ngớt.Tâm sự? Chuyện như vậy thì không cần đi. . . . . . Ta cũng đã lớn người như vậy ,có chút riêng tư cũng là bình thường. Thanh niên hai mươi tuổi nào mà lại cùng mẹ mình tới tiến hành chu kỳ hướng dẫn tâm lý đây?. . . . . . Nhưng mẹ bảo,không thể không theo. Mẹ giọng điệu mềm mại,làm ta không thể từ chối.Chỉ có thể nhắm mắt đáp ứng, “Được, tâm sự .Mẹ có cái gì muốn nói ?”

“A nha, mau ngồi xuống, tới, ngồi bên cạnh mẹ.Để cho mẹ nhìn thật kỹ.” Mẹ thật sự lôi ta đang mặt mày không được tự nhiên từ ghế sa lon một đầu túm đến bên cạnh bà.Ta rất là bất đắc dĩ ngồi xuống, trong lòng thở dài một tiếng, ngoài mặt lại giả bộ ngoan ngoãn,mặc cho bà giày xéo. Mẹ tay màu vàng nâu,giống như là da quýt héo.Trong ký ức ta,đôi tay này cũng chưa có trắng nõn, trơn bóng qua.

Ta lại nhớ đôi tay này, ở mùa đông lúc bị đông cứng thành màu đỏ thẩm, chôn ở trong nước lạnh như băng ,giặt đồng phục cho ta.. Ta nhớ khi đó mình sợ hãi mở miệng nói giúp mẹ,lại bị bà hoàn toàn từ chối, “Tiểu Xương con làm bài tập.Tương lai thi lên đại học, có tiền đồ,vì mẹ tranh khẩu khí.”

Mà hai tay, lúc này đang chôn trong sợi tóc ta,nhẹ nhàng xoa bóp . Khi còn bé mẹ dỗ ta ngủ thì luôn làm như vậy. Bất quá tốt nghiệp mầm non sau, ta cũng chưa có hưởng thụ qua hành động thôi miên độc nhất vô nhị này của mẹ.

“Mẹ. . . . . .” Hồi ức bị gợi lên như nước lũ tháo miệng cống,mãnh liệt , gầm thét, đem ta từng chút chìm đắm.Cùng nhau mà đến, còn có cảm giác có tội,cảm giác áy náy. . . . . . kiếp trước ta cô phụ kỳ vọng của mẹ.Mặc dù miễn cưỡng trên đất đại học, nhưng một chút cũng không có tiền đồ. Từ trong nhà dọn ra,ít khi gọi điện thoại về nhà. Đi về cũng mang theo một đống quần áo cần khâu vá sửa lại ,cùng một bộ như quỷ đói đầu thai,cọ một bữa cơm sau liền đi .Ta cho tới bây giờ không muốn cảm ơn mẹ,trong tiềm thức cho là bà đối với ta thật là tốt, đều là ‘ thiếu ’ ta. Sai rồi, trên thế giới này, ai cũng không nợ người nào, ai cũng sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với một người .Mẹ yêu cho tới bây giờ cũng chưa yêu cầu ta hồi báo qua.

Ta ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn mẹ. Bà đã bắt đầu già đi,nhìn kỹ trong mái tóc đen dày là có thể thấy tóc bạc đếm không hết , nếp nhăn khóe mắt sâu hơn, cho dù không mỉm cười lúc cũng một đạo dấu vết thật sâu .Mẹ đang cùng tầm mắt ta trên không trung giao nhau,chốc lát thất thần. Bà tựa hồ cũng cùng ta lọt vào hồi ức nặng nề.

Mẹ con hai người chúng ta không lên tiếng ,đắm chìm trong không khí ấm áp . Ước chừng mười phút sau, mẹ rốt cục mở miệng, “Tiểu Xương thật là trưởng thành. Lúc mẹ không chú ý ,cao hơn mẹ rồi.Không chỉ có cao,ngay cả tính tình đều chín chắn hơn.Con hiểu chuyện như vậy , có lúc làm mẹ buồn bực, con đây khi còn bé suốt ngày ở bên ngoài nghịch bùn, đem quần áo làm bẩn, đá cầu luôn làm bể cửa kính nhà hàng xóm sao?”

“Chuyện lâu như vậy ,mẹ cũng còn nhớ à. . . . .” Ta không được tự nhiên nghiêng nghiêng mặt, ngượng ngùng nói. Khi còn bé ta rất không hiểu chuyện (. . . . . . Mặc dù hiện tại cũng còn ít nhiều), luôn chọc mẹ tức giận. Sai lầm lớn chưa từng phạm qua, chút trò đùa dai ngược lại cả sọt.. Ta cũng quên đoạn lịch sử vinh quang kia,không nghĩ tới mẹ vẫn còn nhớ. Hiện tại bị nhắc tới. . . . . . Thật có một loại cảm giác lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt .

“Tiểu Xương chuyện của con, mẹ cũng phải nhớ rõ rõ ràng .”Mẹ hiền lành cười, bà dừng một chút, chợt quay mặt,rút tay ra khỏi tóc ta, “Tiểu Xương. . . . . . Mẹ thật xin lỗi con,không cho con một nhà hoàn mỹ,cho nên vẫn luôn tiếc nuối.Cũng trách mẹ,con từ nhỏ đến lớn đều được mẹ nuông chiều , một chút ủy khuất cũng chịu không nổi. Còn nhớ rõ đi, khi mẹ vừa gả cho Tô thúc thúc ,con không nói hai lời liền rời nhà trốn đi, sau khi trở lại còn phát sốt,cũng làm chúng ta sợ hãi.”

“Mẹ. . . . . .” Ta chợt có loại cảm giác không thoải mái. Đề tài này thế nào càng kéo càng xa. Khổ nhục kế cộng thêm thân tình kế, mẹ ta năm đó từ trong miệng nói suông không có con đường thứ hai. Trước buông lỏng cảnh giác ta,sau đó nói thẳng chánh đề. . . . . .

Quả nhiên, mẹ vừa nói vừa cẩn thận quan sát ta,tựa hồ muốn từ trên mặt ta đọc lên chút gì. Ta duy trì im miệng có chút cứng ngắc cười, khéo léo gật đầu, trong lòng lại đánh trống. Gần đây chẳng lẽ ta làm chuyện gì xấu,mẹ phải dùng tới lao sư động chúng dò ý ta?

“Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn nói cái gì?” Dứt khoát nói trắng ra, ta ghét nhất chính là một câu nói phải đoán tới đoán lui, đấu trí so dũng khí. . . . . . Như vậy cùng người nhà mình nói chuyện, quá mệt mỏi .Sớm một chút nói xong ,ta còn có thể sớm một chút đi làm bài tập, ít lãng phí một chút thời gian.

“Tiểu Xương. . . . . . Làm gì nghiêm túc như vậy ?Mẹ chính là muốn cùng con trai của mình thân cận một chút. Con xem, Tiểu Văn nó đi, trong nhà chỉ còn con,mẹ cuối cùng có thể cùng con nói chuyện phiếm, thân mật chút.”

“Mẹ, mẹ đây là ý gì?Anh Tô Văn không đi mẹ cũng không cùng con nói sao?” Ta nhạy cảm từ trong câu noi của mẹ lựa ra chỗ không đúng.

“Ai. . . . . . Mẹ thừa nhận, thật ra thì đứa nhỏ Tô Văn kia ở đây,mẹ đều có chút sợ.” Mẹ đem tóc trên trán bó bó,lo lắng nói, “Đứa nhỏ kia trưởng thành quá sớm,tuổi nhỏ như vậy, giống như có thể nhẫn nại. Ai . . . . . Nó cho tới bây giờ không coi mẹ là thân nhân,đối với mẹ thái độ khách khí như thế. Mẹ vốn là cho là cùng nó chung sống lâu, tình huống này có thể tốt một chút, không nghĩ tới. . . . . .” Mẹ dừng một chút, lông mày chau lại,khẽ thở dài. Ta đây mới phát hiện mình nghe được quá nhập thần cho tới khi mình ngừng lại hô hấp cũng không có phát hiện, vội vàng lấy hơi theo.

Không nghĩ tới mẹ cả ngày tuỳ tiện,nhìn như không có tâm cơ ,thật ra thì đã sớm nhìn ra thuộc tính ẩn của anh Tô Văn.Bà chỉ là không có đem tờ giấy này chọc thủng mà thôi.