“Vậy tớ gọi điện thoại cho cậu cậu thế nào không nhận ?Cậu có biết tớ lo lắng bao nhiêu không?”Ta lần này coi như là hoàn toàn bị Thi Thi chọc điên,nói chuyện cũng phá lệ dữ tợn.Tên bám theo ngồi ở bên cạnh Thi Thi ,Tề Tử Hi bất mãn đứng lên, đem Thi Thi hộ sau lưng, “Này, ngươi nói chuyện với con gái gì kì vậy.”
“Ta. . . . . .” Giọng điệu trì hoãn,liếc xéo Thi Thi còn đang núp sau lưng Tề Tử Hi .Cô đang cẩn thận nhìn ta, phảng phất như ta là mãnh thú ăn thịt người không chớp mắt .Được rồi. . . . . . Có lẽ thái độ ta hơi ác liệt .Phải ! Nhẫn ! Nại !
“Được rồi. . . . . . Vậy hai người ai nói cho tớ biết. Hết thảy tột cùng là xảy ra chuyện gì ?”Ta ngồi lên ghế sa lon, cố gắng đè ép cơn tức nhảy lên cao .Thi Thi mặt lấy lòng đưa lên một ly coca ướp lạnh,sau đó đẩy Tề Tử Hi ,chớp chớp mắt nhờ giúp đỡ .Tề Tử Hi rất là bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bình thường ánh mắt chỉ dùng trừng người,giờ phút này lại ôn nhu như nước, thấy thế ta da gà bụp cái đầy người,cuối cùng một chút cơn tức cũng bị hai người bọn họ làm nguội đi.
Hai người này, thật là mới không nhìn chút,liền bắt đầu liếc mắt đưa tình.
“Thật ra thì. Thi Thi cũng là ý tốt.”Tề Tử Hi vừa nói, vừa cho Thi Thi ánh mắt ‘ anh hiểu em thân ái ’ .. Ta phiền não gãi gãi đầu, nhiệt độ trong quán bar nóng,ta mới vừa rồi nóng máu,không còn kịp chờ thang máy ,trực tiếp bò trên thang lầu hai,hiện tại đã là đầu đầy mồ hôi .Đem áo lông vứt qua một bên trên ghế sa lon, ta bất đắc dĩ thở dài, “Hai vị, xin trả lời vấn đề tớ hỏi trước đã. Sau đó mấy người ân ân ái ái tiếp có được không.”
Sau khi nói xong, ta lại không nhịn được ói thêm một câu,”Hai người đã cũng như nước sơn tựa như keo,làm gì còn tìm tớ đảm đương chức vụ bóng đèn?Chẳng lẽ hai người nhất định phải vui vẻ trên sự đau khổ của người khác hả?”
“Không phải vậy. . . . . . Hồng Xương.Tớ không có ý đó.” Thi Thi hé miệng, có chút chột dạ phản bác, “Thật ra thì chuyện là, là vầy.Cậu cũng biết đó, chuyện sáng nay . . . . Chính là cậu cùng anh cậu . . . . Chuyện đó,kích thích tới Hạ Phi.”
“Cái này. . . . . . Cái này tớ biết. Nhưng chuyện này cùng chuyện cậu kêu tớ tới có quan hệ gì sao?” Ta dừng một chút, hết sức không hiểu hỏi.
“Có quan hệ chứ.”Thi Thi bĩu môi, chỉ vào trong một gian phòng, “Khụ khụ,phòng nơi này thật đúng là khá tốt, còn làm một gian phòng ngủ nhỏ.Khụ. . . . . . Ý tớ là, Hạ Phi đang ngủ bên trong .”
Thi Thi nói lung tung,ta phải nửa ngày mới có thể miễn cưỡng hiểu ra,”Hạ Phi ngủ ở chỗ này ?Tại sao?”
“Hắn á,tâm tình không tốt . Tớ kéo hắn rời nhà cậu xong,liền cùng hắn cùng tới quán bar,gọi mấy ly nước trái cây. . . . Nhưng quán bar này ,ngay cả trong nước trái cây đều có thêm rượu.Khụ, Hạ Phi tên này uống mấy ly,cuối cùng say ngã.”
“Đùa gì thế.” Ta bỗng nhiên dừng lại. Không sai, theo kinh nghiệm kiếp trước của ta .Hạ Phi tửu lượng quả thật rất kém .Dính vào một chút rượu cồn là có thể say, ngay cả Thi Thi con gái không thế nào ***ng rượu cũng không sánh bằng. Cho nên hắn rất ít ***ng vào rượu, ngay cả chút bia cũng không dám ***ng một cái. Uống rượu cốc tai. . . . . . Hắn quả thật sẽ say.
“Cho nên, cậu liền gọi tớ tới?”Ta đại khái hiểu rõ tình huống cụ thể. Thật có chút chi tiết chưa ráp lại xong,”Chờ xíu, tớ nhớ là, cậu ban đầu gọi điện cho tớ, bảo Hạ Phi cùng người khác cãi vã. . . . . . Còn dùng giọng nức nở nói với tớ !”
“Cái này ,thật ra thì tớ muốn cho cậu nhanh tới một chút. . . . . Cậu thấy đó,cả nghỉ đông cậu đều không ra cửa. Tớ không nói khoa trương một chút, cậu khẳng định cũng sẽ không được anh cậu cho đi. Cho nên không thể làm gì khác hơn là ra chủ ý này. . . . .” Thi Thi giảo hoạt chớp chớp mắt,”Cậu xem,tớ cũng biết,lời này vừa ra, cậu lập tức sẽ chạy tới.”
“Chết, chết tiệt !Vậy tớ lúc trước gọi điện thoại cậu tại sao không bắt máy ? !”
“Cái đó. . . . . . Người ta mới vừa hát ,thanh âm để rất lớn . . . . . Điện thoại để chế độ rung.Vừa vặn hát xong một bài mới nhận được điện thoại.”
“A. . . . .” Ta toàn thân vô lực dựa vào trên sô pha, bất đắc dĩ đến mức tận cùng nói, “Cậu quả thực là hại người .Tớ thiếu chút nữa bởi vì chuyện này bị cậu lăn qua lăn lại.”
“Thi Thi cũng là có ý tốt thôi.”Tề Tử Hi đưa ra chiêu bài ‘khéo hiểu lòng người’,đem ta cả đêm lo lắng bị dọa sợ xem như không có.
“Lần sau không được viện lý do này nữa.Sau này có chuyện như vậy, cậu nói thẳng với tớ,đừng đùa cái trò quỷ này nữa.” Ta bất đắc dĩ lắc đầu một cái, từ ghế sa lon đứng lên, “Hạ Phi hắn còn ngất ?”
“Ừ. Cậu mau đi xem một chút đi.” Thi Thi trong mắt chợt thoáng qua một đạo ánh sáng cực kỳ sắc bén , “Hồng xương. Thật ra thì cậu cũng tìm cái thời gian, hảo hảo cùng Hạ Phi nói một chút. . . . . . Hắn kể từ lúc thấy chuyện đó,tâm tình cũng rất không ổn định. Tớ lo . . . . .”
“Biết.” Ta cực kỳ gật đầu tán thành, sau đó tâm tình lại thấp xuống, “Như thế nào cùng hắn nói đây, thật ra thì tự tớ cũng không biết tớ cùng anh ta đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.”
“Sách sách. Không hổ là ngốc manh hệ .”Thi Thi chớp chớp mắt,nói mấy từ ngữ ta hoàn toàn không hiểu ,thậm chí bắt đầu lâm vào thế giới chính cô. Ta khóe miệng rút lại chuyển qua trên người Tề Tử Hi ,”. . . . . . Thi Thi cậu ấy,gần đây vẫn luôn như vầy phải không? Cậu ấy rốt cuộc đang nói cái gì vậy?”
“Cụ thể ta cũng không rõ lắm, nhưng ngươi không cảm thấy lúc nàng lầm bầm lầu bầu rất khả ái sao?” Lại là một tấm gương điển hình cho tình nhân trong mắt ra Tây Thi .Ta khóe miệng rút rút ,rất miễn cưỡng gật gật đầu. Cái gì chứ. Năm đó Thi Thi làm ta đắm chìm,là thanh thuần khả ái, làm việc lanh lợi,rất có cá tính .Mặc dù hiện tại cũng rất có cá tính, nhưng cá tính ra mặt đi? Quên đi,cô ấy hạnh phúc là tốt rồi. Kiếp này, cô ấy so với trong trí nhớ có sức sống hơn nhiều. Này tạm thời coi như là một chuyện tốt đi.
“Tốt lắm, tiếp theo bài gì đây?”
“Hai chúng ta cùng song ca đi,Hôm nay em sẽ gả cho anh “
“A. . . . . Anh anh này. . . . .”
Trong không gian tình lữ đó anh anh em em,ta bây giờ không cam lòng hy sinh bản thân làm bóng đèn chiếu sáng khắp nơi, vội vàng chui vào phòng ngủ nhỏ .Vẫn như cũ là cách âm hiệu quả,âm nhạc phía ngoài KTV hóa thành nhỏ xíu không đau không nhột .Thỉnh thoảng trong không khí bụi bặm sẽ tùy theo bay lên, hạ xuống.
Hạ Phi nằm nghiêng ở đó đối với hắn mà nói giường có chút nhỏ .Ta tâm tình phức tạp đi về phía trước mấy bước.Nếu là hiện tại hắn tỉnh, ta còn thật không biết làm như thế nào đối mặt hắn. Thật ra thì Thi Thi nói rất đúng. Nếu như không phải do sự tình khoa trương một chút. . . . . . Ta tám chín phần mười chắc là sẽ không hơn nửa đêm từ trong nhà đi ra ngoài.
Thật ra thì coi như đối mặt Thi Thi, ta cũng cảm thấy rất không tự nhiên.Dù sao cô ấy nhìn thấy,ta bị người khác hôn, còn là cường hôn .Hơn nữa mình còn xấu hổ bởi vì bị hôn quen cho nên quên mất giãy giụa. . . . . .
A a a. Đơn giản là hỏng hết rồi !Càng nghĩ thì càng nhức đầu. Nhất là, anh Tô Văn bên kia,ta luôn miệng muốn đem tính hướng anh Tô Văn bẻ thẳng,nhưng đến bây giờ cũng không nghĩ ra cái biện pháp gì hữu hiệu .Tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng tự ta đều phải. . . . . .
Cái ý nghĩ này trong nháy mắt gõ chuông báo động trong ta.Làm sao vậy, ta tại sao có thể ý chí không kiên định như vậy ,bị anh Tô Văn hôn là thành đồng tính luyến ái? Không thể nào không thể nào. . . . . . Phải là không thể nào đi?
Xoắn xuýt đến cuối cùng, ngay cả ta cũng không xác định .
Ta cúi đầu, nhìn Hạ Phi nằm ở trên giường, lúc này đang đưa lưng về phía ta ,trong lòng dần dần mềm hoá. Cái tên này bình thường luôn là bày ra một bộ khốc khốc , việc không liên quan đến mình , nhìn đến ta bị ‘ khi dễ ’ sau, phản ứng thế nhưng kịch liệt như vậy!
“Này, Phi tử, ngươi sẽ không thật còn ngất đi?” Ta tự nhủ ,vươn tay chọc,nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc trên trán Hạ Phi, “Ngươi luôn là nói ta không dùng được, hừ. Thật ra thì chính ngươi cũng vậy . . . . . Vừa ***ng rượu cồn cứ như vậy.”
Ta buồn cười lắc đầu một cái, trong giây lát nhớ tới trong nhà mình còn có một anh Tô Văn ‘gào khóc đòi ăn’.Nguy rồi, lúc trước anh Tô Văn điện thoại ta cũng không bắt.Nếu cho là ta xảy ra chuyện gì, nói không chừng sẽ trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát. Không không không, anh Tô Văn cũng không phải là người xúc động.Nhiều nhất chỉ biết. . . . . . Cả đêm không ngủ chờ ta trở về thôi.
Cho nên, gọi điện thoại báo bình an sau, ta liền sớm về nhà đi.
Ta đang muốn rút ngón tay trên trán Hạ Phi về thì lại bị tên rõ ràng đang say ngủ níu lại cổ tay. Hết hồn, cái tên này vừa rồi đang yên tĩnh,hết lần này tới lần khác đột nhiên cử động. . . . . Quả thực giống như xác chết vùng dậy !Trái tim của ta một trận phanh phanh nhảy loạn, nửa giờ sau mới hồi thần.
“Này,tỉnh cũng đừng giả bộ ngủ chứ. Cái trò bịp bợm của con nít,ngươi cho rằng có thể hù dọa ta sao?” Ta giấu đầu lòi đuôi tố cáo nói. Trên thực tế, ta thật bị giật mình.
“. . . . . . Hồng Xương?” Hạ Phi không xác định hỏi. Hắn miễn cưỡng mở ra một con mắt, đang nhìn đến ta sau, thở nhẹ một tiếng, “Đây không phải là đang nằm mơ đi.”
“Ngươi thật đúng là ngủ , ngay cả thực tế cùng mộng cũng phân không rõ.” Ta vô lực lắc đầu một cái, “Không thể giả được,chính là ta Hồng Xương. Còn có, ngươi không phải là đang nằm mơ. Hiện tại đã hai giờ sáng , chúng ta đang trong quán bar.”
“A, là Tống Thi Thi gọi ngươi tới ?” Không hổ là Hạ Phi.Không cần ta giải thích đầu đề ‘ta tại sao lại xuất hiện ở quán bar’,liền đoán ra một cách đại khái. Ta rất là tán thưởng gật gật đầu, “Ừ, ngươi say, cho nên Thi Thi gọi ta đi ra. Thấy các ngươi không có sao ta an tâm, ta đang định về nhà đây.”
“Trễ như thế một mình ngươi về nhà?” Hạ Phi lập tức tiến vào tình trạng báo động cao,”Gặp phải người xấu thì làm sao ?”
“Ha hả, gặp phải người xấu, hắn là cướp tiền còn là cướp sắc đây? Tiền,ta một phân không có. Sắc,trừ phi ta gặp chính là nữ lưu manh, nếu không ta an toàn .”Ta cười hì hì nói. Thật tốt. Tựa hồ Hạ Phi cảm xúc đã hoàn toàn ổn định lại , chúng ta vẫn như phương thức bình thường cay độc nhau.
“Ngươi thật là. . . . . .” Hạ Phi hiếm thấy có thêm vào một câu ‘ nữ lưu manh cũng sẽ không coi trọng ngươi ’ .Hắn dị thường trầm mặc nửa tựa vào tủ đầu giường , nhìn chằm chằm vách tường đối diện ngẩn người.
Loại không khí đè nén này làm ta cảm thấy hít thở không thông. Khi ta cùng Hạ Phi ở cùng,chưa từng có xuất hiện qua thời điểm nhạt nhẽo thế này.Ta bất an chớp chớp mắt,bước về phía giường , “Hạ Phi,buổi sáng cùng ngươi gây gổ . Ta thái độ có chút không quá tốt.Ngươi bỏ qua cho.”
“Nào có. Là ta đánh anh Tô Văn của ngươi trước.”Ta không cách nào từ trong thanh âm thật thấp của Hạ Phi nghe ra bất kỳ ý châm chọc nào.Vì vậy ta an tâm ,tiếp tục nói, “Thật ra thì ,ngươi đánh anh Tô Văn mặc dù có chút quá khích, nhưng ta ở tinh thần ủng hộ ngươi. Nhưng chúng ta đang sống ở một thời đại hòa bình,thể động một chút là lấy bạo chế bạo. . . . . . Huống chi anh Tô Văn cũng không đối với ngươi dùng bạo lực .Lần sau chú ý một chút là tốt rồi.”
“Vậy hắn đối với ngươi. . . . . .” Hạ Phi muốn nói lại thôi. Đối với việc biết hắn muốn biểu đạt chút gì, lập tức nhớ tới cái hôn ngủ ngon đã lâu của anh Tô Văn,trên mặt nhất thời đỏ lên, “Cái đó, là cách hắn biểu đạt tình anh em.Quá tiến bộ có phải hay không, ha ha, ta cũng cảm thấy như vậy, cho nên đang suy nghĩ biện pháp bắt hắn cho bỏ đi.Ha ha ha.” Ta một trận lúng túng cười khan, chế lời nói dối kém chất lượng.
“Gạt người.” Hạ Phi vô cùng không nể mặt chỉ ra. Trên mặt ta không ánh sáng, chỉ có thể tiếp tục cười khan, ý đồ che tai mắt người.
“Thiết, không phải là đồng tính luyến ái sao. Ngươi phải dùng tới hắn che chở sao?Loại chuyện đó, ta. . . . . . Đã sớm biết.”
“A? !” Ta có chút kinh sợ lui về sau hai bước. Phải nói Thi Thi tư tưởng mở ra ,thích đem hai người đàn ông cùng đi YY, ta đây còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Bởi vì nàng là nữ sinh, cho nên không hiểu hai người nam ở cùng nhau vừa kéo vừa ôm ,ở trong mắt nam sinh chúng ta ,là cỡ nào ghê tởm. ( giống như là chúng hủ nữ sẽ tiếp nhận BL nhưng không chấp nhận GL ) nhưng Hạ Phi cư nhiên cũng thản nhiên đem bốn chữ ‘ đồng tính luyến ái ‘nói ra khỏi miệng. . . . . . Điều này thật sự cho ta đả kích không nhỏ .
“Cái đó. Không nhìn ra, thì ra ngươi tư tưởng đi trước như vậy .”Ta nhăn nhó nửa ngày, cuối cùng từ kẽ răng nặn ra những lời này. Là ta quá lạc hậu sao?Chẳng lẽ đồng tính luyến ái lúc ta không chú ý ,đã lan tràn đến trình độ toàn dân vận động sao?
“Anh ngươi hắn đối với ngươi, có. . . . . . Cảm giác?”
“Ờ, coi như là có đi.” Ta hàm hồ trả lời .Thật ra thì ta cũng không biết anh Tô Văn hắn đang suy nghĩ gì. Chẳng lẽ cũng bởi vì đời này ta đối với hắn thái độ tốt ,liền quyết định thích ta? Không, anh Tô Văn chưa bao giờ nói với ta, hắn thích ta. Hắn chỉ nói với ta: “Tựa như anh không buông em. Bắt được,cũng không muốn buông ra.”
Anh Tô Văn đối với ta, chẳng qua là một loại chiếm hữu.Là một loại rất bá đạo ,ý đồ quấy phá tước đoạt chiếm hữu hết thảy của ta.Đó không phải là thích. . . . . .